Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 546 - Chương 546: 3 Đời Nhà Dawkwe Đều Thua Trong Tay Tôi

Chương 546: 3 đời nhà Dawkwe đều thua trong tay tôi Chương 546: 3 đời nhà Dawkwe đều thua trong tay tôi

Chủ nhân, ngài nhất định phải giết tên ngốc Corrion Dawkwe đó!

Cmn, tên ngốc này vừa giả vờ đó, chuyện mới nói được một nửa, ngài nên đưa nó đi gặp con cháu nó, để cả ba đời nhà Dawkwe xuống địa ngục uống trà.

Có trời mới biết Phong thư căm hận Corrion Dawkwe đến nhường nào.

Lúc đầu nó yếu ớt, đáng thương và bất lực.

Không thể chạy trốn, cứ như vậy bị Corrion Dawkwe đùa bỡn trong lòng bàn tay, mất hết mặt mũi, không có chút phong cách chó săn của Đỗ Duy.

Có thể nói, Corrion Dawkwe đã nằm trong danh sách đen của phong thư từ lâu, thứ hai là Cái Bóng.

Bởi vì Cái Bóng đã bỏ mặc nó, chạy trốn một mình.

Chủ nhân, giết nó!

Lúc này, phong thư đang lơ lửng trước mặt của Đỗ Duy, chỉ có những dòng chữ không ngừng hiện lên cho thấy sự tức giận của nó.

Nhưng Đỗ Duy im lặng.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ dị dạng.

"Những người này là thứ quái gì vậy, hai người trong số họ đã sống từ thời đại Victoria đến nay?"

"Hoá ra lại là Corrion Dawkwe."

"Thời đại Victoria mà tôi từng tới về cơ bản là một phần lặp lại của quá khứ. Mọi thứ tôi làm lúc đó hầu hết đều do ác linh Đỗ Duy dẫn đạo."

"Nhưng những gì ông ta nói lại giống hệt như những gì ác linh Đỗ Duy đã làm."

"Nhưng phải khác với quá khứ thực tế mới đúng, tại sao lại thành ra như vậy?"

Đỗ Duy có chút không hiểu.

Hắn đột nhiên có một ảo tưởng như thật như ảo, như thể mọi thứ đều là giả, như thể mọi thứ đều là sự thật.

"Cũng không đúng. Nếu như tất cả những gì ác linh Đỗ Duy làm lúc đó đều trở thành quá khứ thật sự, nhưng kết quả sau cùng không thất bại, mà đã thành công."

"Vậy thì những người sống sót từ thời đại Victoria, quá khứ mà họ đã trải qua, không đồng bộ với thông tin mà tôi biết."

"Chẳng lẽ quá khứ đang thay đổi?"

Nhìn góc phòng tối om, hắn như nhìn thấy quá khứ thật thật giả giả, giống như dòng sông dài đang đổ về phía trước, khi đi qua một khu vực nào đó, chợt nổi sóng.

"Tôi phải tìm cơ hội, đi vào cánh cổng địa ngục một lần nữa. Nếu quá khứ thực sự có thể thay đổi, có lẽ tôi có thể giải quyết mọi vấn đề một lần và mãi mãi."

Đây là một ý tưởng rất điên rồ.

Thay đổi quá khứ, thì mọi thứ ở hiện tại có thể sẽ khác.

Cho dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ nhất, cũng có thể trở thành quả cầu tuyết, lật đổ cả thế giới.

Nói nhỏ, Đỗ Duy có thể sẽ phát hiện cuộc đời những người bạn của mình sẽ có hoàn toàn khác so với quá khứ cũ.

Nếu nói lớn, thế giới có thể bị hủy diệt vì điều này.

Khi phong thư bên cạnh nghe thấy điều này, lại vô cùng hưng phấn.

Chủ nhân, ngài thật tà ác, ngài lại thay đổi cả quá khứ, quả nhiên là ngài. Chỉ hủy diệt thế giới không còn xứng với đẳng cấp bậc của ngài. Chỉ có đùa bỡn với quá khứ và tương lai, mới xứng với thân phận đại phản diện của ngài!

A… phong thư đã hiểu!

Cái ác của ngài nằm ngoài tầm hiểu biết của phong thư, Vanity chết tiệt, toàn lũ bất tài, ngài đã khinh thường chúng từ lâu, hành trình của ngài là tinh thần biển lớn, đúng không...

Đỗ Duy trực tiếp đập bay phong thư.

Hắn cau mày nói: "Mày còn nhiều lời nữa, tao nhét mày vào Cái Bóng, nhốt mày cả trăm năm, để mày cả đời ở bên Annabelle."

Chủ nhân, phong thư sai rồi. Ban nãy phong thư chỉ khoác lác thôi, xin ngài đừng để ý.

Đỗ Duy không thèm nhìn phong thư. Hắn đang suy nghĩ về điều gì đó.

Trong Vanity, Brand là Corrion Dawkwe, vậy Gascoigne là ai?

Trong số những người bị ác linh Đỗ Duy giết hại năm xưa, dường như chỉ có một người có thể gọi là kẻ thù.

Là "tình địch" mà ngay cả tên cũng không biết, bị đánh thành rác rưởi, bị Cái Bóng cắt thành từng mảnh.

Không đúng……

Thậm chí không phải là tình địch.

Bởi vì người mà Minette thích là hắn, còn Hunter vô danh đó chỉ có thể coi là liếm cẩu.

"Không phải là không có khả năng này."

Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi tự nhủ: "Nếu thật sự là gã đó, thì mục đích đến với Vanity của tôi cơ bản đã xong một nửa. Kế tiếp chỉ cần tìm cách lấy được thông tin mà tôi muốn từ gã, là tôi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào."

Mục đích của hắn rất đơn giản và trực tiếp.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa nhập với đám người Vanity, chơi một trò chơi khống chế thế giới.

Bên cạnh đó, Alexis vẫn đang chờ hắn đến giải cứu.

Làm sao hắn có thể lãng phí thời gian ở đây.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi thầm nghĩ: "Ngày mai rời khỏi đây, có thể là cơ hội. Chỉ cần tôi tiết lộ một chút bí mật, có lẽ gã sẽ tấn công tôi."

"Về phần Corrion Dawkwe, hay Brand, tạm thời tôi không cần đối đầu với y, tôi thậm chí có thể trực tiếp rời khỏi Vanity theo những gì y nói."

Vừa mới gia nhập Vanity, mới nằm vùng một ngày, Đỗ Duy đã có ý đồ bỏ giáo.

Nếu để người khác biết, e rằng sẽ cảm thấy bị lừa.

……

Vào lúc này ở một nơi khác.

Ngay trong Vanity.

Trong bóng tối, Brand đang đi trên hành lang.

Tâm trạng hiện tại của y phức tạp không thể tả.

Nghĩ lại quá khứ hai trăm năm trước, tâm trạng y hơi sa sút.

"Đỗ Duy..."

Y lẩm bẩm.

Dường như đang thở dài, nhưng cũng có vẻ như chỉ đơn giản là lẩm bẩm.

Đúng lúc này, giọng nói u ám một người đàn ông vang lên từ trong bóng tối.

"Tôi biết ông sẽ liên lạc với hắn."

"Brand, ông thật sự ngưỡng mộ hắn dữ vậy sao?"

"Ông đã quên rằng hắn đã gần như hủy diệt toàn bộ London vào hai trăm năm trước. Hàng triệu người, bao gồm cả tôi và ông, đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó, ông thật sự đã quên rồi sao?"

Brand dừng lại.

Y trầm giọng nói: "Nhưng thật ra đâu có ai chết, mọi thứ chúng ta nhìn thấy cũng đâu giống như nó vốn có."

"Ông và tôi chưa bao giờ đứng ở độ cao của ngài ấy, làm sao có thể hiểu được những gì ngài ấy đã làm."

Người đàn ông kia lại nói: "Thật nực cười và ngu ngốc. Ông nghĩ hắn là anh hùng? Cứu tinh? Hay thánh nhân?"

Giọng Brand vẫn không thay đổi: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Theo tôi, ngài ấy chỉ là Công tước. Mọi ranh giới giữa công lý và cái ác không nên áp đặt lên ngài ấy."

"Hơn nữa, Gascoigne, ông khiến tôi nghĩ ông sợ ngài ấy. Mặc dù tôi rất hận ông, tôi sẽ không giết ông bởi vì chúng ta là một chỉnh thể."

"Nhưng một lần nữa, tôi nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của ông."

"Ông sợ ngài ấy sẽ phát hiện ra điều mà ông đã làm trong hai trăm năm qua, ông cũng sợ ngài ấy sau khi khôi phục hoàn toàn trí nhớ sẽ chặt đầu ông, đúng không?"

Gascoigne dường như đã bị chọc vào điểm đau.

"Câm miệng, tôi chưa bao giờ sợ hắn, tôi chỉ cảm thấy hắn không xứng với những gì Minette đã làm cho hắn."

"Tôi yêu Minette hơn hắn."

Bình Luận (0)
Comment