Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 549 - Chương 549: Còn Nhớ Sđt Này Sao?

Chương 549: Còn nhớ SĐT này sao? Chương 549: Còn nhớ SĐT này sao?

Ngay khi Tom và Cha Tony quyết định thành lập một đội để chinh phục toàn bộ Vodun, cũng bắt đầu hành động.

Cũng vào lúc này, tại vùng ngoại ô New York.

Trước cổng Bệnh viện Tâm thần Hill, nơi đã biến thành đống đổ nát, có hai vị khách không mời cũng đến.

Đỗ Duy và Brand đứng im.

Đối diện với họ, toàn bộ Bệnh viện Tâm thần Hill đã biến thành đống đổ nát, chỉ có những chữ cái mơ hồ trên bảng hiệu ban đầu mới có thể giúp nhận ra cái tên cũ.

Lần cuối cùng Đỗ Duy tới đây, hắn đã có một trận chiến quyết định với ác linh Đỗ Duy, bởi vì xe buýt và Nhà Kinh Dị oánh nhau.

Một thời gian đã trôi qua.

Toàn bộ Bệnh viện Tâm thần Hill chỉ còn lại những toà nhà cháy trụi, đổ sập phủ đầy rêu xanh đen, cùng vô số bụi và lá rụng.

Thời gian có thể che dấu những dấu vết của nền văn minh nhân loại.

Lúc này, nơi này tựa như hoang mạc.

Mục đích của Đỗ Duy và Brand là vào đó, tìm ma linh, đoạt lại mặt nạ.

"Nó chắc vẫn ở bên trong."

Brand nói, nhìn về phía Đỗ Duy. Như đợi hắn ra lệnh.

Đỗ Duy bối rối nói: "Nhưng tôi không phát hiện ra gì cả, ma linh thật sự ở bên trong sao?"

Thực ra lúc trên xe, Đỗ Duy luôn suy tư.

Hắn đang nghĩ về khả năng ma linh ở trong Bệnh viện Tâm thần Hill.

Brand suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đã sử dụng một thứ để định vị, chắc chắn ma linh đang ở đây, nhưng thứ đó là vật tiêu hao, dùng xong sẽ biến mất."

"Ừm... Tôi cũng không thấy lạ."

"Thưa ngài, ngài có ý kiến gì không?"

Chuyện liên quan đến Ryan Hamel, dù Brand biết rằng người đàn ông đó đã chết, nhưng gã không dám khinh thường.

Bởi không phải ai cũng mạnh biến thái như Matthew.

Sống càng lâu, càng đáng sợ.

Đỗ Duy nhìn Brand, bình tĩnh nói: "Vì cậu là chủ lực lần này nên cậu chịu trách nhiệm về mọi hành động. Tôi chỉ ở bên cạnh xem xét mà thôi."

"Nghiêm túc mà nói, cậu phát triển quá chậm."

"Tôi đã hy vọng sẽ nhìn thấy cậu trưởng thành hơn sau bao nhiêu năm."

Nghe thế, Brand lập tức mở to mắt, khàn giọng nói: "Ngài... ngài biết tôi là ai? Sao lại... tôi…”

Đỗ Duy xua tay: "Không cần ngạc nhiên, từ trước đến nay tôi luôn coi trọng cậu, hiện tại cậu là Brand, không cần nhắc lại quá khứ."

Thực ra giờ hắn đang giả vờ.

Hắn không có nhiều ấn tượng về Brand hay Corrion Dawkwe.

Lý do để nói điều này hoàn toàn là vì thân phận mà hắn đang sử dụng là công tước.

Và điểm quan trọng nhất là Cái Bóng không ở bên Đỗ Duy.

Con át chủ bài đáng tin cậy nhất không có ở bên, Đỗ Duy làm sao có thể tiến lên, với tính cách của hắn thì không thể làm chuyện như vậy.

Vì vậy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đánh lừa Brand. Để đối phương lên trước.

Brand không biết suy nghĩ của người đàn ông mà y đã sùng bái hơn hai trăm năm.

Y chỉ nghĩ thôi mình trông giống như một chàng trai trẻ, với sự cuồng nhiệt muốn được công nhận.

Y nói: "Thưa ngài, tôi rất biết ơn vì sự khẳng định của ngài về tôi. Suy nghĩ của tôi là như thế này, ma linh có thể đang ẩn náu trong một bệnh viện tâm thần."

"Với năng lực của mình, tôi hoàn toàn có thể ép nó ra."

"Còn nữa, về mặt thực lực, năng lực mà tôi trộm từ Ma Thần còn mạnh hơn ma linh rất nhiều."

"Mặt nạ mà tôi đang đeo, nếu có thể ở gần mặt nạ, cũng có thể cộng minh."

"Bởi vì những mặt nạ này đều là một thể."

"Mời ngài xem."

Nói xong, Brand giơ tay chỉ toàn bộ Bệnh viện Tâm thần Hill, giang rộng lòng bàn tay, rồi bóp mạnh.

Ngay lập tức, một làn sóng không thể giải thích được lập tức lan truyền lấy Brand là trung tâm.

Hơi thở lạnh lùng toát ra một cách khó hiểu.

Nhưng khi Đỗ Duy đi ngang qua, lại cố ý tách ra.

Điều này đủ cho thấy sự tôn trọng của gã dành cho Quận công quả thực chưa bao giờ thay đổi.

Đúng như Brand đã nói, lần này gã tới chỉ để hỗ trợ Đỗ Duy.

Đỗ Duy đã nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt.

Hắn hơi ngạc nhiên.

Động tác và thủ đoạn của Brand dường như đã bị ác linh Đỗ Duy ảnh hưởng, thậm chí tư thế cũng giống hệt nó, nhưng không loại máu lạnh xem mạng người như cỏ rác.

……

Vào lúc này, trong Bệnh viện Tâm thần Hill.

Phía sau đèn biển hiệu bị vỡ, trong vùng đất hoang sâu hơn, những tấm bia mộ màu đen sừng sững, hầu hết những bia mộ này đều bị vỡ, chỉ có một bia mộ là còn nguyên vẹn.

Phần trên của bia mộ, in hằn một tấm hình người đàn ông. Người đàn ông này có sắc mặt xanh xao, tóc vàng, nhìn như mới đôi mươi, cực kỳ tuấn tú.

Nếu nhìn kỹ hơn, trông giống hệt Ryan.

Chỉ là người đàn ông trong ảnh có đôi mắt sắc sảo và khuôn mặt gọn gàng sạch sẽ.

Còn về Ryan, thì vô cùng lôi thôi lếch thếch.

Chỉ cần so sánh thôi là dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa hai người.

Thật khó để nghĩ rằng đây là một người.

Đột nhiên, khi những dao động kỳ lạ lan đến nghĩa trang.

Người đàn ông tóc vàng trong ảnh đột nhiên khẽ chớp mắt, hình như đang nhìn về một phương hướng nào đó.

Ngoài ra, môi còn nhếch môi.

……

E hèm...

Tiếng khịt mũi vang lên.

Bên ngoài bệnh viện tâm thần, Brand dùng tay ấn vào mặt nạ, lắc đầu dữ dội.

"Thưa ngài, ma linh đang ở bên trong. Tôi có thể biết vị trí của nó, có vẻ như nó đang ở trong một nghĩa trang hoang vắng."

"Mà tôi có thể chắc chắn rằng, nó cũng đã phát hiện ra tôi."

"Không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta lập tức vào đó."

Đỗ Duy cau mày, vừa rồi hắn cũng cảm giác được ánh mắt lạnh lùng đó.

Nhưng không nhằm vào hắn, mà đều tập trung vào Brand.

Song Đỗ Duy không muốn cứ thế này đi vào, Cái Bóng vẫn chưa quay lại, hắn không có cảm giác an toàn...

Đang nghĩ thì đột nhiên...

Vẻ mờ mịt lóe lên trong mắt của Đỗ Duy.

Hắn lén liếc nhìn góc tối gần đó.

Ở nơi đó, bóng đen dày đặc hơn nhiều.

Cái Bóng đã trở lại.

Điều này cũng có nghĩa là Gascoyne cũng theo sau.

Đỗ Duy không còn do dự nữa, hắn nói thẳng: "Được, chúng ta lập tức tiến vào."

Brand gật đầu nói: "Ngài đi theo tôi, lần này tôi sẽ dẹp hết chướng ngại giúp ngài."

Vừa nói xong, gã dẫn đầu bước vào đống đổ nát của Bệnh viện Tâm thần Hill.

Đỗ Duy theo sát phía sau.

Cứ mỗi bước hạ xuống, đều có bóng đen lặng lẽ xuất hiện dưới chân, khi hắn đi qua đống đổ nát, băng qua bảng hiệu của Bệnh viện Tâm thần Hill, bóng của hắn đã hoàn chỉnh.

Ngoài ra, một phong thư hiện ra từ bóng tối, rồi chui vào túi của hắn.

Nhưng ngay đúng lúc này, chuông smartphone của Đỗ Duy đột nhiên vang lên.

Hắn lấy máy ra xem...

Là một dãy số lạ hoắc...

Bình Luận (0)
Comment