Số máy này dù xa lạ, nhưng Đỗ Duy vừa nhìn qua và nhớ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Trước kia hắn sử dụng lá bài Joker để nhập mông, lúc đối mặt với ác ma nữ tu, Ryan đã gọi hắn.
Cũng kể từ đó, liên lạc giữa Đỗ Duy và Ryan mời khôi phục.
Dù cả hai chỉ có thể liên lạc qua điện thoại trong mơ.
Dãy số này đã được lưu trong hồ sơ cuộc gọi smartphone của Đỗ Duy.
Nhưng khi hắn gọi số này trong thực tại. Thứ nhận điện hình như là một ác linh.
Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi.
Khi đó, Đỗ Duy vô cùng thiếu ác linh, hay còn gọi là tay sai. Hắn thậm chí còn nói cho đối phương biết địa chỉ nhà của mình, nhưng cho đến khi phòng khám tư vấn bị hủy, hắn chuyển nhà, ác linh vẫn chưa tới cửa.
Về sau, càng ngày càng có nhiều ác linh làm tay sai cho Đỗ Duy, hắn cũng dần quên đi thứ này.
Nhưng giờ điện thoại lại reo. Hơn nữa, bên kia đã chủ động gọi cho hắn.
Brand đang đi trong đống đổ nát cũng nghe thấy tiếng chuông smartphone, quay đầu lại hỏi: "Ngài công tước, điện thoại của ngài hình như đang đổ chuông..."
Nhìn thấy Đỗ Duy lạnh lùng cầm điện thoại, Brand thấy rất khó hiểu, gã lại nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không nghe trộm cuộc nói chuyện giữa ngài và bạn, tôi có thể làm được."
Vừa nói, gã vừa chỉ vào tai mình.
Ngay lập tức, những tiếng động xung quanh gã im bặt.
Tất cả âm thanh dường như bị ngăn chặn.
Đỗ Duy suy nghĩ một hồi rồi bấm nút trả lời.
Ở đầu dây bên kia của điện thoại, lập tức có một âm thanh lạ.
Cứ như có người thở hổn hển: "Hộc hộc..."
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc. Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mày muốn làm gì?"
Đầu dây bên kia: "Hì hì... hê hê..."
Đối phương liên tục cười nhạo, như thể nặn ra từ trong kẽ răng.
Hơn nữa, còn mang theo áp lực, khiến người nghe bản năng cảm thấy khó chịu.
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Đây là lần đầu tiên mày chủ động gọi điện thoại cho tao. Mày muốn giết tao?"
Bên kia vẫn thở hổn hển.
Đỗ Duy cau mày: "Tao đang ở trong Bệnh viện Tâm thần Hill đổ nát. Nếu muốn giết tao, tốt hơn hết mày nên đến ngay, bởi vì tao sẽ rời đi sớm thôi."
Ác linh có thể xuất hiện ở bất cứ đâu bất chấp không gian và khoảng cách, miễn là chúng khóa được mục tiêu.
Thậm chí chỉ cần dựa vào tín hiệu điện thoại.
Giống như lúc Cái Bóng giết tín đồ của Vidar.
Nhưng giọng nói của kẻ ở đầu dây bên kia rất lạ, cứ như đang kìm nén điều gì đó, giọng nói lộn xộn, có tiếng vo ve rõ ràng, như bị nhiễu tín hiệu.
Đỗ Duy nhận thấy điều này, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúp máy.
Nếu đối phương qua đây thì tiện tay giải quyết, hoặc nhốt vào cánh cửa bên trong cơ thể của Cái Bóng, hay hiến tế cho cân vàng, phát động năng lực.
Hoặc trở thành đồ dùng một lần.
Nhưng nếu không định đến, Đỗ Duy không muốn lãng phí thời gian nữa. Nhưng vào lúc này, đầu bên kia vang lên một giọng nói khiến Đỗ Duy chú ý.
Đó là giọng nói của một người đàn ông. Bị bóp nghẹt, nhưng rất giống giọng của Ryan.
Nhưng giọng nói này không kiêu căng, hoang đường đến thế.
Đầu dây bên kia nói: "Thật trùng hợp khi tôi cũng đang ở bệnh viện tâm thần Hill. Tôi đã đợi anh rất lâu rồi, Chủ nhiệm Đỗ Duy, người bên cạnh anh là Brand của Vanity. Nếu anh muốn giết tôi, vậy hãy đến...”
Tút...
Cúp máy.
Đỗ Duy siết chặt điện thoại.
Khí chất cả người hắn càng thêm u ám.
Cái bóng đằng sau hắn đang bồn chồn, như thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân của nó.
Phong thư trong túi anh cũng đang run rẩy.
"Ồ, là mày......"
Giọng của Đỗ Duy rất lạnh lùng, nhét điện thoại vào túi, khi duỗi tay ra lại vuốt mặt nạ lên mặt.
Đúng.
Giờ hắn đang rất khó chịu.
Hắn luôn tin rằng Ryan Hamel đã chết, còn sống chỉ có thuộc hạ trung thành Ryan hoàn toàn tin tưởng hắn, đang chịu khổ tại Twilight.
Trong thế giới này, người duy nhất mà Đỗ Duy nợ chính là Ryan.
Thái độ của hắn đối với Ryan khác với mọi người.
Nhưng giờ Đỗ Duy nghe thấy giọng của Ryan Hamel.
Điều này khiến hắny cảm thấy tồi tệ.
Vì điều đó có nghĩa là Ryan có thể chỉ là một công cụ. Một khi Ryan Hamel sống lại, ý thức của Ryan sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.
Sẽ không bao giờ có ai gọi mình trong mộng nữa.
Mỗi ngày đều kêu gọi thăng chức Nam tước cho Ryan.
Đỗ Duy không thể chấp nhận.
Hơn nữa, chuyện này rất giống với những gì đã xảy ra với Alexis...
Hắn tự nhủ:
"Phải bình tĩnh, mọi chuyện còn chưa tới mức đó, chỉ là một cuộc điện thoại."
"Tôi phải xác định xem đó có phải là Ryan Hamel hay không, liệu mối quan hệ giữa y và Ryan có đúng như những gì tôi nghĩ hay không."
"Nếu không phải thì phải nghĩ kiểu khác, nếu đúng thì cần tiêu diệt."
"Tôi không thể chịu đựng được Ryan đã phải chịu quá nhiều đau khổ vì tôi ở Twilight, hóa ra chỉ làm váy cưới cho người khác."
Hắn thầm đưa ra quyết định.
Đỗ Duy bước những bước chắc chắn đi về phía Brand.
Sự im lặng xung quanh biến mất ngay lập tức.
"Thưa ngài, xong rồi ạ?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Ừ, giờ ta tiến vào nghĩa trang, bắt lấy thứ đó.”
Brand kính cẩn nói: "Như ngài muốn, thưa công tước."
Mặc dù gã không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng có thể cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong thái độ của người đàn ông trước mặt mình.
Điều này khiến gã cảm thấy áp lực.
Trên mu bàn tay của Đỗ Duy, hoa văn kim đồng hồ nhấp nháy, rồi đột ngột chuyển thành cái cân, nhưng cho dù thay đổi như thế nào, hoa văn của mặt nạ vẫn cứ mờ nhạt.
Tới tận lúc này, ác linh Đỗ Duy vẫn chưa đồng hoá Ma Thần kia.
Nhưng hắn có thể cảm thấy ngày đó đã rất gần.
……
Bên ngoài Bệnh viện Tâm thần Hill đổ nát.
Một lúc lâu sau, một người đàn ông mặc áo choàng và đeo mặt nạ chậm rãi bước tới.
Là Gascoigne.
Y ngẩng đầu nhìn vào bên trong: "Chính là chỗ này sao? Brand à, anh thật sự tận tuỵ với hắn. Tốn hơn 20 năm tuổi thọ, chỉ để giúp hắn xác định vị trí của mặt nạ."
"Thật quá hèn mọn."
"Nhưng không sao. Vì tôi đã ở đây, tôi sẽ giúp anh sáng mắt ra. Tôi muốn anh biết rằng đây không phải là thời của hắn nữa."
"Hắn chỉ là một sinh vật tội nghiệp đã bị thời đại đào thải."
"Chúng ta mới là chỉnh thể sắp kiểm soát thời đại này."
Vừa nói, Gascoigne vừa bước tới.
Nhưng khi vừa bước một chân vào Bệnh viện Tâm thần Hill đổ nát, cơ thể y đột nhiên chấn động.
Tiếng piano quỷ dị vang lên.
"Đàn piano…"
"Ryan Hamel?"
"Không... gã đã chết, nhất định không phải là gã, vậy là ai? Ai đang chơi bản nhạc của gã, còn là bản..."