Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 553 - Chương 553: Năng Lực Biến Mất

Chương 553: Năng lực biến mất Chương 553: Năng lực biến mất

Đỗ Duy quay đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy một người đàn ông tóc bạch kim, mặc áo đen và đeo mặt nạ, chầm chậm bước tới.

Kẻ kia không hề giống con người.

Bởi vì khí tức mục nát dày đặc và im lặng chết chóc cứ như bốc lên từ địa ngục, không có chút sức sống nào.

Hoặc thứ đang đi tới trước mặt 2 vị khách không mời mà đến chính là một ma linh.

Đỗ Duy rất khó chịu: "Kẻ đó là người thứ 13 cùng chết với Ryan Hamel?"

Brand tiếp lời: "Đúng là anh ta, nhưng trạng thái của trạng thái rất kỳ lạ, như thể đã chết, lại như thể vẫn còn sống."

Vào lúc này, kẻ không rõ là ai đột nhiên lên tiếng.

"Brand, chủ nhiệm Đỗ Duy, hình như hai bạn đã hiểu lầm gì đó."

"Tên tôi là Ryan Hamel."

"Lúc đầu tôi cứ tưởng sẽ đợi lâu hơn, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm hơn tôi nghĩ. Chỉ tiếc là hậu thủ của tôi không biết đã chạy đâu rồi."

"Vậy nên tôi đành phải sử dụng cơ thể của tên khốn này."

"Nhưng không sao, sức mạnh của ma linh, cộng với thứ mà một Hunter hàng đầu sau khi chết biến thành, là đủ xài rồi."

Ryan Hamel dường như không coi sức mạnh của Brand ra gì.

Thậm chí không quan tâm đến Đỗ Duy ở đối diện.

Y nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt quỷ dị, cười lạnh nói: "Hoan nghênh đến với thế giới của tôi, chủ nhiệm Đỗ Duy."

"Nhưng anh trông có vẻ không được vui lắm?"

"Có phải vì lễ chào đón của tôi không đủ nhiệt liệt?"

Nói xong, Ryan Hamel đưa một ngón tay ra, đặt nó lên miệng của mặt nạ.

"Suỵt..."

"Bây giờ, chúng ta hãy giữ im lặng."

Vừa dứt lời, Ryan Hamel lập tức biến mất.

Brand xuất hiện ở vị trí của y, vồ hụt.

"Chết tiệt, Ryan Hamel, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đỗ Duy đứng phía sau cau mày, lập tức muốn lui lại.

Nhưng ngay khi hắn định làm điều này, khí tức mục rữa tràn ngập, hắn nhìn thấy một chiếc mặt nạ đang phóng to.

Phập…

Hai con dao sắc nhọn ngăn chặn mặt nạ.

Ở trước mặt Đỗ Duy, Cái Bóng cầm hai con dao sắc bén, giống như vệ binh trung thành nhất, đối đầu Ryan Hamel.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó cũng toát lên ác ý mạnh mẽ.

Đỗ Duy vô cảm nhìn Ryan Hamel: "Mày rất muốn giết tao?"

"Tại sao lại không?"

"Anh phá vỡ hậu thủ của tôi. Nếu không phải tôi bị ép thức tỉnh, nếu không phải năm đó trước khi chết tôi không chuẩn bị kế hoạch dự phòng, thì kế hoạch hồi sinh của tôi đã hoàn toàn thất bại."

"Ngoài ra, tôi có thể ngửi thấy mùi của đứa con trai ngu ngốc của tôi từ anh."

"Anh đã làm gì Freddy?"

Sau khi Ryan Hamel nói xong, banh rộng hai mắt của Cái Bóng.

Y xuyên thẳng qua. Mục tiêu chính là Đỗ Duy.

"Tôi đã hứa, tôi sẽ chăm sóc Freddy..."

Nhưng Đỗ Duy lại chế nhạo nói: "Đừng lo lắng, con trai của mày hiện đang sống rất tôt, mỗi ngày đều có rất nhiều bạn chơi với nó."

Đỗ Duy vừa nói vừa ra tay, hắn vươn tay về phía Ryan Hamel, nếu đối phương không phải là con người thì có thể bị Đánh Dấu.

Chỉ cần bị Đánh Dấu là có thể giết chết.

Brand bên cạnh cũng đưa tay ra rồi nắm lại.

Năng lực cách không khống vật của gã tương tự như ác linhí Đỗ Duy, tuy có khác nhưng vẫn phát huy tác dụng rất mạnh.

Ryan Hamel lại biến mất.

Chỉ có giọng nói vẫn còn vang vọng: "Thật đáng tiếc."

Tương tự, Đỗ Duy cũng tiếc nuối thu tay về, thầm nói: "Quả thật rất đáng tiếc."

Vào đúng lúc này, chiếc quan tài đá đã bị mọi người lãng quên.

Đột ngột...

Khe hở ban đầu mở rộng, sương mù xám xịt vọt ra, mãnh liệt như vỡ đập.

Trong nháy mắt, điên cuồng lan tràn.

Trực tiếp bao vây Đỗ Duy và Brand.

Tầm nhìn của hắn đã bị ảnh hưởng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Brand bên tai.

Gã nói: "Chỉ dựa vào mấy thứ này thôi sao, Ryan Hamel, anh hơi ảo tưởng rồi..."

"Tan đi."

Giọng điệu thật lạ.

Sau khi nói ra, đám sương mù kia thật sự giống như những con vật cưng ngoan ngoãn, hoàn toàn biến mất.

Nhưng phóng mắt ra xa, vẫn còn đó bóng dáng của Ryan Hamel.

Trước mặt hai người chỉ có cơn mưa như trút nước và quan tài đá những gì có thể thấy từ khe hở trong quan tài đá là một bàn tay thò ra ngoài.

Móng tay màu xám, phủ đầy thi ban.

Nhưng bàn tay này đang run rẩy, có vẻ đang hồi sinh.

Đỗ Duy kéo áo gió ra, lấy ra khẩu súng kíp đã lâu không sử dụng, lập tức bóp cò.

Phằng.

Có rất ít khói.

Viên đạn bắn trúng tay, khiến nó nổ nát.

Đúng lúc đó, trong cơn mưa, tiếng đàn piano càng lúc càng não nề, cứ như thể chuyển từ giai điệu này sang giai điệu khác.

Giọng của Ryan Hamel không biết vang lên từ nơi nào.

“Giờ nơi này là thế giới của tôi, và giờ tôi sẽ tổ chức tang lễ cho hai bạn.”

"Hai bạn có thể cố gắng phản kháng, tôi cũng rất mong đợi việc đó, như cách các bạn đã phá vỡ thủ đoạn mà tôi bày ra 20 năm trước."

"Nào thể hiện màn trình diễn của hai bạn đi."

Nghe vậy, Đỗ Duy cau mày, nhìn xung quanh không nói lời nào.

Brand bên cạnh ngày càng u ám.

"Thật nực cười, mày đã chết 20 năm rồi. Chỉ dựa vào năng lực ác linh hoá, mày hoàn toàn không thể tiếp xúc được sức mạnh của Ma Thần, tình trạng của mày rõ ràng là không ổn."

"Chính tay tao sẽ giết mày."

Vừa nói xong, Brand dùng tay trái bưng mặt nạ, tay phải vỗ xuống mặt đất.

Dường như gã đã vào một trạng thái kỳ dị, khóa chặt vị trí của Ryan Hamel.

"Brand, anh đúng là lố bịch."

"Các bạn đã dấn thân vào một con đường không có lối về."

"Đánh cắp sức mạnh của Ma Thần sẽ chỉ khiến các bạn bị đồng hóa, Ryan Hamel tôi chưa bao giờ cần làm việc đó."

"Nếu cho tôi đủ thời gian, tôi chính là Thần."

Những lời này thật giống với những gì mà ác linh Đỗ Duy đã nói.

Ánh mắt của Brand đột nhiên có chút phức tạp.

Gã nghiến răng nói: "Mày không có tư cách."

Ngay sau đó, Brand nhìn lên bầu trời: "Ảnh hưởng đến ngũ giác. Có vẻ như mày thật sự điều khiển được mặt nạ, nhưng đây là sức mạnh của mặt nạ. Còn năng lực của chính mày thì sao?"

"Mày có vấn đề, Ryan Hamel."

Gã trực tiếp chỉ tay lên trời. Bóp một cái, bóng dáng của Ryan Hamel lập tức hiện ra.

Giọng điệu của y rất lạnh nhạt: "Đúng thế thì đã sao, hai bạn có thể giết tôi không? Cho dù năng lực hơn xa tôi thì đã sao, tôi vẫn sẽ chiến thắng."

Bình Luận (0)
Comment