Vào lúc này, Brand đang chiến với Ryan Hamel.
Hoàn toàn áp chế.
Brand hoàn toàn áp đảo, nhưng gã chỉ có thể làm đến thế, hoàn toàn không giết được Ryan Hamel.
Ryan bị đánh dữ dội. Cơ thể rách nát. Chỉ có mặt nạ là còn nguyên vẹn.
Nhưng dù vậy, Ryan Hamel vẫn cứng miệng nói: "Bỏ cuộc đi, Brand, anh không thể giết tôi, sự ngu ngốc của anh khiến tôi thấy buồn cười."
Brand lao tới tung một đấm, đánh Ryan Hamel văng ra xa.
Nhưng Ryan vẫn sống dù sống dở chết dở.
Thật giống như con gián đánh mãi không chết.
Brand giờ khá lung túng, gã chẳng thể làm gì Ryan Hamel.
Giết thì giết không chết.
Không thể tháo mặt nạ xuống, nếu cứ để yên cho Ryan, có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.
Thậm chí, Brand còn muốn "công tước" ra tay.
Theo suy nghĩ của gã, chỉ cần Công tước ra tay, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Ngay cả khi gã biết, sức mạnh và trí nhớ của Công tước vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Thực lực kém xa thời kỳ đỉnh cao.
Mà lúc này, Đỗ Duy không hề nhúc nhích. Cái Bóng đứng bên cạnh, trung thành bảo vệ.
Phong thư trôi nổi, xúc xắc, lá bài Joker và tiền xu, lấy nó làm tâm, bay xung quanh Đỗ Duy.
Khung cảnh này trông vô cùng ảo diệu.
Nhưng sự chú ý của Đỗ Duy hoàn toàn không tập trung vào chuyện này.
Vào lúc này, hắn đang suy nghĩ một điều: "Ryan Hamel tại sao lại liều lĩnh đến vậy? Thậm chí không thể nhìn thấy kế hoạch hay âm mưu gì."
Rất lâu trước kia, Đỗ Duy đã biết về tồn tại Ryan Hamel, đối phương là một thiên tài có thực lực cường đại, khi xuất hiện đã đứng ở đỉnh cao.
Cả năng lực và trí tuệ đều vượt xa người thường.
Ngoài trừ sở thích lái máy bay bà già ra, đối phương có thể nói là người đàn ông đáng sợ nhất mà Đỗ Duy từng biết, mạnh hơn nhiều so với áp lực do Hannibal mang lại.
Nhưng giờ Đỗ Duy lại cảm thấy cho dù không có Brand ở bên cạnh, hắn cũng có thể dễ dàng giết chết Ryan Hamel.
Chắc chắn là có gì đó không ổn.
"Không ổn."
Trong đầu nghĩ như vậy, hắn quay đầu nhìn về phía quan tài đá.
Giờ đây, quan tài đá này không có dị biến nào, biểu hiện vô cùng bình thường.
Đỗ Duy nheo mắt, hắn nói: "Năng lực che đậy năm giác quan, cũng như chiếc quan tài này và bản nhạc piano kia, dường như tôi đã tìm ra điều gì đó không ổn."
Vừa nói, Đỗ Duy vừa bước đến bên quan tài, đưa tay đè lên trên.
Năng lực Đánh Dấu được phát động.
Nhưng không thành công. Tuy nhiên, Đỗ Duy lại cười: "Thì ra là thế."
Quan tài đá dường như cảm nhận được điều gì đó, âm thanh kẽo kẹt phát ra từ bên trong.
Như thể ai đó bên trong đang dùng móng tay cào vào nắp quan tài, cố gắng đẩy nó ra.
"Tôi có thể Đánh Dấu những quái dị, ma linh, nhưng thứ tôi không thể Đánh Dấu là người sống, hoặc một vật chết nào đó, hoặc thứ gì đó liên quan đến Ma Thần."
"Quan tài đá này có lẽ là vật chết, nhưng đây chỉ là hiện tượng bề ngoài."
Giọng của Đỗ Duy có chút khác thường. Hắn chỉ đơn giản là quay đầu nhìn về phía sau.
Hắn nhìn thấy cảnh Brand siết cổ của Ryan Hamel bằng một tay, cố gắng giật chiếc mặt nạ ra bằng tay còn lại.
Ngay lập tức, Đỗ Duy định ngăn Brand.
Nhưng vừa mở miệng, hắn đã nghĩ đến một chuyện.
Ryan Hamel trước mặt hẳn là có cái gì không ổn, nhất định không phải chính chủ.
Nhưng lúc mới xuất hiện, chắc chắn là y.
Có lẽ do năng lực che đậy ngũ quan, cộng với một số thứ mờ ám quấy nhiễu đã khiến cho phán đoán của Đỗ Duy và Brand mắc sai lầm.
Chính chủ có thể đang theo dõi mọi thứ ở nơi bí mật gần đây.
Đây là điều mà y muốn thấy.
Vậy câu hỏi là, thứ bị Brand đánh cho tơi bởi là ai?
Ma linh?
Hay thứ gì khác?
Phải biết rằng lúc trước Đỗ Duy cố ý để cho Cái Bóng ở trên đảo hồ, chờ Gascoigne đuổi tới, mới để cho Cái Bóng và phong thư trở lại.
Tính toán thời gian, Gascoigne cũng nên đến rồi.
Đỗ Duy dường như nhìn thấy Ryan Hamel, đối phương cũng đang nhìn hắn.
Hai người đàn ông cùng có chỉ số IQ rất cao.
Dường như có điểm chung nào đó.
Đỗ Duy biết đối phương kia định làm gì, đối phương chắc chắn cũng biết Đỗ Duy đã nhìn ra chân tướng.
"Brand, cậu không chiến đấu đơn độc."
Câu này có ẩn ý.
Bởi hắn cảm thấy Ryan Hamel đang dùng một loại phương thức vô hình phối hợp với Brand, cùng tấn công thứ quỷ quái kia.
Mà thứ quỷ quái kia chắc là Gascoigne.
Vừa mới nói xong, Đỗ Duy lập tức bổ sung thêm một câu: "Tôi và cậu cùng xử lý nó, nhất định phải giết nó."
Nghe vậy, Brand cũng có chút xấu hổ: "Thưa ngài công tước, một mình tôi đủ rồi, tôi sẽ giết nó."
Đỗ Duy vội vàng tiến lên, nói: "Không sai, nhưng chỉ mình cậu thì lâu quá."
Thực ra hắn đang nghĩ rằng ít nhất thì cũng phải đánh cho Gascoigne thừa sống thiếu chết, không thể kháng cự được nữa. Hoặc trực tiếp giết chết.
Nếu không tận dụng cơ hội tốt như vậy để có được câu trả lời mà hắn muốn từ Gascoigne, khi trong tương lai lại càng khó.
Cho dù là người chết, Đỗ Duy cũng có thể khiến đối phương phải khai.
Phằng phằng phằng...
Đỗ Duy nã 3 phát đạn.
Cái Bóng cũng xuất hiện một cách kỳ lạ, hai con dao sắc bén xuyên qua đầu của "Ryan Hamel", cắt nó thành nhiều mảnh.
Đồng thời nó cũng nghiêng đầu.
Có vẻ như cảnh này đã từng xảy ra.
Tuy nhiên, Cái Bóng dù gì cũng là một tên ngốc, nó chỉ tuân lệnh của Đỗ Duy, Đỗ Duy bảo nó giết, thì dù là Ma Thần, nó cũng dám xông lên đâm hai nhát.
Phong thư cũng không chịu kém cạnh. Xúc xắc từng khiến nó căm ghét tận xương tuỷ, bắt đầu quay.
Đồng thời, lá bài ước nguyện trong 2 lá bài joker cũng được nó phát động.
“Phong thư ước một điều, tôi tung đồng xu, sẽ luôn là mặt ngửa.”
Điều ước được thực hiện.
Đồng xu rơi xuống đất. Thật sự là mặt ngửa.
Xúc xắc cũng ngừng quay.
Số 6...
Chúa ơi, phong thư tôi cuối cùng cũng hiểu được thủ đoạn của chủ nhân, hóa ra mục tiêu của tôi chỉ có thể đạt được thông qua tuần tự sử dụng những công cụ này.
Đúng, phong thư đã hiểu tại sao nó lại xui xẻo đến vậy.
Sau đó, nó nghĩ với sự trợ giúp của lá bài Joker, tung tiền xu rồi lắc xúc xắc.
Giống như một kim tự tháp.
Từng tầng bóc lột giống hệt cách mà bọn tư bản độc ác hay làm.
Nhưng ngay lúc này, quan tài đá mở ra...
Ở trong đó, xác chết của Người Đuổi Quỷ tóc bạch kim trong bộ đồng phục của linh mục nằm yên trong đó.
Cái xác đột ngột mở mắt ra, nó tràn ngập sự im lặng trống rỗng.
Mọi thứ xung quanh trong nháy mắt bị bóng tối bao trùm.