Một giây trước khi bóng tối bao trùm mọi thứ. Khung cảnh xung quanh trong tích tắc trở nên rõ ràng.
Đỗ Duy nhìn thấy "Ryan Hamel" đang bị bao vây đang méo mó, như thể đã cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, lộ ra một khuôn mặt nhăn nhó.
Là Gascoigne. Tình trạng của đối phương rất thê thảm.
Máu me bê bết, có 4 vết thương trên ngực, máu không ngừng chảy.
Là do Cái Bóng đâm lén.
Không chỉ có vậy, bên cạnh có một người nữa.
Người đàn ông có mái tóc bạch kim và đeo mặt nạ, giống hệt cái xác do Ryan Hamel điều khiển.
Ngoài ra, đối phương đang vây công Gascoigne.
Tương đương với, vô hình trung Gascoigne phải một chọi ba.
Trong chớp mắt, bóng tối nhanh chóng bao trùm mọi thứ. Đỗ Duy, Gascoigne bị thương nặng, Brand, và xác chết kia.
Vào lúc này, hành khúc tang lễ vang lên âm cuối, rồi kết thúc.
Nhưng một bài hát khác với sức hút mạnh mẽ vừa vang lên.
Đỗ Duy chỉ cảm thấy mình mất đi cảm giác không gian, thị giác, xúc giác, thính giác đều bị ảnh hưởng.
Sau đó thực sự biến mất.
……
Vào lúc này, ở một nơi xa xôi khác, tại tổng bộ của Twilight ở Thụy Sĩ.
Cuộc sống hàng ngày của những Hunter đang diễn ra.
Twilight hiện tại, không còn nôn mửa và tiêu chảy tập thể, chỉ có thể truyền dịch sống qua ngày.
Họ đã lấy lại sức chiến đấu. Đa phần mọi người đều đã ra ngoài giải quyết ác linh, trong tổng bộ còn lại rất ít người.
Chắc chắn James không ra ngoài.
Là nằm vùng của giáo hội, y luôn khắc ghi nhớ nhiệm vụ của mình.
Đó là điều tra thông tin của Twilight, chờ ngày giáo hội và Twilight hợp nhất để hoàn thành sứ mệnh của mình.
Song y không ngờ phần lớn thành viên của Twilight đều là nằm vùng.
Mọi người đều có ý tưởng tương tự y, nhưng thuộc các thế lực khác nhau.
"Ôi, cuộc sống như thế này bao giờ mới kết thúc?"
"F*ck! Tôi không thể không chửi thề, Ryan, mày đúng là thằng khốn nạn, tao chỉ còn một cánh tay, nhưng thằng khốn mày lại đánh tao trật khớp, thật sự..."
"Tao……"
Lúc này, James ở sân sau Twilight, ngồi ở bậc thềm, cánh tay duy nhất bọc thạch cao, dùng băng vải treo quanh cổ.
Y rất chán chường và khó chịu.
Trong khoảng thời gian ở Twilight, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, chả khác gì địa ngục trần gian.
Nếu không có ý chí kiên định, James đã không thể chịu đựng nổi, và chọn cách đào tẩu.
Mà bên cạnh y, Ryan, kẻ luôn vênh váo, lại cực kỳ trầm lặng.
Điều này khiến James cảm thấy rất lạ.
Y cau mày hỏi: "Ryan, tại sao cậu không nói nữa? Tuy tôi vừa chửi cậu, nhưng tôi không còn giận cậu nữa. Dù sao trong giai đoạn tôi bị tiêu chảy, hàng ngày cậu đều đút thức ăn nước uống cho tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ sự giúp đỡ của cậu."
Nhưng Ryan vẫn không nói gì. Gã cúi đầu nhìn đôi tay mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sau đó lại ngây người.
James nhìn thấy điều này, theo bản năng xích ra xa.
"Không phải cậu lại phát điên nữa chứ?"
"Ryan? Nam tước Ryan?"
Vừa nhắc đến nam tước, ngay lập tức làm tan biến sự lạnh lùng trong mắt Ryan, thay vào đó là một niềm kiêu hãnh khó cưỡng.
Gã lập tức ngẩng cao đầu, vênh váo nói: "Nô lệ James, ai cho mày cái gan dám gọi thẳng tên của tao, mày phải gọi tao là nam tước."
James nói: "Dạ, ngài Nam tước, vừa rồi ngài đang nghĩ gì vậy? Tôi cảm thấy ngài có chút kỳ quái."
Nghe vậy, Ryan ngơ ngác nghiêng đầu: "Hừ, vừa rồi tao đang nghĩ gì vậy cà? Sao lại không nhớ?"
James nói thầm: "Làm sao tôi biết cậu đang nghĩ gì? Tôi chỉ nói với cậu biết thôi. Được rồi, tôi không ở đây phơi nắng với cậu nữa, tôi đi ăn."
Ryan hừ lạnh: "Ăn? Ăn cái gì? Toàn bộ bệnh viện tâm thần Twilight này là địa bàn của Nam tước Ryan. Mỗi bữa mà các người ăn đều tiêu tiền của tao. Tôi tuyên bố hôm nay mọi người không được ăn cơm."
"Chúng mày không tiết kiệm tiền cho tao sao?"
"Tao đã 3 ngày không ăn, không phải vẫn khoẻ re sao?"
James không quan tâm đến Ryan.
Y không thèm để ý đến thằng bệnh nhân tâm thần này, lập tức đứng dậy bỏ đi.
Nhưng Ryan cảm thấy uy nghiêm quý tộc của mình đã bị khinh nhờn.
Khi gã chuẩn bị đánh lén James, dạy y cách làm người, thì đột nhiên đôi mắt của y lại trở nên trống rỗng.
Cơ thể cũng dừng lại.
James không nhìn thấy cảnh này, y nhanh chóng bỏ đi.
Trong sân sau, chỉ còn lại Ryan đứng một mình dưới ánh mặt trời.
Gã ôm đầu nói với vẻ mặt đau khổ: "Chết tiệt, tôi nhớ là nghe được một giọng nói, chết tiệt, là tên ngốc nào đang gọi tên tôi."
"Còn gọi sai nữa."
"Quay về? Quay về đâu? Tôi không đi đâu, tôi sẽ ở lại Twilight, đây là địa bàn mà chủ nhiệm đã sắc phong cho tôi."
"Mẹ kiếp, Ryan Hamel là cái chó gì, chuyện này liên quan gì đến Nam tước Ryan tôi?"
"Mày nói cái gì vậy? Tao chính là năng lực ác linh hoá của mày? Mày loại bỏ tao? Để tao trở thành hậu thủ của mày?"
"Hehe, Nam tước Ryan tuyệt vời như trâu mà chỉ là năng lực của mày sao? Mày đừng giả trâu với tao!"
"Mày là năng lực của tao mới đúng!"
Ryan càng nói càng cảm thấy nỗi đau trong tâm hồn giảm đi rất nhiều.
Bỗng gã đột nhiên ý thức được: "Tao hiểu rồi, cmm muốn dùng ngôn ngữ quấy rối tao, mày chờ đó, mày chết chắc rồi. Giờ tao sẽ gọi Chủ nhiệm trong mộng, tao muốn tố cáo mày."
"Mày dám giả vờ trâu bò trước Nam tước Ryan."
"Vừa hay tao đang muốn xây một bệnh viện tâm thần Twilight. Tao sẽ nhờ chủ nhiệm mổ lấy nội tạng của mày, bán chúng để kiếm tiền."
……
Bầu trời tối đen như mực, không gian u ám.
Có thể cảm nhận rõ ràng sự hạn chế về không gian.
Cứ như ở trong một không gian hẹp dài.
Đỗ Duy chỉ cảm thấy thời gian trôi qua từng giây một, nhưng khi hoàn hồn lại hắn đã xuất hiện trong không gian chật hẹp này.
Cơ thể bị hạn chế. Không thể cử động chút nào.
"Tôi đang ở trong quan tài đá?"
Giọng của Đỗ Duy vang lên trong bóng tối, hắn đưa tay muốn chạm vào những rào cản xung quanh, vừa đưa tay ra đã cảm nhận được hơi nước lạnh lẽo, và ẩm ướt.
Hơn nữa ác ý dày đặc đang ăn mòn dọc theo nơi mà lòng bàn tay chạm vào.
Đỗ Duy lập tức rút tay về.
Cái Bóng hiện đang phụ thể trên thân hắn, nhưng dường như đang chịu nỗi đau khôn tả.
"Cỗ quan tài đá này muốn nuốt chửng tôi? Để hiến tế sao?"
"Ryan Hamel, đây là hậu thủ để mày hồi sinh?"
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút phức tạp.
Hắn thấy dù hắn coi trọng đối thủ này, nhưng vẫn có chút khinh thường.
Những chuyện vừa xảy ra bên ngoài đã khiến Đỗ Duy quá mức tự tin.
Hắn cho rằng Ryan Hamel trốn trong bóng tối thật ra chỉ là một xác chết, hoặc một ma linh đeo mặt nạ, bị Ryan điều khiển.
Mà trong quan tài đá, là cơ thể thật của nó
Nhưng lúc này kẻ bị nhốt trong quan tài đá lại biến thành hắn.