Cốp cốp cốp...
Đỗ Duy đập vào nắp quan tài.
Hắn làm thử, nhưng lại phát hiện không thể mở quan tài để thoát ra.
Cứ như quan tài đá bị một thứ rất nặng đè lên, dù mạnh đến đâu cũng không thể đẩy ra nổi.
Vì vậy hắn đành phải từ bỏ ý định đó.
Có nhiều cách để rời đi, nhưng giờ hắn không muốn làm như vậy.
Ví dụ, trốn trong bức tranh sơn dầu, sau đó thông qua Freddy để vào giấc mơ của Tom rồi trốn thoát.
Phương pháp này rất hiệu quả.
Nhưng sau khi dùng nó, hắn sẽ phải tạm thời nói lời chia tay với Ryan Hamel, Gascoigne và Brand.
Mục tiêu còn chưa đạt được, làm sao có thể bỏ dở giữa chừng.
Hơn nữa, Đỗ Duy cũng không có ý định buông tha Ryan Hamel.
Theo cách nói của đối phương; y là y, Ryan là Ryan.
Giữa hai người không chỉ là luân hồi.
Ngược lại sau khi Ryan Hamel chết, đang cố gắng hồi sinh theo cách nào đó, và Ryan chỉ là một sản phẩm bắt nguồn từ năng lực của đối thủ.
Một khi Ryan Hamel hồi sinh thành công, y nhất định sẽ thu hồi năng lực, giải quyết Ryan.
Mối quan hệ giữa đôi bên có phần giống với Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, đoi bên không thể hợp nhất.
Chỉ có một bên thay thế bên kia.
"Nhưng y ở đâu?"
Trong quan tài đá tối tăm và ngột ngạt, giọng nói của Đỗ Duy càng lúc càng biến hoá kỳ quái.
Ban đầu, Ryan Hamel nằm trong quan tài đá.
Giờ mình đã thế chỗ của đối phương.
Có phải đối phương đã ở chạy ra khỏi quan tài đá?
Brand và Gascoyne ở đâu?
Lẽ nào bọn họ cũng ở bên ngoài?
Đỗ Duy không thể đoán ra được.
Lượng thông tin ít đến nỗi ngay cả hắn cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác, chưa kể người lập ra tất cả những thứ này chính là thiên tài Ryan Hamel.
Nhưng đúng vào lúc này…
"Hộc…"
Dường như ai đó đang thở hổn hển.
Sắc mặt Đỗ Duy lập tức trở nên xấu xí.
Hắn nhạy bén phát hiện, chính xác là tiếng thở hổn hển trong quan tài đá, ở ngay sau cổ hắn.
Nhưng sao điều là có thể.
Giờ hắn đang nằm trong quan tài đá, phía sau có một phiến đá cứng ngắc, không thể chứa bất cứ ai khác.
"Thật thú vị."
Đỗ Duy xoay cổ, cố gắng xoay người trong chiếc quan tài chật hẹp.
Hắn muốn xem cái quái gì ở đằng sau.
Nếu là Ryan Hamel, đối phương nhất định sẽ tấn công hắn ngay lập tức, không thể nào đùa dai như vậy.
Vì vậy Đỗ Duy khó nhọc xoay người.
Hắn nhanh chóng lật người.
Trong suốt quá trình này, Cái Bóng luôn phụ thể hắn, chống lại cảm giác ăn mòn không thể giải thích từ quan tài nhắm vào hắn.
Trong bóng tối, nhấn zippo, ngọn lửa đỏ rực lập tức chiếu sáng xung quanh.
Sau đó Đỗ Duy chỉ thấy phiến đá, ngoài ra không thấy gì khác.
Tiếng thở hổn hển vừa rồi đã biến mất.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Đỗ Duy hơi khó hiểu, hắn đã chuẩn bị Đánh Dấu, nhưng mục tiêu đã đột ngột biến mất.
"Ra đây."
Hắn lạnh lùng nói: "Giờ tao đã bị may nhốt trong quan tài, tao không hề có năng lực phản kháng, mày không cần thiết phải ra vẻ huyền bí nữa."
"Huống hồ mày không muốn biết năng lực của mày hiện đang ở sao?"
"Nào, kết thúc đi, không phải mày rất muốn giết tao sao?"
"Giờ là cơ hội tốt nhất của mày."
Ngay khi Đỗ Duy vừa nói xong, phía sau lại vang lên một tiếng thở hổn hển.
Giống như thứ bí ẩn kia đã bám vào lưng hắn, thở mạnh vào cổ của hắn.
Nếu đổi thành người khác, chắc đã sợ vỡ mật. Hoặc rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Nhưng kẻ đó lại là Đỗ Duy, hắn không khỏi chế nhạo: "Thật quá nực cười, tao cho mày cơ hội, mày không muốn nắm lấy. Còn sợ cái gì?"
Nói xong, Cái Bóng như cảm nhận được suy nghĩ của Đỗ Duy. Nó trực tiếp vào phụ thể, lại biến thành bóng của Đỗ Duy.
Ngay sau đó, phía sau Đỗ Duy hiện lên một gương mặt đáng sợ. Đó không phải là Ryan Hamel. Mà là một thứ quái dị, làn da lở loét, không có ngũ quan, ngay cả đường viền đều không thấy, như thể đã bị xóa bỏ.
Vào lúc này, Đỗ Duy quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt này. Khoảng cách giữa cả hai chỉ bằng bề rộng năm ngón tay.
Đỗ Duy lập tức vươn tay phải ra, không chút do dự trực tiếp nắm lấy.
Hắn muốn Đánh Dấu đối phương.
Trong bóng tối, hai con dao sắc bén cũng lặng lẽ đâm vào, Cái Bóng đã tấn công gương mặt đó.
Nhưng điều kỳ lạ là tay của Đỗ Duy lại vồ hụt.
Khuôn mặt đó hoàn toàn coi thường năng lực Đánh Dấu, chỉ né tránh khi bị Cái Bóng tấn công.
Ngay sau đó, nó trực tiếp trùm lên mặt của Đỗ Duy. Chính xác mà nói, là chiếc mặt nạ mà hắn đang đeo.
"Mặt nạ ác linh..."
"Không... là ma linh."
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu của Đỗ Duy, hắn đã tự tay làm ra rất nhiều mặt nạ ác linh, hiểu rất sâu về thứ này.
Đối phương chắc chắn là ma linh trong chiếc mặt nạ được đeo bởi người thứ 13 của Vanity.
Chỉ không biết tại sao lại xuất hiện trong quan tài.
Hơn nữa, mục tiêu của đối phương dường như là chiếc mặt nạ mà hắn đang đeo.
Ngay sau đó, Đỗ Duy không khỏi đau đớn rên rỉ.
Hắn ôm đầu gầm gừ trong bóng tối.
Mặt nạ trên mặt trở nên rất lạnh, lạnh lẽo thấu xương, trong đầu cũng vang lên một giọng nói nóng nảy, đáng sợ kinh người.
Mục đích của ma linh mặt nạ này rất đơn giản.
Xem ra nó đã mất đi môi giới tồn tại, hiện tại gặp nơi có thể dung thân, nó chỉ muốn chiếm cứ.
Đồng thời còn muốn đoạt xác của Đỗ Duy.
Có thể nói, điều mà nó muốn làm hoàn toàn giống với ác linh Đỗ Duy trước khi có tính cách, trí nhớ, cách suy nghĩ của Đỗ Duy, mục đích giống y ác linh mặt nạ.
Sự khác biệt là một bên là ma linh, còn bên kia là ác linh.
Đỗ Duy còn có thể chống lại ác linh, nhưng trước ma linh, hắn bó tay.
"Cái Bóng..."
Đỗ Duy nghiến răng nói: "Giết cho tao."
Ngay lập tức, Cái Bóng phụ thể vào Đỗ Duy.
Tồn tại cấp độ ma linh đương nhiên phải sử dụng sức mạnh tương tự để đối kháng.
Bây giờ, chỉ có Cái Bóng mới có thể giúp Đỗ Duy.
Còn phong thư lúc này cứ như hoàn toàn bị áp chế, không hề nhúc nhích.
Nhưng ngay khi Cái Bóng vừa chiếm hữu, chuẩn bị bức ma linh mặt nạ ra ngoài, rồi giết chết đối thủ. Đột ngột……
Bên trong quan tài đá, vang lên những tiếng thét chói tai kinh khủng.
Khuôn mặt tan chảy trong mặt nạ cố gắng thoát ra khỏi chiếc mặt nạ.
Tuy nhiên, nó không thể thực hiện được.
Bởi vì những sợi tơ mỏng màu đen trồi ra khỏi mặt nạ, hòa vào gương mặt không có ngũ quan, khiến ma linh dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể làm đứt một sợi tơ.