Sau khi Brand rời đi.
Đỗ Duy thu hồi tầm nhìn.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, Cái Bóng cầm hai con dao đứng ở trước mặt hắn.
Két két...
Tiếng mở cửa vang lên.
Một Gascoigne khác bất tỉnh ngã xuống đất. Y bị thương đầy mình.
Hầu hết chúng đều do Đỗ Duy, Brand, Cái Bóng và Ryan Hamel trước đó gây ra.
Bị đánh, ngũ giác bị mê hoặc, Đỗ Duy lại vờ như không biết, gia tăng lực đánh.
Ai có thể gánh nổi?
"Năng lực sao chép của cân vàng không đủ để tái tạo một chiếc mặt nạ thật."
Đỗ Duy sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt mình rồi tháo ra.
Đương nhiên, thứ mà Brand mang đi không phải là Gascoigne thật, đó chỉ là một bản sao.
Nhưng vở kịch của Đỗ Duy bày ra sau khi đối thủ hôn mê.
Nói cách khác, bản sao đó sẽ không bao giờ bị phát hiện là giả.
Mục đích của việc này rất đơn giản.
Đào trước một cái hố cho Vanity, đỡ phải sau này chúng gây phiền phức cho mình.
Huống hồ, việc tạo thần thật phi thường.
Theo phong cách của Vanity, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người chết, thế giới này có thể đang trên bờ vực mất kiểm soát.
Dù Đỗ Duy không thích thế giới này. Nhưng tạm thời chưa muốn nó sụp đổ.
"Ít nhất, phải đợi tôi làm xong mọi chuyện."
"Tôi nên làm gì với Gascoigne?"
"Tuy rằng hiện tại hắn hôn mê, nhưng chờ hắn tỉnh lại muốn khống chế hắn, sẽ rất phiền phức."
"Phải nghĩ cách."
Đỗ Duy không ưa gì Gascoigne.
Hơn nữa, mâu thuẫn giữa hai bên về cơ bản không thể hòa giải. Nó được định sẵn chỉ kết thúc bằng cái chết của một bên.
Vì vậy, Đỗ Duy suy nghĩ một lúc, lấy smartphone ra bấm số của Kane.
Cuộc gọi sớm được kết nối.
"Thưa ngài, ngài cuối cùng đã gọi cho tôi. Hiện tại ngài đã gia nhập Vanity chưa ạ?"
Có thể nghe thấy giọng điệu của Kane ở đầu dây bên kia rất thận trọng.
Đỗ Duy thì thào: "Tôi đã rời khỏi Vanity, giờ tôi đang ở New York. Tôi cần một số Thánh Đinh, càng nhiều càng tốt."
Kane ở đầu bên kia khó hiểu hỏi: "Thưa ngài, ngài đã rời Vanity rồi sao? Nhưng không phải ngài vừa mới rời khỏi giáo hội vào ngày hôm trước sao? Mục đích của ngài đã hoàn thành chưa ạ?"
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Ông có thể thông báo rằng tôi đã cùng giáo hội đã hoá giải hiểu lầm."
Kane sửng sốt: "Được ạ, nhưng ngài mới gia nhập Giáo phái Vanity có một ngày đã bỏ? Nó ngắn hơn tôi nghĩ rất nhiều, lẽ nào những người khác không có ý kiến gì?"
Lúc trước không phải nói sẽ nằm vùng trong Vanity.
Hơn nữa, ngài Phelan cũng đang ở bên trong.
Kane luôn tin rằng Ngài công tước sẽ phải nằm vùng trong một thời gian dài để đạt được mục đích của mình.
Không thể nào ngờ, chỉ cần một ngày?
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Tôi đơn phương rút lui, họ có ý kiến thì liên quan gì đến tôi? Nếu bọn họ muốn tìm đến tôi, thì cứ việc đến."
"Bên cạnh đó, họ sẽ sớm khám phá ra những điều bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị cho họ, họ sẽ không còn sức lực để làm phiền tôi."
Chưa kể đến ma linh trong chiếc mặt nạ thứ 13 đã biến mất, Vanity phải tìm nhân sự và ma linh phù hợp.
Chỉ riêng bản sao của Gascoigne đã đủ ảnh hưởng đến kế hoạch của họ.
Qua điện thoại, Kane bất lực nói: "Vâng thưa ngài, vì ngài đã nói như vậy, thì chắc phải có lý do của mình."
"Chỉ là bây giờ nhiều tổ chức tôn giáo biết ngài với thân phận là Công tước."
"Có thể điều đó sẽ gây ra cho ngài một số rắc rối."
Đỗ Duy cau mày hỏi: "Rắc rối gì?"
Kane trả lời: "Một số người nghĩ rằng sức mạnh của bạn ngài còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa. Họ thực sự muốn bắt ngài, nghiên cứu bí mật của ngài, và cách khoác giác thành thần."
"Ngài phải biết rằng đây là một thế giới tuyệt vọng. Một khi những người đó nhìn thấy cọng rơm hy vọng, họ sẽ liều chết bắt lấy không buông."
Đỗ Duy bật cười: "Nếu là như vậy, tôi rất mong đợi."
Đang nói, đột nhiên sắc mặt của Đỗ Duy hơi thay đổi, âm thanh trên điện thoại bị rè, tín hiệu bị ảnh hưởng.
Phía trên bầu trời u ám, một tia sét rất lớn gầm thét xẹt qua bầu trời.
Khu vực xung quanh lập tức trở nên trắng xóa.
Mưa càng lúc càng nặng.
Đỗ Duy quay đầu nhìn về phía sau, nhưng trong trạng thái Quỷ Nhãn cũng không thấy có gì dị thường.
"Không, là ở dưới."
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu xuống.
Sau đó, hắn nhìn thấy nó. Ngay dưới chân, dưới lớp bùn lầy trộn với nước mưa, không hiểu làm sao hắn lại nhìn thấy một thành phố đang di chuyển bên dưới.
Đồng thời ở trong đó, có một chiếc xe buýt chạy về phía hắn, tiếp đó là một tòa nhà lơ lửng được bao quanh bởi sương mù đen dày đặc.
Đỗ Duy ngây người cúp máy, cất smartphone vào túi.
"Tôi đen dữ vậy sao?"
Hắn mất niềm tin vào cuộc sống.
Đỗ Duy không dám do dự.
Hắn trực tiếp lấy ra bức tranh sơn dầu, mang theo Gascoigne bất tỉnh tiến vào bên trong.
Mọi thứ trở lại bình lặng như cũ.
Tuy nhiên, trong bóng ngược của thành phố, sau khi xe buýt và Ngôi nhà kinh dị mất mục tiêu, chúng không đánh nhau như trước.
Ngược lại, giống như đạt được một thỏa thuận.
Hai tồn tại quỷ dị khủng khiếp thô bạo kéo bóng ngược của thành phố lên phía trên.
Mưa tuôn xối xả càng lúc càng lớn.
Từ vùng ngoại ô New York, bầu trời u ám càng lúc càng tối, ánh sáng giảm mạnh.
...
Ở trung tâm của New York.
Một số người đi bộ che ô đang đi lại.
Trên đường vẫn tấp nập các loại phương tiện qua lại.
Đúng lúc này, Tom và Cha Tony đang lái xe ô tô của họ để đến Thành phố Yard, để gặp các em gái nóng bỏng cao tầng của Vodun.
Là tổ đội chiến thần càn quét khu đèn đỏ. Họ có đủ tự tin và sức mạnh để đối mặt với tất cả những cô em này.
Ngồi trên xe, Tom vừa lái xe vừa hút một điếu thuốc và nói: "Đỗ Duy? Người anh em tốt rất tuyệt vời, nhưng thành thật mà nói, con nghĩ anh ta kém hơn con chút chút."
"Anh ta không hề hiểu phụ nữ."
"Hãy nhìn vào tổ đội chiến thần khu đèn đỏ của chúng ta, hai chúng ta có thể hành động, và chịch nát toàn bộ Vodun."
"Đổi thành anh ta, có thể làm được sao?"
Cha Tony đang ngồi ở ghế lái phụ hút thuốc cũng nổ theo: "Cậu ta chắc chắn không làm được, chúng ta nên đề phòng loại chuyện này."
"Nhưng lương tâm Cha khá cắn rứt, Cha thấy hai chúng ta quá cặn bã?"
Tom khinh thường nói: "Cha nói như thể hai chúng ta không phải là cặn bã, xin đừng nghi ngờ, chúng ta là cặn bã, thế thì đã sao?"
"XXX chùa không sướng sao?"
Cha Tony xấu hổ nói: "Quả thực là rất sướng, nhưng lương tâm của Cha rất cắn rứt. Dù sao thì Cha cũng là một linh mục, khi nào thì chúng ta có thể ngừng làm chuyện này?"
Tom phun ra một vòng khói: "Khi nào chúng ta không thể làm nổi, đương nhiên lúc đó sẽ dừng lại."
Vừa nói chuyện, Tom cũng lái xe ra khỏi thành phố New York và đi vào đường cao tốc dẫn đến Yard.
Mới vừa rời đi có 2 phút. Ngay tại chỗ đó, cơn mưa lớn thậm chí còn lớn hơn...
Cả New York dường như được bao phủ sau lớp thuỷ tinh mờ, mơ hồ xảy ra hiện tượng bóng mờ.