Thật ra Đỗ Duy chưa từng nghĩ mình lại xui như cứt chó vậy.
Đó là vì hắn có quá nhiều kẻ thù.
Hay là thế giới này quá nguy hiểm?
Sao nơi nào cũng gặp quỷ, chẳng lẽ đâu cũng có ác linh, tà linh, ma linh, quái dị bị hắn hãm hại.
Chỉ còn thiếu Ma Thần.
"Chẳng lẽ là do tôi?"
Trong bức tranh sơn dầu, Đỗ Duy vẻ mặt u ám nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Hắn hiện đang trốn trong bức tranh sơn dầu, cả xe buýt và Ngôi nhà kinh dị đều không thể phong toả hắn, nhưng 2 quái dị khủng khiếp phải chắc chắn biết hắn đang ở New York. Chỉ không biết rằng vị trí của hắn chưa bao giờ di chuyển.
Đúng lúc này, trong túi của Đỗ Duy đột nhiên toát ra một khí tức lạnh lẽo, hắn quay đầu lại nhìn, phong thư chật vật chui ra khỏi đó.
"Mày sao vậy?"
Phong thư chưa bao giờ bay ra kể từ khi bước vào trong 3 cỗ quan tài, dường như nó đã rơi vào trạng thái kỳ lạ. Giờ mới lặng lẽ thức tỉnh.
Đúng lúc này, ngay khi phong thư vừa chui ra, Đỗ Duy nhìn thấy vô số hoa văn kim đồng hồ trên khắp phong thư.
Các hoa văn được xoắn lại và xếp chồng lên nhau, dường như ám chỉ điều gì đó.
Cảnh tượng này đã từng xảy ra.
Đó là dị biến mà Đỗ Duy đã sản sinh sau khi hắn để Cái Bóng thay hắn tiếp xúc với tấm bia đá ghi lại hoa văn của Ma Thần.
Nhưng lần đó, phong thư không thể hiện ra thông tin liên quan đến Ma Thần.
Trừ cái đó ra vẫn có thể giao tiếp bình thường.
Nhưng lần này, tình hình rất nghiêm trọng.
【……】
Phong thư lơ lửng trước mặt của Đỗ Duy, nó không ngừng lắc lư lên xuống, dường như đang muốn truyền tải một loại thông tin nào đó, nhưng cho dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể thành công.
Một tia u ám hiện lên trong mắt của Đỗ Duy.
"Phong thư?"
Không có phản hồi chính xác.
Hắn lại hỏi: "Nằm trong 3 cỗ quan tài có nhắc nhở mày điều gì không? Giừo mày muốn truyền đạt lại cho tao đúng không?"
Phong thư run lên bần bật.
Ánh mắt của Đỗ Duy càng thêm nguy hiểm: "Có liên quan đến tôi? Hay là liên quan đến Ma Thần?"
Nó ngập ngừng, lắc lư lên xuống, như thể gật đầu.
"Cả hai?"
Đỗ Duy sững sờ: "Mày có thể tự hồi phục sao? Giống như lần trước, mày tự hủy diệt rồi sống lại."
Những thông tin bị che giấu rất sâu đó chính là điều mà Đỗ Duy hằng mong mỏi.
Nhưng hắn càng tiếp xúc nhiều, càng hiểu trên người mình có vấn đề rất lớn.
Có điều gì đó luôn ảnh hưởng đến hắn, có thể đó là đồng hồ của Lamer, hoặc có thể là một thứ gì đó khác.
Vì vậy, Đỗ Duy luôn ngột ngạt.
Càng kiềm nén, càng tức giận, cũng càng căm hận.
Vào lúc này, lơ lửng trước mặt hắn, phong thư được bao phủ bởi hoa văn kim đồng hồ đột nhiên bốc cháy.
Nó nghe hiểu lời của Đỗ Duy.
Khi bụi tro bay đi, nó tái sinh.
Một dòng chữ xuất hiện trên trang giấy.
[Thưa chủ nhân, em không biết chuyện gì đang xảy ra với 3 cỗ quan tài đá trong hố. Nó đã ảnh hưởng đến phong thư. Phong thư nhớ những gì đã xảy ra lần trước, thứ được ghi trên bia đá là 72 Ma Thần của Solomon...]
[Chúng...]
Dòng chữ vừa hiện lên, những biểu tượng kỳ lạ đó lại bắt đầu xuất hiện và lan rộng. Có vẻ như chúng đang ngăn phong thư nói sự thật.
[Không, lát nữa phong thư sẽ lãng quên những tin tức đó. Chủ nhân, ngài phải nhớ rõ, trong hoa văn của tấm bia đá, có thứ đại diện ngài…. A, chết rồi, chết em rồi.】
[Chủ nhân, phong thư em là tay sai trung thành nhất của ngài!】
Sau khi dòng chữ cuối cùng xuất hiện, toàn bộ phong thư lại tan thành tro bụi.
Sau khi nó được hồi sinh.
[Hả, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chủ nhân, mắt của cậu bị sao vậy? Vừa rồi phong thư đã làm gì khiến ngài không hài lòng sao?】
Đỗ Duy nắm chặt tay, cố nặn ra một nụ cười nói: “Không sai, gần đây mày đã làm rất tốt, tao rất hài lòng, tao chỉ muốn chơi chết thứ gì đó."
Phong thư run rẩy vì phấn khích.
[Cái Bóng-oppa, mau ra đây, đã đến lúc anh phải quỳ gối nịnh nọt rồi.】
Một nhát dao sắc bén trong tích tắc xuyên qua phong thư, Cái Bóng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngòm nghi hoặc nhìn phong thư.
Sau đó phong thư mới chú ý, Cái Bóng đang đứng đằng sau nó, một con dao sắc nhọn khác đâm vào ngực Gascoigne, găm chặt y hôn mê bất tỉnh vì mất quá nhiều máu trên mặt đất.
[Cái Bóng-oppa, đừng như vậy, chúng ta đều là thuộc hạ trung thành nhất của chủ nhân, cần gì phải một mất một còn?】
Thái độ của Phong thư bỗng trở nên nịnh nọt. Vẫn không ngừng lảm nhảm.
[Thằng ngốc Brand đâu rồi? Thằng khốn kiếp đáng kinh tởm, tao ghét nhất là liếm chó, nên giết nó mới đúng.】
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Gã đi rồi, giờ chúng ta đang trong bức tranh sơn dầu, bên ngoài chính là New York. Nhưng 2 quái dị đang kéo theo bóng ngược của thành phố, cứ như muốn đánh chiếm New York."
Không biết có phải do kỹ năng liếm láp của Phong thư quá mạnh. Hoặc hình tượng tay sai trung thành nhất của Đỗ Duy do nó tự nhận đã thực sự hoàn thiện.
Đỗ Duy kiên nhẫn nói với nó về tình hình.
Điều này khiến phong thư vừa mừng vừa sợ.
[Chủ nhân, ngài bị sao vậy? Sao ngài lại có thái độ như vậy với phong thư? Chuyện này không phù hợp với đại phản phái như ngài. Ngài nên tàn nhẫn bóc lột phong thư mới đúng!】
[Chờ đã, không phải ngài là giả chứ?】
[Chủ nhân ngài còn hung tàn độc ác hơn cả nhà tư bản, không thể nào nói chuyện nhẹ nhàng như thế với em vậy được.】
[Cmn rốt cuộc mày là ai?】
Khi Đỗ Duy nhìn thấy điều này, hắn lập tức cạn lời.
"Mày sắp trở thành Freddy."
Sau đó, hắn giật lấy chiếc phong thư, rồi xé nó thành từng mảnh.
Sau đó cũng lười nhìn phong thư, mà thận trọng quan sát thế giới bên ngoài, giờ hắn không còn thời gian để nghĩ xem tại sao tấm bia đá ghi 72 Ma Thần của Solomon lại có tên của hắn.
Trên thực tế, hắn cũng không nhìn thấy.
Trừ khi tên thật của hắn cũng bị biến thành một hoa văn kỳ lạ.
Điều hắn quan tâm bây giờ là xe buýt và Ngôi nhà kinh dị rốt cuộc muốn làm gì, liệu có phải chúng muốn gài bẫy mình ở New York, và tiêu diệt cả thành phố hay không.
Sau lưng hắn, phong thư đã bị xé thành nhiều mảnh đã ghép lại với nhau.
[Đúng là cảm giác quen thuộc này, chủ nhân, em sai rồi, em không nên nghi ngờ ngài, ngài làm rất đúng, trừng phạt của ngài với phong thư của rất đáng.】
[Đều nhờ vào sự dạy dỗ của ngài.】
[Phong thư hiểu, phong thư hiểu bạn nhất.】
Đỗ Duy cau mày mắng: "Câm miệng."
[Tuân lệnh, thưa chủ nhân vĩ đại của tôi.】
Phong thư không dám hiện ra thêm câu nào, nó lui đến phía trước Cái Bóng, nói chính xác là nhằm vào Gascoigne đang bất tỉnh.
[Ủa, đây không phải là thằng ngu chán sống dám liểu cẩu bày tỏ với Minette trước mặt ác linh chủ nhân sao, mày phách lối nữa đi, tại sao không nói nữa, tại sao trên người mày lại đầy máu...]
[Chậc chậc chậc... liếm cẩu chết không yên lành.】
Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên lạnh giọng nói: "Chờ đã, xem ra bọn họ không phải nhắm vào tao, mà là 3 cái quan tài."