Ở ngoại ô New York bên ngoài bức tranh.
Trong nghĩa trang hoang vắng của Bệnh viện Tâm thần Hill, 3 cỗ quan tài đá lặng lẽ ở đó.
Vào lúc này bóng ngược của thành phố chồng lên New York.
Xe buýt và Ngôi nhà kinh dị không hề xuất hiện trong thực tế.
Ngược lại, giữa đôi bên không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng rơi vào thế bế tắc.
Sự mâu thuẫn và thù hận giữa hai tồn tại quỷ dị này không còn là chuyện ngày một ngày hai.
Từ trường học, đến ác linh học sinh, đến bóng ngược của thành phố.
Kể từ khi hai bên va chạm, đã xảy ra nhiều cuộc đối đầu.
Xe buýt không còn đón ác linh.
Ngôi nhà kinh dị cũng không còn thoả thích tàn sát.
Bây giờ, họ đã bước vào một tình trạng giằng có.
Hai bên lại kiềm chế lẫn nhau.
Không giống như Đỗ Duy từng nghĩ, muốn chiếm cứ New York, mà chúng muốn kéo New Yorkvào trong bóng ngược của thành phố. Nơi đó mới là địa bàn của chúng.
Từ góc độ nào đó suy xét, 2 tồn tại quỷ dị này có thể được coi là một chỉnh thể mâu thuẫn.
Hành động và mục tiêu của chúng hoàn toàn giống nhau.
Nhưng bên nào cũng ích kỷ.
Nhìn thấy chuyện này, Đỗ Duy đột nhiên thấy căng thẳng.
"Có gì đó không ổn, thứ bên trong 3 cỗ quan tài đá, kỳ quái..."
"Thứ bên trong đã bị giết. Dù tôi không biết ai đã làm điều đó, nhưng nếu thứ đó không còn tồn tại, sức hút của 3 cỗ quan tài với tồn tại quỷ dị phải rất nhỏ mới đúng chứ."
"Có vấn đề gì mà tôi chưa phát hiện ra sao?"
Đỗ Duy rất muốn lấy được thứ trong 3 cỗ quan tài đá, bởi vì đây là cách hắn gần nhất, cũng là vật vô hại nhất liên quan đến Ma Thần.
Tiếc là chiếc xe buýt và Ngôi nhà kinh dị xuất hiện quá đột ngột, buộc hắn phải tiếp tục trốn trong bức tranh sơn dầu.
Không có thời gian để lấy thứ trong 3 cỗ quan tài.
Giờ nếu muốn lấy, trước tiên phải ra khỏi bức tranh sơn dầu, nhưng mà ra ngoài sẽ bị xe buýt và Ngôi nhà kinh dị phát hiện.
Hai tồn tại quỷ dị này..
Nghiêm túc mà nói, chỉ cần Đỗ Duy dám lò mặt ra, bọn chúng nhất định sẽ gác hết hận thù, giết hắn trước.
Khổ nổi là giờ Đỗ Duy đang trong thời kỳ suy yếu, ác linh Đỗ Duy vẫn chưa thức tỉnh.
"Thế này……"
"Chẳng lẽ mình lại cận kề cái chết như lần trước?"
Đi xiếc trên dây chỉ là bước đường cùng mới phải chọn.
Để an toàn tuyệt đối, Đỗ Duy không muốn mạo hiểm với tính mạng của chính mình.
Nhưng giờ trực giác mách bảo hắn rằng trong 3 cỗ quan tài có thể vẫn đang che giấu bí mật mà hắn chưa khám phá ra.
Nếu để xe buýt và Ngôi nhà kinh dị lấy được thứ đó, chúng sẽ càng đáng sợ hơn, sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Hắn không thể chắc chắn khi nào ác linh Đỗ Duy sẽ tỉnh lại.
Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng hắn đã hết bài, không thể đối kháng với 2 tồn tại quỷ dị.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nghiến răng: "Tôi chán ngán cuộc sống này, hơn nữa đây cục diện chết chắc."
Nói xong, Đỗ Duy quay đầu nhìn về phía Cái Bóng. Nó không ngần ngại rút con dao nhọn ra khỏi ngực của Gascoigne và đi theo sau hắn.
Phong thư không chút do dự đi theo.
[Chủ nhân, phong thư nguyện chết vì ngài.】
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mày ở lại trong bức tranh sơn dầu canh Gascoigne, cứ mười phút đập y một phát, đừng để y tỉnh lại."
【Cái gì? Chủ nhân, phong thư không muốn ở lại đây, phong thư đã học được thủ đoạn hãm hại ác linh của ngài. Phong thư có thể giúp ngài.】
Đỗ Duy lắc đầu: "Nếu mày ở lại sẽ giúp tao nhiều hơn. Là cấp dưới trung thành nhất của tao, mày nên biết rằng tao đối xử với mày khác với Cái Bóng."
Hắn có thể nhìn thấu nó.
Nếu muốn để phong thư trung thành làm việc cho mình, đôi khi phải vui mừng thất thường, không thể quá nhẹ nhàng, nhưng cũng không quá áp bức.
Phong thư nghe đến đây thì sắp khóc.
[Phong thư em có tài đức gì, có thể được chủ nhân công nhận. Xin chủ nhân ngài yên tâm, miễn là phong thư em vẫn còn ở đây, Gascoigne sẽ không thức dậy.】
Đỗ Duy rút lá Joker đại diện cho ước nguyện từ trong túi ra.
Giờ hắn cần thêm một số trợ lực cho bản thân.
Đó là thực hiện một điều ước.
Nhưng Cái Bóng theo bản năng hóa thành một làn sương mỏng và bao trùm lấy Đỗ Duy.
Trước đây dù dùng thủ đoạn nào, cái giá phải trả sẽ bị do Cái Bóng gánh.
Giờ Đỗ Duy sử dụng lá bài Joker, nó dường như đã quen thuộc
Ở cạnh Đỗ Duy lâu nay, từ ác linh trở thành ma linh, Cái Bóng quả thực đã rất khác.
Đỗ Duy cũng không ngạc nhiên.
Hắn trầm giọng nói: "Tôi lấy thân phận Cái Bóng ước, từ giờ trở đi, ngay khi thứ trong 3 quan tài đá tiến vào bức tranh sơn dầu, tôi sẽ lập tức trở về trong bức tranh sơn dầu."
Joker hơi ớn lạnh.
Nhưng điều ước đã thành hiện thực nhanh hơn trước rất nhiều.
Có lẽ là do tồn tại ước nguyện đã từ ác linh trở thành ma linh đáng sợ.
Két...
Cánh cửa bức tranh mở ra.
Đỗ Duy ngay lập tức xuất hiện trong nghĩa trang.
Vào lúc này, trong bóng ngược của thành phố chồng lên New York, xe buýt và Ngôi nhà kinh dị đang kiềm chế lẫn nhau đột nhiên dừng lại.
Đèn xe buýt tắt ngay lập tức.
Ngôi nhà kinh dị toát ra vẻ ác độc khủng khiếp, bị sương mù xám xịt bao phủ, điên cuồng muốn xông lên
Xe buýt cũng vậy.
2 tồn tại quỷ di cứ như cá mập ngửi được mùi máu, trực tiếp khóa chặt Đỗ Duy.
Cảm giác này vô cùng mạnh mẽ.
Đỗ Duy thậm chí có cảm giác da đầu run rẩy, hắn vừa đặt tay lên 1 trong 3 cỗ quan tài, sương mù xám xịt đã bao trùm mặt đất.
"Chết tiệt!"
Hắn chửi thầm, lập tức thu quan tài vào bức tranh sơn dầu rồi phóng sang quan tài khác. Có thể nghe thấy tiếng còi xe buýt giục giã.
Hắn lại sử dụng bức tranh sơn dầu, nhưng vào lúc này, trước quan tài thứ ba, xe buýt đã lòi ra hơn nửa đầu xe từ trong bóng ngược của thành phố.
Phía sau hắn, Ngôi nhà kinh dị cũng chui lên từ dưới mặt đất.
2 tồn tại quỷ dị đã vây hắn vào giữa.
Không có cơ hội đến gần chiếc quan tài cuối cùng.
2 tồn tại quỷ dị không quan tâm đến cỗ quan tài cuối cùng mà hằn học nhìn vào Đỗ Duy, ác ý mạnh mẽ đã khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Sợi chỉ đen dày đặc, giống như một vật thể sống, chui ra từ ghế lái xe buýt, tạo thành một bóng người, như thể nó là đầu nguồn, sau đó lan tràn dọc theo cửa trước.
Cánh cửa của Ngôi nhà kinh dị từ từ mở ra, dường như có một bóng người mờ ảo, đang vẫy gọi Đỗ Duy.
"Chúng mày muốn lấy mạng của tao dữ vậy sao?"
Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, hắn không chút do dự lao thẳng về phía xe buýt.
Xe buýt lúc nào cũng im lặng, nhưng những sợi chỉ đen dày đặc lại trào dâng hỗn loạn.
Còn Ngôi nhà kinh dị dường như bị kích thích, lập tức lao về phía hắn.
Rầm…
Đỗ Duy nói nhỏ: "Cái Bóng."
Ngay sau đó, Cái Bóng mang theo bức tranh sơn dầu, lướt qua chiếc xe buýt, hướng về phía cỗ quan tài cuối cùng.
Đỗ Duy bị những sợi tơ đen mịn của xe buýt quấn chặt tay phải.