Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 563 - Chương 564: Trò Chơi Ghép Hình

Chương 564: Trò chơi ghép hình Chương 564: Trò chơi ghép hình

Khi cỗ quan tài cuối cùng được Cái Bóng đưa vào bức tranh sơn dầu. Toàn bộ cánh tay của Đỗ Duy đã bị những sợi tơ đen mịn kéo dài từ xe buýt quấn chặt.

Sợi tơ ấy uốn éo như vật sống.

Dường như muốn chui vào trong cơ thể của hắn.

Cảm giác này rất đau.

Nhưng Đỗ Duy trong trạng thái ác linh hoá, tất cả cảm xúc đều bị đè nén, hắn không chút do dự dùng tay còn lại của mình rút ra khẩu súng kíp, nhắm ngay vào sợi tơ mịn màu đen.

Phằng…

Bóp cò.

Viên đạn từ khẩu súng kíp bắn trúng ngay sợi tơ đen.

Nhưng hầu như không có tác dụng.

Thành thật mà nói, những vật phẩm đặc biệt xung quanh Đỗ Duy không mấy hữu ích khi đối mặt với tồn tại quỷ dị, ma linh ngày càng đáng sợ.

Chỉ còn 2 lá bài Joker, cũng như xúc xắc và tiền xu là còn tác dụng.

Phát hiện khẩu súng kíp vô tác dụng.

Đỗ Duy cũng không nản lòng.

Bởi vì lúc này, Cái Bóng trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt hắn, hai con dao sắc bén chém thẳng ra phía sau.

Ngay lập tức, sợi tơ bị chém đứt.

Nhưng ngay chỗ bị chém đứt lại mọc ra sợi tơ dày hơn, trực tiếp quấn quanh một con dao do Cái Bóng đang cầm.

Đồng thời, điều ước được Joker hiện thực hóa cũng đã hoàn thành tất cả các điều kiện tiên quyết.

Đỗ Duy túm lấy Cái Bóng đang cố thu lại con dao sắc bén, một chủ một tớ biến mất, trốn vào trong bức tranh sơn dầu.

Cùng lúc đó, Ngôi nhà kinh dị đâm vào xe buýt.

Bởi vì mục tiêu ban đầu của nó là Đỗ Duy, nhưng Đỗ Duy đã biến mất, nó đột ngột đối mặt với xe buýt trong tình trạng quỷ dị.

Đột nhiên…

Một điều gì đó rất sốc đã xảy ra.

Xe buýt có thể không nhận thức được chuyện gì sẽ xảy ra, cả Ngôi nhà kinh dị cũng vậy.

Nhưng do nhầm lẫn, Ngôi nhà kinh dị va chạm với nó, khiến đầu xe buýt lõm sâu vào cánh cổng.

2 tồn tại quỷ dị dùng phương thức kỳ quái, giống như tòa nhà bỏ hoang trên vùng đất chết và bãi xe phế thải ném loạn vào nhau để tạo thành một chỉnh thể.

Hơi thở chợt ngưng trệ.

Bóng ngược của thành phố đang chồng lên thành phố New York, cũng đột ngột chìm xuống.

Tương tự đối với xe buýt và Ngôi nhà kinh dị.

Chúng dường như mất kiểm soát, rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

Ngay cả bóng ngược của thành phố cũng xảy ra vấn đề.

...

Trong bức tranh sơn dầu, Phong thư vừa khiến Gascoigne đổ máu.

Là chó săn trung thành nhất của Đỗ Duy, phong thư liếm cẩu từ đầu đến chân, liếm đến khi Đỗ Duy thay đổi quan điểm về nó, liếm đến khi chính nó cũng tự công nhận.

Do đó, theo bản năng, nó không ưa bất cứ kẻ nào có những hành vi liếm cẩu.

Từ Brand, cũng chính là Corrion Dawkwe, Gascoigne toàn liếm cẩu, thật ghê tởm.

Do đó, sau khi Đỗ Duy rời khỏi bức tranh sơn dầu.

Nó trực tiếp làm chảy máu Gascoyne đang bất tỉnh.

Suýt chút nữa đã cắt đứt động mạch chủ.

Tuy nhiên, ngay sau đó nó phát hiện 3 cỗ quan tài đã nhanh chóng chui vào bức tranh sơn dầu, may mắn thay, thế giới trong bức tranh sơn dầu là một không gian ma quái.

Đó là ngôi trường mười năm trước.

Không gian rất lớn, nên mới có thể đặt xuống.

Sau đó, Đỗ Duy và Cái Bóng xuất hiện ở đây trong tình trạng tả tơi.

[Ôi, chủ nhân, sao ngài về nhanh vậy? Ngài giết cả xe buýt và Ngôi nhà kinh dị rồi sao?】

[Đúng như mong đợi về ngài!】

Đỗ Duy lười để ý phong thư, quay đầu nhìn về Cái Bóng.

Lúc này, tất cả những sợi tơ đen mịn vướng trên tay hắn đều đã biến mất, Cái Bóng đã đóng vai trò rất lớn vào thời khắc mấu chốt.

Nhưng nó cũng phải trả giá.

Cái Bóng nhìn trừng trừng bằng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn xuống hai bàn tay của nó.

Đó là tay, nhưng thực ra chỉ là những đường nét mơ hồ.

Tay phải cầm một con dao nhọn, tay trái trống không.

Đúng, con dao mà Cái Bóng khao khát nhất lấy được từ Vidar đã bị xe buýt cướp đi.

Nhưng Cái Bóng không còn có còn là một ma linh đơn thuần nữa.

Hai con dao sắc bén là một phần của nó.

Giờ đây, khí tức lạnh lẽo toát ra từ Cái Bóng rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.

Phong thư bên cạnh cũng phát hiện cảnh tượng này, nó bay lượn qua rồi dừng lại trước Cái Bóng.

[Cái Bóng - oppa, anh bị sao vậy? Con dao của anh đâu?】

Cái Bóng giơ tay trái trống rỗng lên. Sau đó, đôi mắt đỏ như máu của nó nhìn Đỗ Duy.

Đỗ Duy rất thờ ơ.

Cái Bóng không biết phải làm sao.

Thấy vậy, Đỗ Duy nói với giọng điệu vô cùng phức tạp: "Sau này tao sẽ tìm cho mày một vũ khí thích hợp hơn."

Phòng giải phẫu trong giấc mơ.

Ác linh Đỗ Duy đã sử dụng con dao mổ của ác linh lấy được từ Hannibal để đóng đinh nữ tu ác ma xuống sàn cho đến tận bây giờ.

Đây là một lá bài tẩy.

Đỗ Duy chưa bao giờ dám sử dụng nó.

Bởi vì nguồn gốc của nữ tu ác ma là Valak, một trong 72 Ma Thần của Solomon.

Nhưng nếu thật sự tuyệt vọng, Đỗ Duy sẽ không chút do dự sử dụng.

Cái Bóng không thể hiểu được lời của Đỗ Duy.

Nó nghiêng đầu và thể hiện một tâm trạng rất buồn bã.

Đỗ Duy còn định nói thêm vài câu, nhưng đột nhiên hắn nhìn ra bên ngoài.

Xe buýt và Ngôi nhà kinh dị đã chìm cùng với bóng ngược của thành phố, đột nhiên trải qua một số thay đổi không thể kiểm soát và không thể biết trước.

2 tồn tại quỷ dị kết hợp với nhau.

Trực tiếp kéo theo bóng ngược của thành phố lơ lửng.

Hơn nữa, cho dù trốn trong bức tranh sơn dầu, trong lòng Đỗ Duy vẫn có chút lo lắng.

Loại cảm giác khó chịu này không thể giải thích được.

Ngay sau đó, ý chí tràn đầy ác ý chen vào bức tranh sơn dầu với tư thế ngạo nghễ.

Cốc cốc cốc...

Đây là tiếng gõ cửa có tính khái niệm.

Con ngươi của Đỗ Duy co rút lại.

Là chủ nhân của bức tranh sơn dầu, hắn có thể cảm thấy có thứ gì đó ở bên ngoài bức tranh, muốn mở ra khái niệm được gọi là một cánh cửa khác.

"Cái quái gì đây?"

Đỗ Duy nhận ra có gì đó không đúng, lúc trước xe buýt và Ngôi nhà kinh dị chưa phát hiện mình trốn trong bức tranh sơn dầu, còn có thể lẻn đi ngay dưới mũi của 2 tồn tại quỷ dị.

Hoặc chúng không chỉ khoá được vị trí của mình, mà còn mở ra cánh cửa của bức tranh sơn dầu.

Phải dọt lẹ.

Đỗ Duy không chút do dự dặn dò Phong thư: "Giờ tao phải đi rồi. Mày phải nhớ rõ nhiệm vụ tao giao cho mày, canh giữ Gascoigne."

[Chủ nhân, yên tâm đi, phong thư sẽ không bao giờ làm ngài thất vọng.]

Đỗ Duy ngừng nói, lập tức nhắm mắt lại.

...

Trong giấc mơ, những ác linh học sinh đó đều đã bị hiến tế lúc Đỗ Duy phát động cân vàng.

Giờ chỉ có một mình Freddy.

Nó ngồi trên nóc phòng mổ xẻ với vẻ mặt đờ đẫn.

Bên cạnh có một chiếc smartphone lơ lửng, đầu dây bên kia là những câu chửi rủa liên tục của Ryan.

"Freddy, sao mày câm rồi?"

"Mày nên biết Nam tước Ryan tao đã dành chút thời gian từ trong lịch trình bận rộn của mình để chửi mày. Mày phải cảm thấy vinh dự chứ."

"Bây giờ mày lại câm như hến, Nam tước Ryan tao còn thể diện sao?"

"Đm? Mày nói đi!"

Freddie đờ đẫn và im lặng.

Trước kia nó còn mắng trả.

Nhưng càng lâu, nó sẽ biết rằng nó không chửi dạo giỏi bằng Ryan, chửi một câu nhận lại mười câu, còn bị nhổ đờm vào mặt.

Freddy đã rất sốc khi bước vào giấc mơ của Tom.

Giờ nó không muốn chết.

Cứ vờ như không nghe thấy là được, tuy bị giày vò gấp bội, nhưng vẫn còn tương lai đáng để mong chờ.

Bình Luận (0)
Comment