(Từ chương này xưng hô giữa Cha Tony và Đỗ Duy sẽ thay đổi vì hiện giờ Đỗ Duy đã chức to hơn)
F-ck! Đỗ Duy? Sao cậu lại ở trong xe?"
"Sao cậu có thể ở trong xe!"
Khi giọng nói của Đỗ Duy vang lên ghế sau, Cha Tony đã hoàn toàn choáng váng, ông đã quên rằng Tom đang lái xe đã bất tỉnh và chiếc xe đang mất lái.
Ông ta hoàn toàn sốc nặng.
Đỗ Duy lạnh lùng chỉ vào tay lái: "Cha ngẩn ngơ gì vậy?"
Cha Tony hoàn hồn, ông vội vàng chộp lấy vô lăng.
Đỗ Duy lấy khẩu súng kíp, bắn nó ra ngoài cửa sổ xe.
Phằng chéo.
Tiếng súng chói tai khiến Tom vừa ngủ say phải bật dậy.
Anh tức giận nói: "Đéo! Đây là đâu? 20 hot girl đâu? Chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?"
"Không có hot girl nào cả, anh chỉ đang nằm mơ giữa ban ngày."
Nghe vậy, Tom theo bản năng nhìn vào trong xe.
Nhìn thấy Cha Tony đang nghiêng người cầm vô lăng, anh ta bèn đoạt lại: "Sao vậy, tôi vừa ngủ gật à"
Cha Tony trả lời: "Đúng, Đỗ Duy còn đang ở trong xe, điều này thật không thể tin được."
Tom quay đầu lại, mi mắt nhảy loạn lên: "Anh hai, sao anh lại lên xe được?"
Đỗ Duy cau mày nói: "Không có thời gian để giải thích, có một chuyện rất nghiêm trọng đã xảy ra ở New York. 2 tồn tại quỷ dị đã hợp thể, hơn nữa nó còn nhắm vào tôi."
"Tôi có thể cảm thấy rằng nó đang chạy như bay đến vị trí của chúng ta."
"Tom, đạp hết ga đi, anh nên lái nhanh nhất có thể."
Vào lúc này, cảm giác khủng hoảng trong lòng Đỗ Duy không hề suy yếu.
Từ nơi tối tăm, hình như hắn nhìn thấy hắc ám sâu thẳm, trong hắc ám đó có một ý chí khủng khiếp, với ánh mắt tràn ngập hận thù, khoá chặt vị trí của hắn.
Giống như cho dù có truy đuổi đến tận trời cuối đất cũng quyết không buông tha hắn.
Không chết không thôi.
Đỗ Duy biết ngoài chuyện mình chơi xỏ 2 tồn tại quỷ dị này quá nhiều lần, thù oán có hơi lớn, thì cũng có thì còn có một số yếu tố nữa.
Ghế lái xe buýt được dành cho ác linh mình.
Từ lâu, 2 tồn tại quỷ dị khủng khiếp này đã thể hiện ác ý.
Còn như Ngôi nhà kinh dị, trước đây nó chỉ hận mình, nhưng giờ kết hợp với xe buýt, biến thành hận thù chồng chất, đôi bên hoàn toàn giống nhau.
Tom không nghi ngờ lời của Đỗ Duy.
Vừa tăng tốc độ lên tối đa, vừa nghiến răng hỏii: "Đỗ Duy, anh không đùa đó chứ, thứ quái quỷ đang truy sát theo anh là thứ gì?"
"Anh không phải là Hunter sao? Phải dễ dàng giết nó chứ!"
Cha Tony kinh hãi nói: "2 tồn tại quỷ dị kết hợp với nhau. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy, Đỗ Duy đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đỗ Duy mở cửa sổ quay lại nhìn con đường mờ mịt phía sau, bên tai nghe thấy tiếng gió rít.
May mắn thay, tạm thời chưa bị bắt kịp.
Sau đó hắn rụt người lại, nghiêm nghị nói với Cha Tony và Tom: "Đó là xe buýt và Ngôi nhà kinh dị. Tôi từng nghĩ 2 tồn tại quỷ dị này tạm thời biến mất, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì trong một thời gian dài nữa."
"Nhưng không ngờ chúng lại kết hợp thành một thể."
"Giờ tôi không đủ năng lực để giết chúng, đây là điều gay go nhất."
Thực tế cũng đúng là vậy.
Thứ duy nhất hiện giờ Đỗ Duy có thể dùng được là Cái Bóng.
Nhưng Cái Bóng chỉ là một ma linh đơn thuần, nó không còn ở thời kỳ đỉnh cao vì đánh mất 1 con dao.
Ngay cả trong thời kỳ đỉnh cao, nó chỉ có thể chống lại xe buýt, nhưng cũng chỉ trụ được một thời gian ngắn.
Chưa kể, bây giờ một tập hợp thể của 2 tồn tại quỷ dị.
Con át chủ bài quan trọng nhất của Đỗ Duy - bức tranh sơn dầu giúp hắn trốn thoát an toàn, cũng đã vô dụng.
Hiện tại là không chết không thôi. Cho dù hắn chạy đến vùng biển quốc tế, cũng sẽ bị truy đuổi.
Tình hình sẽ ngày càng bất lợi.
Tom đang lái xe, nghe đến Ngôi nhà kinh dị, bèn ngạc nhiên nói: "Anh đang nói về Ngôi nhà kinh dị biến mất khỏi New York? Tôi nhớ chúng ta từng gặp nó."
"Tôi nhớ lần đầu tiên lên chức, là vì anh gọi điện thoại nói cho tôi biết, trong Ngôi nhà kinh dị có rất nhiều người chết."
Đỗ Duy u ám đáp: "Đúng vậy, chính là Ngôi nhà kinh dị có thù với tôi."
Cha Tony ở một bên ngập ngừng hỏi: "Xe buýt thì sao? Có phải là thứ mà cậu điều tra lúc trước không?"
Vẻ mặt của Đỗ Duy càng thêm u ám.
Cha Tony và Tom hít một hơi.
"Người anh em, tại sao chúng chỉ nhắm vào anh?"
"Đỗ Duy, cậu có làm gì bọn chúng không?"
Lời nói của hai người khiến Đỗ Duy lúng túng.
Hắn nên giải thích thế nào?
Chẳng lẽ nói rằng xe buýt và Ngôi nhà kinh dị chỉ là 2 trong số những thứ quỷ quái còn đáng sợ hơn từng bị hắn hố, còn có rất nhiều tồn tại quỷ dị và ma linh như vậy nữa?
Nghĩ đến đây, mắt của Đỗ Duy đột nhiên sáng lên.
Hắn chợt nghĩ ra cách giải quyết.
"Tom, giờ anh định lái xe đi đâu?"
"À... đến Thành phố Yard."
Đỗ Duy gật đầu: "Chẳng trách đường đi có chút quen thuộc. Tại ngã tư của thành phố Yard và thành phố Essegrin, có một con đường dẫn đến thành phố Massas."
"Hãy nhớ rằng, khi đến giao lộ, đừng chần chừ mà hãy rẽ thẳng vào Massas."
Tom còn chưa nói gì, Cha Tony đã kêu lên trước: "Thành phố Massas? Đỗ Duy, cậu đã đến đó một lần rồi, cậu phải biết tình hình ở thành phố đó rất tồi tệ và cực kỳ nguy hiểm."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Vậy tôi sẽ tách ra, tự mình vào đó. Nếu đến lúc đó tôi có thể sống sót trở ra, có nghĩa là sự việc đã kết thúc."
"Nếu tôi không thể thoát ra khỏi, vậy thì thông báo cho những Hunter khác đến lấy mạng chúng."
Với năng lực hiện tại của giáo hội, ngoài ngài Phelan thì gần như không có một Hunter nào có thể chống lại hợp thể của 2 tồn tại quỷ dị.
Ngay cả cơ hội chiến thắng của Ngài Phelan cũng rất thấp.
Bởi vì lần này xe buýt và Ngôi nhà kinh dị đã không còn đối đầu nữa, nó còn có cả bóng ngược của thành phố.
Điều đó ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường.
Nói xong, Đỗ Duy trực tiếp nhấc smartphone gọi cho những Người Đuổi Quỷ của giáo hội đang đóng quân bên ngoài Massas.
Cuộc gọi sớm được kết nối.
Hắn nói ngay: "Tôi là Giám mục Đỗ Duy, Đức Cha Kane chắc đã thông báo về tôi."
"Bây giờ, tôi yêu cầu tất cả các bạn sơ tán khỏi Thành phố Massas."
"Ngoài ra, kiếm cho tôi một chiếc xe trên đường đến thành phố Massas."
"Hãy nhớ, đây là một mệnh lệnh!"
Nói xong, Đỗ Duy cúp máy, hắn quay đầu nhìn kính chắn gió sau xe.
Giờ là hơn 5 giờ chiều, con đường phía trước vẫn tươi sáng.
Nhưng ở phía sau, có thể thấy bóng tôi vẫn đang lan tràn qua đây, kèm theo những đám mây đen u ám và tiếng sấm rền vang.
Mưa rơi, mà xe buýt sẽ chỉ xuất hiện khi trời mưa.