Quân đoàn ác linh là một ý tưởng do Đỗ Duy nghĩ ra.
Nếu không ai có thể giúp hắn, vậy thì tìm ác linh hỗ trợ.
Cách hắn lợi dụng ác linh hỗ trợ thường là một cái bắt tay lịch sự và thân thiện, hay nói cách khác là kết bạn.
Chắc chắn…
Những ác linh từng kết bạn với Đỗ Duy về cơ bản đều đã mất mạng.
Nếu những ác linh đó không bị hố đến chết, ước tính số lượng thủ hạ của Đỗ Duy quả thực có thể đạt đến cả quân đoàn ác linh.
Ồ…
Phong thư và Shadow không tính, chúng vốn là thuộc hạ của Đỗ Duy.
Đối với Freddy ác mộng, chỉ có thể coi như nô lệ.
...
Đỗ Duy biết hắn vĩnh viến có thể tin tưởng Shadow.
Tất cả những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc đều ném cho Shadow.
Hắn không đến xem Gascoigne chết như thế nào, mà đi đến bên 3 cỗ quan tài, nhìn cận cảnh.
Phía sau vang lên tiếng hét của Gascoigne.
Shadow tuyệt đối trung thành.
Hành động cũng rất đơn giản và gọn gàng, có lẽ vì quá khứ đã từng giết Gascoigne nên phương pháp mà Shadow sử dụng để giết gã lần này giống hệt như lần trước.
Mặc dù Gascoigne đã chết một cách thê thảm.
Nhưng không có nhiều đau đớn.
Shadow chỉ dùng con dao của ác linh để lột bỏ chiếc mặt nạ đã dính sâu vào khuôn mặt của gã.
Sau đó, nó đâm thẳng vào miệng Gascoigne, thọc sâu xuyên qua não dọc theo hàm trên.
Cơ thể co giật...
Sau đó phanh thây thành ngàn mảnh...
Sau khi làm điều này, Shadow nghiêng đầu, dùng mũi dao khều chiếc mặt nạ đẫm máu lên, lập tức xuất hiện sau lưng Đỗ Duy.
Nó dường như đang yêu cầu tranh công.
Đỗ Duy không nhận, chỉ lạnh lùng nói: "Vấn đề của cái mặt nạ này quá lớn. Đối với tao không có tác dụng gì, cũng không thể dùng để tăng thực lực cho mày."
"Tuy nhiên, giờ Vanity đã bị tao nhét vào một nội gián mà bản thân y cũng không biết mình là một nội gián."
"Một khi y phát hiện ra mình là bản sao, y nhất định sẽ tìm đến tao."
"Đến lúc đó, tôi có thể thỏa thuận với y và đưa cho y chiếc mặt nạ."
Sự khác biệt giữa bản sao của Gascoigne thật ra là sự khác biệt giữa mặt nạ thật và mặt nạ giả.
Còn như đối phương nói chỉnh thể là 13 người.
Đỗ Duy không hề quan tâm.
Nếu nó thực sự là một chỉnh thể, thì khi hắn làm điều đó, toàn bộ Vanity đã biết hết.
"Mối liên kết tưởng chừng như chặt chẽ thực ra chỉ là một pháo đài cát, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."
"Đeo mặt nạ là không thể tháo xuống."
"Tôi hy vọng rằng bản sao sẽ thích chiếc mặt nạ mới mà tôi đã chuẩn bị cho y."
Thật ra gọi Đỗ Duy là ác quỷ thực sự không sai chút nào.
Theo một nghĩa nào đó, Đỗ Duy quả thực ác còn hơn ma quỷ.
Hết hố Vanity, giờ còn hố cả nằm vùng do mình tạo ra.
Sau đó Đỗ Duy yêu cầu Shadow cất mặt nạ đi.
Hắn tiếp tục kiểm tra bên trong 3 cỗ quan tài.
"Thứ này có liên quan đến 72 Ma Thần của Solomon, nó dường như có sức mạnh hồi sinh con người, hoặc khả năng phân chia năng lực."
"Tôi không biết liệu nó có thể được sử dụng trên Minette hay không."
"Nhưng nhìn kết quả của Ryan Hamel, e rằng căn bản là không thể."
Vừa nói, Đỗ Duy vừa đưa tay ra xoa xoa bề mặt quan tài.
Hắn cảm giác thứ này lạnh như băng, nghi ngờ nói: "Còn Ryan Hamel, y chết quá dễ dàng, những gì tôi gặp phải từ trước đến giờ chỉ trở thành một tồn tại khác của y."
"Ryan Hamel thật chết dễ vậy sao?"
Vừa nói, Đỗ Duy vừa thấy nhức đầu.
Bởi vì hắn nghĩ đến Ryan. Thuộc hạ trung thành nhất của hắn vẫn đang bị giày vò trong Twilight.
Hơn nữa, theo như lời của Ryan Hamel, Ryan chỉ là năng lực ác linh hoá của y, không phải người thật.
Không có cái gọi là luân hồi.
...
Vào lúc này, ở một nơi khác.
Tại Thụy Sĩ xa xôi.
Trụ sở của Twilight, trong phòng của Ryan.
Ryan lấy cái chăn vừa lấy được từ phòng James quấn quanh người, không kìm được mà hắt hơi: "Mẹ kiếp! Tôi thực sự bị cảm, cái này... cái này..."
"Đây chỉ đơn giản là một sự sỉ nhục đối với tôi trong hơn 20 năm làm nghề y của mình!"
"Tôi đường đường là nam tước Ryan, viện trưởng bệnh viện tâm thần Twilight, vậy mà tôi lại bị cảm lạnh!"
Đúng thế đấy. Ryan chưa bao giờ bị ốm, đột nhiên bị cảm vào đêm qua.
Trong quá khứ, điều này là không thể.
Vào lúc này, cánh cửa được đẩy ra, James bước vào với một chậu nước nóng.
Anh ta trông có vẻ mất kiên nhẫn.
"Tại sao anh không thể cảm lạnh?"
Nghe vậy, Ryan quay lại nhìn và thấy người đó là James, gã khịt mũi, giận dữ nói: "Anh vô cùng mạnh mẽ, sao có thể bị cảm lạnh?"
James đau đầu nói: "Đúng vậy, cậu rất tuyệt vời."
Thật ra, người ghét Ryan nhất là James.
Nhưng ghét chứ không phải thù ghét.
James và Ryan đã ở bên trong thời gian dài, mặc dù quá trình này rất khúc chiết, nghĩ về những sự kiện không thể chịu đựng được trong quá khứ khiến y phải rơi lệ.
Nhưng…
James cảm thấy rất đặc biệt về Ryan.
Y là nằm vùng trong Twilight. Y không biết sẽ nằm vùng trong bao lâu, có thể là vài năm, có thể mười năm, hoặc có thể là cả đời.
Chừng nào Twilight chưa quay lại giáo hội, y cũng không thể trở lại.
Ở Twilight, James là kẻ cô độc.
Y cảnh giác với bất cứ ai, nhưng lại bất lực với Ryan, một bệnh nhân tâm thần.
Rốt cuộc, chính Ryan là người đã "chăm sóc" cẩn thận cho y trong khoảng thời gian bị nôn mửa và tiêu chảy trước James.
Rầm...
James đặt bình nước nóng đang sôi lên bàn.
Y quay đầu lại nói với Ryan: "Tôi đun nước nóng cho cậu, cậu phải tự uống để nhanh khỏi cảm lạnh."
Vừa nói, James vừa lấy ra một vỉ thuốc cảm từ trong túi bằng bàn tay phải duy nhất của mình.
"Thuốc ở đây, nhớ tự uống."
Đối với y thì Ryan chỉ là một thanh niên tuổi hai mươi, nhưng đã hơn 20 năm là bệnh nhân tâm thần, khá đáng thương.
Nếu bỏ qua nỗi đau mà Ryan đã gây ra cho y, thì James coi Ryan giống như đàn em của mình.
Đôi khi y nghĩ mình có một cô cháu gái trong giáo hội, nếu Ryan không bị bệnh tâm thần, y có thể tác hợp cho cả hai.
Vào thời điểm này, Ryan kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn James nói: "Mày dạy tao cách cách làm việc? Uống thuốc? Loại thuốc gì? Uống thuốc cái rắm!"
"Ryan tao lớn như vậy nhưng chưa từng bị ốm."
"Chỉ chút cảm lạnh như vậy mà muốn Nam tước Ryan sợ hãi? Cho dù có chết tao cũng không uống thuốc!"
Ryan vừa nói xong đã không nhịn được hắt hơi một cái.
Thấy vậy, James bất lực nói: "Cậu nên ngoan ngoãn uống thuốc, cậu bị sao vậy, lỡ sốt hỏng não nữa thì sao?"
Ryan tức giận nói: "Đây là thái độ của mày khi nói chuyện với một nhà quý tộc? Tao đã nói tao chừng từng bị bệnh, càng chưa từng bị thương."
James trả lời: "Vậy tại sao lại bị cảm lạnh?"
Ryan nói: "Cái này... làm sao tao biết được, hình như ngày hôm kia tao đã nghe một tên ngốc nói rằng tao là năng lực của hắn, sau đó tao nói cmm, rồi tao bị cảm lạnh."
James rối rít nói: "Giữa hai người có quan hệ gì không?"
Ryan xua tay và nói: "Tao sẽ không nói với mày. Tao sẽ gọi cho chủ nhiệm trong giấc mơ của tôi, tao muốn hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra."
“Trước đây tôi đã từng nghe người ta nói rằng một số người không bị bệnh mỗi năm một lần, nhưng chỉ cần mắc bệnh là bệnh nan y.”
"Tôi phải gọi cho chủ nhiệm và yêu cầu anh ấy cho tôi biết phương pháp trị liệu."