Đỗ Duy đứng trước cửa phòng bệnh vô trùng một lúc, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm lý, sau đó mở cửa bước vào.
Phong thư được thả ra. Việc còn lại là xem ai là người được chọn.
Ở bên trong phòng bệnh. Alexis lặng lẽ nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn đã khử trùng, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Cộp cộp...
Tiếng bước chân vang lên.
Đỗ Duy bước đến chỗ Alexis, nhìn khuôn mặt gầy gò của bạn gái mà không khỏi thở dài. Những người không thích tưởng tượng không bao giờ mong đợi những niềm vui bất ngờ. Đỗ Duy ngồi trước giường bệnh, đưa tay vuốt tóc của Alexis.
Những sợi tóc bạch kim mềm mại, xoa dịu tinh thần căng thẳng của hắn rất nhiều.
"Đã lâu không gặp."
Chỉ có Đỗ Duy mới biết trong câu nói này xen lẫn bao nhiêu cảm xúc không nói nên lời.
Lần trước trước khi rời đi, hắn đã giận dữ bỏ đi. Lúc đó hắn vẫn chưa biết Alexis và Minette vốn là cùng một người.
Giờ Đỗ Duy cuối cùng cũng đã làm rõ được vài chuyện.
Hắn nhìn Alexis và nói: "Cho đến hôm nay, anh cuối cùng cũng biết tại sao em lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và anh cũng biết thật đáng tiếc khi anh và em gặp thì ít mà xa nhau thì nhiều."
"Anh không hối hận về lựa chọn ban đầu của mình."
"Điều anh tiếc nuối là không thể cho em một quá khứ đẹp đẽ. Điều anh buồn là anh đã hối hận, nhưng vẫn không thể dựa vào điều này để cho em một tương lai tốt đẹp."
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều không liên quan gì đến Đỗ Duy. Hắn cũng không quan tâm đến những người đó. Hắn chỉ muốn cho người hắn quan tâm, cho người hắn yêu một cái kết viên mãn, từ Tom, Cha Tony, Ryan, Ngài Kane, cũng như Alexis, ba vợ và những người khác.
Nhưng những lời như vậy, hắn chỉ có thể nói khi Alexis bất tỉnh.
Tại vì…
Hai kế hoạch của Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy đều nhận được kết quả đáng buồn.
1. Thản nhiên chấp nhận hiện thực, trừ mình ra, tất cả mọi người đều có thể thoát ra khỏi vòng lặp này.
2. Kéo lũ Ma Thần cùng chết.
Hắn đã kiệt sức rồi.
Tâm hồn hắn đầy lỗ hổng, nhưng dù vậy, vẫn phải cố gắng chiến đấu chống lại 72 Ma Thần của Solomon.
Đỗ Duy chưa từng hối tiếc trước lựa chọn của hắn, nhưng trong tương lai, hắn chắc chắn sẽ có lỗi với Alexis.
"Tôi đã sắp xếp cái kết cho tất cả các bạn."
"Nhưng trong cái kết này, tôi không nên có mặt."
"Vì vậy trước ngày đó, anh sẽ xóa bỏ mọi ký ức về anh. Anh biết điều đó là không công bằng với em, nhưng đây là điều duy nhất anh có thể làm."
Đỗ Duy đứng trước mặt Alexis đang hôn mê, hắn nói điều mà bình thường anh sẽ không bao giờ nói.
Dịu dàng không phải là một hành động, cũng không phải là một thái độ, cũng không liên quan gì đến phong cách, mà là vỏ bọc phai nhạt tính bốc đồng, bình thản như nước.
Vào lúc này ở một nơi khác. Tại nhà hắn ở New York.
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.
Tủ đóng khung bên cạnh đã trống rỗng...
Trước đây còn có Annabelle ở nhà, giờ chỉ có đồng hồ cổ. Kim đồng hồ đang quay một cách máy móc, trong đêm đen yên tĩnh, âm thanh quay rất rõ ràng. Một cánh tay nhợt nhạt từ trong duỗi ra với những ngón tay mảnh mai, thon dài. Trên mu bàn tay còn có hoa văn nhấp nháy mờ ảo.
Ôi...
Tiếng thở dài của người phụ nữ vô cùng buồn bã, trống rỗng như thể nó đã đến từ quá khứ xa xôi hàng trăm năm trước Bàn tay vươn ra xa cố gắng nắm lấy thứ gì đó, nhưng đầu ngón tay lại run nhẹ, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt buông thõng xuống.
Giọng của người phụ nữ đang nói: "Anh chỉ biết rằng nàng đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh không biết rằng em đã bảo vệ anh kể từ khi anh có được đồng hồ của Lamer."
"Nhưng em không thể cho anh biết sự tồn tại của em."
"Em còn không có thể ở cùng anh."
"Em chỉ có thể ở quá khứ nhìn anh, Đỗ Duy anh ơi, nếu như chúng ta có thể gặp mặt, anh còn nói với em, em không phải nàng sao?"
……
Phong thư giờ đang rất ổn, nó là một tà linh. Trong trí nhớ của Phong thư, nó chưa từng giết ai.
Từ khi được sinh ra, nó đã được Matthew biến thành một tồn tại hoàn toàn vô hại.
Đối với Hunter, nó vô cùng hoàn hảo.
Nhưng trên thực tế, nó là sự sỉ nhục của tà linh.
Nếu không có cây bút của Matthew, phong thư sẽ không thể giải phong ấn, không thể giải phong có nghĩa là không thể giết chóc.
Không giết chóc, có nghĩa là nó chỉ là phế thải.
【Không ngờ có ngày phong thư mình lại được chủ nhân giao cho một nhiệm vụ quan trọng, thậm chí nhìn vào mắt của chủ nhân, xem ra phong thư còn có cơ hội giết người.】
【Chủ nhân ở trên, phong thư rốt cục có thể nhìn thấy máu.】
【Chủ nhân vĩ đại đừng lo lắng, tuy quân đoàn ác ma của ngài chỉ còn lại phong thư và Shadow, nhưng phong thư sẽ không bao giờ để ngài thất vọng!】
[Gia tộc Wittbach cùi bắp mà cũng có người dám mưu đồ đoạt quyền thừa kế với người yêu của chủ nhân?】
【Ha ha...】
Trong một tòa nhà sang trọng trong gia tộc Wittbach. John Jr Wittbach đang ngồi trong phòng làm việc xem xét một số tài liệu, cửa phòng không đóng, hình như đang đợi người.
Năm nay gã đã 40 tuổi, là em trai của Lawrence, và là chú của Alexis. Tuy đã ở tuổi trung niên, nhưng John Jr Wittbach vẫn bảo dưỡng rất tốt, mái tóc chải láng cón, không mắc chứng hói đầu thường thấy của người da trắng ở độ tuổi này.
Gã mặc một chiếc áo gilê sang trọng, ngậm một cái tẩu thuốc, vừa hút thuốc vừa xem tài liệu.
Vào lúc này, quản gia gõ cửa, theo sau là một người phụ nữ trung niên mặc váy đen.
"Quý co Sarah đã đến ak."
Trong mắt John Jr Wittbach hiện lên vẻ chờ mong, gã đứng lên nói: "Ông ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Sarah."
Quản gia lập tức cúi đầu rời đi.
Người phụ nữ tên Sarah liếc nhìn xung quanh, cảnh giác nói: "Sao anh không nói qua điện thoại?"
Suy cho cùng, Sarah là em gái cùng cha khác mẹ của John Jr Wittbach.
Ừm...
Cũng là kết quả từ sự phong lưu của cha John.
John Jr Wittbach cười nói: "Anh không thoải mái khi nói chuyện qua điện thoại, và sẽ an toàn hơn khi nói chuyện trực tiếp với nhau."
Saran gật đầu, bước vào phòng làm việc và ngồi đối diện với anh trai mình.
Sau đó cả hai cùng im lặng, đôi bên đều chờ đối phương mở miệng trước, bởi vì những gì họ đang cố gắng làm thực sự quá nhạy cảm, nếu nói trước tức là để lộ nhược điểm. Dù đôi bên đều nắm rõ kế hoạch của nhau.
Một lúc sau, Sarah có chút nóng nảy, ánh mắt có chút thất thường, nhìn một số sắp xếp trong phòng làm việc, cũng như một số tài liệu sách báo, bắt đầu chuyển hướng chú ý.
Đồng thời, cô cũng nhìn thấy rất nhiều thư từ chất đống trên bàn của anh trai mình.
Biểu hiện này của cô đã bị John Jr Wittbach nhìn thấy, nhưng gã khinh thường nghĩ: "Mới có nửa giờ mà đã mất kiên, người phụ nữ như vậy mới thích hợp làm quân cờ."