Đêm đã về khuya.
John Jr. Wittbach vẫn chưa ngủ.
Ông ta đang bí mật huy động lực lượng và thủ đoạn, quyết định bắt đầu ra tay.
Alexis vừa chết, John Jr. Wittbach có thể đổ hết mọi tội lỗi cho Sarah, đứa em cùng cha khác mẹ. Không quan trọng đối phương có nhận tội hay không.
Quan trọng là ông ta chỉ cần một cái cớ. Một kẻ chịu tội thay, một kẻ chịu tội thay được mọi người công nhận.
Đột nhiên…
Đèn trong phòng vụt tắt, mọi thứ lập tức chìm trong bóng tối.
John Jr. Wittbach cau mày, ngạc nhiên tự hỏi: "Chuyện quái gì vậy, chẳng lẽ có kẻ ra tay sớm sao?"
Gia tộc Wittbach rất hiếm xảy ra tình trạng mất điện. Trừ khi có kẻ cố tình phá hoại. Có lẽ Sarah đã bắt đầu hành động.
"May mắn thay, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, nếu không cô ta đã làm hỏng kế hoạch của tôi."
Ông ta tự nói với chính mình, đang định gọi quản gia khởi động nguồn điện dự phòng thì bỗng vang lên một tiếng gõ cửa quái dị.
Cốc cốc…
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa ngắn nhưng liên tục.
Trong bóng tối lành lạnh bỗng có tiếng gõ cửa dội vào tai, sợ vãi ra quần.
"Ai đang ở bên ngoài?"
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của John Jr. Wittbach là có kẻ đã đột nhập vào nhà.
Ông ta lập tức trở nên cảnh giác cao độ. Kế đó ông ta đã hành động giống y như lần đầu tiên Đỗ Duy đụng độ Shadow.
Lặng lẽ nhắm vào cửa, giả vờ nói: "Quản gia hả? Ông gõ cửa làm gì? Nên khởi động nguồn điện dự phòng."
Ngoài cửa...
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Ông cảm thấy đây là một cơ hội nên lập tức bóp cò.
Phằng…
Phằng phằng...
Khẩu súng lục gắn ống giảm thanh liên tục bắn những viên đạn chính xác xuyên qua cánh cửa, làm tung tóe rất nhiều vụn gỗ.
John Jr. Wittbach biết chuyện mà mình đang làm rất nguy hiểm. Lúc này, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ khiến ông ta lo lắng
Ông ta không ngại giết người. Sau một vài phát đạn, tiếng gõ cửa thực sự biến mất.
John Jr. Wittbach thở phào nhẹ nhõm, áp sát vào tường cầm súng đi tới cửa, đồng thời lấy smartphone ra, chuẩn bị gọi đến số của quản gia, thông báo cho bên kia tới giải quyết.
Nhưng chẳng hiểu tại sao smartphone không có tín hiệu.
Điều này khiến ông cảm thấy hơi bất an: "Sóng điện thoại bị chặn? Ai muốn giết tôi? Sarah, hay người khác?"
John Jr. Wittbach cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ông bước tới cửa, nắm lấy tay cầm.
"Để tôi xem kẻ nào dám đến giết tôi."
Nhưng sau khi mở cửa, bên ngoài lại không có một ai.
Đôi mắt của John Wittbach đã làm quen với bóng tối, khi ông nhìn thấy bên ngoài không có ai, hình ảnh một người đàn ông chợt lóe lên trong đầu của hắn.
"Loại thủ đoạn này chẳng lẽ là hắn..."
John Jr. Wittbach cảm thấy ớn lạnh, vội vàng đóng cửa lại nhưng vừa quay đầu lại thì thấy một bóng đen đang đứng trong góc, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay đang cầm 2 con dao sắc bén lạnh lẽo.
"Cái gì……"
John Jr. Wittbach sợ hãi hét lên, toàn thân chảy đầy mồ hôi hột, ngã phịch xuống đất, rồi co rúm lại như con sâu róm.
Nhưng ngay sau đó, ông ta dường như nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Shadow và nói: "Mày không thể giết tao, gia tộc Wittbach đã thỏa thuận với người đàn ông đó, ác linh không thể làm tổn thương tao."
Bất cứ ai cũng có thể bị tấn công bởi ác linh. Chỉ có gia tộc Wittbach mới tránh được điều này một cách hoàn hảo, vì ác linh không thể làm hại họ.
Shadow nghiêng đầu, và biến mất ngay lập tức.
John Jr. Wittbach thở hổn hển, giận dữ hét lên: "Hẳn là tên Đỗ Duy chết tiệt kia, nhất định do hắn làm. Tôi tưởng hắn sẽ đích thân ra tay, không ngờ lại là một ác linh."
"Chờ đã, mày sẽ phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình."
"Ác linh thú cưng của mày không thể làm tổn thương tao."
Nhưng…
Xoẹt...
Rèm cửa sổ bị xé xuống, như thể một vật sống, nó lao thẳng vào người đàn ông vừa nghĩ rằng mình đã sống sót.
Dù có vùng vẫy thế nào đi nữa, tấm rèm trắng vẫn trùm chặt lấy ông ta. Sau đó, người đàn ông bị bức màn quấn chặt lơ lửng. Như thể có một bàn tay to vô hình nắm lấy cả hai đầu và đột ngột vặn xoắn.
Phụt phụt...
Máu tươi lập tức phụt vào rèm cửa, xoắn lại thành một quả bóng, như thể vắt khô một chiếc khăn ướt...
……
Trong gia tộc Wittbach, vài người khác cũng đang bị ác linh tấn công.
Họ đã có một giấc mơ. Không ngừng tuần hoàn, tiếp tục bị giết.
Sau khi tỉnh dậy, vẫn thấy mình đang ở trong một giấc mơ, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của con quái vật khủng khiếp bị lửa thiêu rụi và mặc một chiếc áo len sọc xanh lá.
Shadow, Phong thư, và Freddy.
Bọn họ có mối liên hệ sâu sắc với Đỗ Duy, Shadow đã vĩnh viễn trở thành bóng của Đỗ Duy, phong thư đã ký khế ước bán thân, sẽ mãi mãi làm nô lệ, nó có chết thì Đỗ Duy cũng không chịu chút tổn thất nào. Nhưng nếu Đỗ Duy chết thì phong thư cũng sẽ chết theo.
Về phần Freddy...
Ác linh ác mộng duy nhất dám giao dịch với Đỗ Duy, chỉ có thể nói là ác linh có gan nhất, nhưng không thể nói là cực kỳ có gan.
Bởi vì trước đó, có một Pennywise còn to gan hơn, dám cùng lúc chọc giận Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy.
……
Sáng hôm sau, ở trong gia tộc Wittbach.
Đỗ Duy đã thức cả đêm, ngày hôm qua đã nhận được thông tin từ Kane về thị trấn Five Keys nơi có mặt Quỷ Khoá đã biến mất trên bản đồ.
Hắn phải khởi hành ngay lập tức.
Ông nội và ba mẹ của Alexis, cùng với Froblin và những người khác, đã đích thân đến tiễn hắn.
"Làm sao vậy, sao ít người tới vậy? Còn những người khác thì sao?"
Gia chủ già John rất bất mãn, với khuôn mặt u ám khi phải chống nạng, tính khí bạo lực của ông thời trẻ dường như có dấu hiệu phục hồi vì những biến cố gần đây.
Ba vợ Lawrence cười nói: "Con đã đi hỏi, bọn họ bảo gặp ác mộng rất nghiêm trọng, đến mức không thể rời giường."
Lão John hừ lạnh nói: "Tất cả chỉ là cái cớ. Em trai của con đâu? Nó cũng không tới sao?"
Lawrence trả lời: "Con không biết, con không nhìn thấy em ấy, có lẽ tôi nên hỏi quản gia của em ấy?"
Lão John càng không vui, bước đến gần Đỗ Duy, chân thành nói: "Con là con rể của gia tộc Wittbach. Bây giờ con đi rồi, nhưng những người đó còn chưa tới. Điều này khiến ông rất tức giận."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Con không quan tâm."
Lão John hừ một tiếng, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đỗ Duy, nói nhỏ bên tai: "Giờ ông càng xem trọng con hơn."
Đỗ Duy nheo mắt: "Con phải đi rồi."
Ông già John gật đầu, sau đó ngáp dài và nói: "Đi đi, đi sớm về sớm. Ông hy vọng đứa cháu gái tội nghiệp của ông sẽ tỉnh lại khi cháu quay lại vào lần sau."
Đỗ Duy thầm nói: "Nhất định sẽ."