Đỗ Duy rời khỏi gia tộc Wittbach. Điểm đến là thị trấn Five Keys đã biến mất trên bản đồ hơn 100 năm.
Tình cờ thị trấn đã biến mất này nằm trong một thành phố có tên là Pollard ở Bắc Âu.
Pollard là một thành phố gần biển, hải phận của nó giáp với vùng biển quốc tế.
Ngành đánh bắt cá ở Pollard từng rất phát triển, nhưng với xảy ra tình trạng đánh bắt cá tràn lan, chính quyền địa phương đã ban hành chính sách hàng năm chỉ được đánh bắt hai mùa, mùa đầu tiên từ đầu tháng 4 đến cuối tháng 6, mùa thứ hai là cả tháng 10, vì vậy đây là thời điểm cấm đánh bắt cá.
Nhưng thời tiết ở Pollard tương đối xấu. Tháng bảy mưa bão rất dữ dội, gió lạnh dọc theo vùng biển quốc tế càn quét bừa bãi biển khơi.
……
Khi Đỗ Duy đáp máy bay xuống Pollard. Đúng mùa mưa bão.
Gió lớn bao vây thành phố, mọi tàu thuyền đều đã cập cảng, buộc vào cầu tàu bằng những sợi dây thừng dày, mưa liên tục rơi tầm tả.
Trận này đến trận khác không dứt.
Đi trên đường phố Pollard, Đỗ Duy cảm thấy ớn lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo gió, đeo balo trên lưng, có vẻ ngu ngu trong thời tiết xấu như thế này.
Thuận tay ngoắc một tài xế. Mở cửa, Đỗ Duy ngồi vào ghế sau.
Người lái xe đeo kính râm hỏi hắn: "Thưa anh, anh muốn đi đâu?"
Đỗ Duy lấy bản đồ trong túi, sau khi mở ra, bèn chỉ vào một khu tam giác nói: "Đây."
Người lái xe tháo kính râm, ngạc nhiên hỏi: "Làng Kaba? Anh đến đó xem biểu diễn người cá sao?"
Đỗ Duy sửng sốt: "Biểu diễn người cá gì?"
Người cá nào?
Hải ngưu?
Hay nàng tiên cá trong truyền thuyết?
Tài xế đáp: "Làng Kaba ở cách xa biển, có rất ít người. Từ khi có chính sách cấm đánh bắt cá, họ đã ngừng đánh bắt cá. Họ thuê những cô gái xinh đẹp mặc trang phục nàng tiên cá để kiếm tiền trong các buổi biểu diễn tại địa phương."
"Ừm... kiểu biểu diễn rất không đàng hoàng.”
Đỗ Duy lắc đầu: "Tôi không hứng thú với các màn biểu diễn của nàng tiên cá. Thực ra, tôi từng muốn biết về chuyện của Thị trấn Five Keys. Theo tôi biết, thị trấn nhỏ này đã biến mất trên bản đồ cách đây cả trăm năm, vì vậy tôi cảm thấy tò mò."
Tài xế ồ lên, bèn quay đầu x, vừa điều khiển xe vừa nói: "Thị trấn Five Keys à, tôi có nghe ông tôi kể về truyền thuyết của thị trấn đó."
"Ông kể rằng từng có một bá tước tên là Carlos, ông ta là người song tính, có mới nới cũ. Những người đàn ông và phụ nữ bị ông ta chơi chán sẽ bị đày đến Thị trấn Five Keys."
"Sau này bá tước Carlos càng lúc càng đa dâm, càng ngày càng có nhiều người bị lưu đày, cho nên ông ta mới xây một ngục giam ở thị trấn Five Keys."
"À đúng rồi, sau khi ngục giam được xây dựng thì mới có cái tên Thị trấn Five Keys."
Nghe điều này, hai mắt của Đỗ Duy sáng lên, Bá tước Carlos...
Cái tên mà bản thân mình gần như đã quên, lại nghe được ở nơi này.
Trong quá trình tìm kiếm cân vàng, Đỗ Duy đã mang phong thư vào lăng mộ của Bá tước Carlos, tìm thấy một bức tượng của người chế tạo mặt nạ và một bức phù điêu có khắc 72 cánh cổng địa ngục. Bá tước có tên Carlos được cho là đã chết trong cuộc Thập tự chinh của giáo hội, bị coi là tà giáo và bị thiêu chết cùng hàng trăm người trong gia đình. Sau đó, Công tước Carlos bước ra khỏi địa ngục vào đêm trăng tròn, còn được một chiếc cân bằng vàng, chết đi sống lại.
Thông tin hiện giờ có được chứng tỏ người chế tạo mặt nạ năm xưa chính là Đỗ Duy, hoặc có lẽ là ác linh Đỗ Duy, nói chúng là một trong hai người.
Quá khứ chính là tương lai.
Giờ lại được nghe nói Bá tước Carlos có liên quan đến thị trấn Five Keys...
"Theo phong cách của tôi, Bá tước Carlos này hẳn đã bị tôi lừa đảo một lần, ừm... có lẽ nhiều hơn một lần. Thị trấn Five Keys có liên quan đến quá khứ của tôi, Quỷ Khoá cũng từng là thuộc hạ của tôi."
"Tôi hy vọng lần này mọi thứ diễn ra tốt đẹp."
Đỗ Duy thầm nói ra lời này, sau đó hỏi tài xế: "Tôi rất quan tâm đến thị trấn Five Keys, cậu có thể nói cho tôi biết thị trấn này biến mất như thế nào được không?"
Người tài xế cười vui vẻ: "Nếu anh chịu boa, tôi có thể kể cho anh nghe truyền thuyết về nơi đó cả ngày."
Đỗ Duy không nhịn được cười: "Đương nhiên là được."
Hắn đâu thiếu tiền.
……
Vào lúc này ở một nơi khác.
Lối vào đường cao tốc đến Thành phố Yard. Tom và Cha Tony lái xe, họ đang khó chịu khi bị kẹt xe.
"F*ck! Thành phố quỷ quái Yard này sao tắc đường kinh khủng vậy?"
"Đã hơn một giờ rồi, người phụ trách Vodun đã giục tôi mấy lần rồi. Chết tiệt thật..."
Nếu Đỗ Duy không bị thảm họa truy đuổi, thì cả hai đã đến thành phố Yard từ lâu, gặp gỡ những người thuộc giáo phái Vodun, và bắt đầu kế hoạch chinh phục của mình.
Hy sinh thân mình vì chính nghĩa thật tuyệt vời. Dùng cơ thể để chinh phục nữ boss Vodun, để leo lên vị trí cao hơn, sau đó nhân cơ hội đánh cắp thứ tương tự Máu của Jesus trong Vodun.
Đây là những gì Tom và Cha Tony muốn làm.
Các vị vua cổ đại chinh phục thế giới, dựa vào nắm đất thép và đổ máu, tầm nhìn thông thái và nhân cách khiến vạn người kính phục.
Tom và Cha Tony không có tham vọng xa vời như vậy. Họ chỉ muốn chinh phục những bà già của Vodun nên chỉ cần dựa thể lực.
Cha Tony có chút không vui, ông nói với Tom: "Ai, những nữ boss của Vodun ở Yard dường như rất già, một vài người còn có gia đình. Cha thực sự không muốn xxx họ."
Tom châm thuốc, rít điếu hơi rồi nói: “Dù sao thì cũng đã đến đây, dù sao chúng ta cũng được chơi miễn phí, đâu có tốn tiền.”
Cha Tony nói với vẻ mặt cay đắng: "Nhưng những phụ nữ mà chúng ta xxx chùa gần đây đều là Vodun, Cha chơi chán rồi, Cha muốn đến khu đèn đỏ... phụ nữ ở đó hiểu Cha hơn."
Thú thật, cảm giác mới mẻ của đàn ông đối với phụ nữ không thể kéo dài.
Không có ràng buộc của tình yêu, cứ chơi chùa gái mãi sẽ rất mau chán.
Tom cũng cảm thấy hơi khó chịu, anh nói thẳng: "Con cũng chán, nhưng nếu đã tới mà không làm gì cả, con cảm thấy thật vô nghĩa..."
Cha Tony nói: "Cha cảm thấy càng vô nghĩa hơn sau khi làm điều đó."
Tom cũng nghĩ vậy, nên anh ấy nói: "Con biết rất rõ Thành phố Yard. Con đã tốt nghiệp học viện cảnh sát ở chính tại Thành phố Yard, con đã không đến khu đèn đỏ ở đây trong một thời gian dài."
"Như vậy đi cứ đợi sau khi xxx mấy bà già này, con sẽ đưa Cha đến khu đèn đỏ của nơi này. Hì hì, con đãi Cha."
Cha Tony thở dài: "Rốt cuộc vẫn không tránh được Vodun. Cha đã già, lẽ ra làm chuyện này phải rất phê, nhưng giờ Cha chỉ muốn ói."
Tom nghiêm túc nói: "Cha cứ coi như đang ăn thức ăn nhanh, chịu đựng chút là qua thôi mà."
"Mặc dù thức ăn nhanh không ngon bằng bữa ăn thông thường, nhưng cũng tạm được, có gì to tát đâu."
Cha Tony đồng tình nói: "Cha không biết bây giờ Đỗ Duy đang ở đâu. Tổ đội chiến thần của khu Đèn Đỏ không có anh ấy, Cha luôn cảm thấy rất đáng tiếc."
Tom cười toe toét và nói: "Anh ấy đã có bạn gái, chắc chắn không thể ở cùng chúng ta được. Con nghĩ có thể hỏi xem anh ấy có bạn bè hoặc cấp dưới đáng tin cậy nào không, gọi tới cùng tham gia party với mười mấy em xinh tươi nữa, chắc chắn phê tận nóc nhà luôn."