Ở trên xe taxi.
Sau khi nhận tiền, tài xế cười toe toét, đương nhiên sẽ sẵn sàng trả lời câu hỏi của Đỗ Duy.
Tài xế nói: "Có vài truyền thuyết về sự biến mất của Thị trấn Five Keys."
"Được lan truyền rộng rãi nhất là tin đồn về một con tàu ma."
"Người ta nói rằng vào một ngày nọ, có một con tàu ma cập cảng, đó là hơn một trăm năm trước, sau đó một thuyền trưởng quái vật từ trên tàu bước xuống."
"Thuyền trưởng rất độc ác, là ác quỷ bước ra từ trong địa ngục, thủ hạ cũng rất nham hiểm và độc ác. Thủy thủ đoàn trên tàu đều là những bóng ma khủng khiếp."
"Sau đó thuyền trưởng phái thủ hạ đến Thị trấn Five Keys, bắt tất cả người sống lên thuyền, dùng mỏ neo đóng vào Thị trấn Five Keys."
"Khi con tàu ma lái đi, thị trấn Five Keys đã biến mất."
Sau khi nghe những điều này, Đỗ Duy vô cảm nói: "Kể những truyền thuyết khác đi."
Về con tàu ma và Thị trấn Five Keys, hắn đã biết từ Gascoigne.
Chắc chắn khác hoàn toàn so với phiên bản đã qua bao lần xào nấu suốt hơn 100 năm do tài xế kể.
Tà ác…
Ma quỷ?
Có dính dáng gì đến hắn không...
Tài xế nhún vai, không quay đầu lại nói: "Còn có một cách nói, Thị trấn Five Keys thật ra là một ngục giam, hoàn toàn được xây dựng theo kiểu ngục giam. Tất cả các phòng giam đều chứa những nam nữ bị Carlos chơi chán."
"Giám ngục trưởng của ngục giam là một con quỷ thực sự."
Tài xế nói: "Thằng ma quỷ kia thích nhất là tra tấn người bình thường, xích họ vào cửa, để những tù nhân trong các phòng giam khác nhìn thấy hắn tra tấn kẻ đó."
"Mà những kẻ bị trói vào cửa thường chỉ có con đường chết. Theo thời gian, tất cả các cánh cửa trong ngục giam, đều chuyển sang màu đỏ như máu."
"Đó là lý do tại sao nó còn được gọi là Cổng Đỏ. Rồi một ngày, ngục giam bốc cháy, giám ngục trưởng ma quỷ bị thiêu sống. Các tù nhân ở Thị trấn Five Keys được giải thoát, họ bắt đầu cuộc sống mới."
"Đồng thời nghiền nát xương cốt của thằng ma quỷ thành nhiều mảnh, rồi ném vào biển rộng."
"Nhưng một ngày nọ khi một cơn bão đến, biển động, khi nước biển dâng cao nhất, nước tràn đến cửa thị trấn Five Keys."
"Khi cơn bão biến mất, nước biển rút đi, người dân ở thị trấn Five Keys phát hiện có dấu chân của người đàn ông trên bãi biển, cũng có cả dấu vết của dây xích."
Nghe vậy, Đỗ Duy trầm ngâm nói: "Nghe như Giám ngục trưởng đã trở thành ác linh, sau đó báo thù người ở Thị trấn Five Keys."
Tài xế nói mà không nhìn lại: "Gần như vậy, nhưng sau khi Giám ngục trưởng trở thành ác linh, cửa thị trấn Five Keys lại chuyển thành đỏ như máu."
"Những người đó muốn trốn thoát, nhưng cho dù họ có làm gì đi chăng nữa, cuối cùng sẽ quay trở lại thị trấn bằng cách nào đó."
"Sau đó, nghe nói Giám ngục trưởng trở thành ác linh đã mở cánh Cửa Đỏ, rồi cả thị trấn biến mất, mọi người bị mắc kẹt bên trong mãi mãi."
Lúc này tài xế quay đầu lại, phía trước chính là làng Kaba ở khu tam giác, phía tây bắc Pollard, cũng chính là nơi gần tàn tích thị trấn Five Keys nhất.
Thị trấn Five Keys đã biến mất, nơi này hoàn toàn cằn cỗi, không có con đường nào dẫn đến đó.
Vì vậy Đỗ Duy chỉ có thể đến làng Kaba trước, sau đó đi bộ đến thị trấn Five Keys. Hắn nhìn những ngôi làng ngày càng gần nhau hơn.
Điều tôi đang nghĩ đến là mối liên hệ giữa Quỷ Khoá và Giám ngục trưởng.
Theo thông tin có được từ trước, Quỷ Khoá đã xuống con tàu ma cùng với mình quá khứ trước khi sự việc ở Thị trấn Five Keys xảy ra.
Mình chính là thuyền trưởng. Sau đó, trong quá khứ, mình đã để Bá tước Carlos thành lập Thị trấn Five Keys.
Hắn cũng để lại Quỷ Khoá trong ngục giam, nhưng lại dùng thủ đoạn nào đó giam cầm ý thức của Alexisis với Quỷ Khoá.
Một khi mình bước vào cánh cổng địa ngục, ý thức của Alexis sẽ rơi vào tay của Quỷ Khoá.
Không thể để hắn làm hại Alexis, vậy chắc nó là một cách để bảo vệ. Khi đó Giám ngục trưởng trong truyền thuyết có thể chỉ là một người bình thường làm nhiệm vụ canh gác tù nhân, không phải là Quỷ Khoá. Tất nhiên, kẻ thủ ác chính là Quỷ Khoá.
Đỗ Duy sắp xếp suy nghĩ của mình. Nhưng làm thế nào để tìm thấy Quỷ Khoá, vẫn chưa có manh mối nào.
Hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Mười phút sau, tài xế đạp phanh: "Thưa anh, đã đến nơi rồi."
Đỗ Duy bị cắt ngang mạch suy nghĩ, gật đầu nói: "Được."
Sau đó, hắn mở cửa bước xuống xe.
Lúc này, tài xế do dự một chút, ấn nút nâng cửa sổ lên nói: "Chờ một chút, hình như anh rất quan tâm đến thị trấn Five Keys?"
Đỗ Duy cười nói: "Đúng vậy, những chuyện thần bí luôn khơi dậy ham muốn khám phá của mọi người."
Tài xế nhún vai nói: "Những truyền thuyết mà tôi đã kể với anh thực ra là của những người khác. Anh cũng hiểu mà, truyền thuyết thì chỉ nên nghe cho vui thôi."
"Nhưng nể những đồng đô la của anh, vả lại anh nhất định sẽ tìm người hỏi thăm, thôi thì để tôi cho anh biết luôn, trong ở làng Kaba có con cháu của người trong Thị trấn Five Keys. Anh có thể tìm trưởng làng của họ để tìm hiểu. Nhưng theo tôi biết, họ rất nhạy cảm với những thứ ở Thị trấn Five Keys, có thể sẽ đuổi anh ra ngoài."
Tài xế nói xong bèn lái xe rời đi. Đỗ Duy đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe đang khuất dần.
Hắn thì thào: "Thị trấn Five Keys vẫn còn con cháu. Không đúng, Quỷ Khoá làm tay sai của tôi trong quá khứ, còn sống cho đến tận bây giờ chứng tỏ nó rất khủng khiếp, nếu không thì nó đã bị tôi phế rồi."
"Nếu nó hành động, thì phải diệt hết toàn bộ chứ, tại sao vẫn còn hậu nhân?"
...
Làng Kaba là một ngôi làng lạc hậu.
Tuy có nhiều phương tiện hiện đại hoá, xe cộ cũng rất nhiều. Nhưng nơi nơi đều đầy rẫy hơi thở cổ kính.
Trang phục của những cư dân đó đều chọn những trang phục với màu đỏ vàng tươi tắn, mang đậm phong cách địa phương.
Đỗ Duy theo thói quen dùng Quỷ Nhãn để nhìn xung quang, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn nhìn thấy những phụ nữ mặc trang phục nàng tiên cá rất hở hang, đang bơi trong một công viên nước khổng lồ được xây bằng kính, biểu diễn một điệu nhảy rất kích dục.
Đỗ Duy bèn đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Hắn biết chắc nếu Tom và Cha Tony biết về nơi này, với tính cách của hai người, họ có thể sẽ đến đây trên một chuyên cơ riêng để chơi gái...
Hmm... bỏ đi.
Cứ hỏi người qua đường là được.
Đỗ Duy hỏi thẳng: "Xin chào, tôi muốn tìm trưởng làng, tôi có thể tìm ông ấy ở đâu?"
Người qua đường làm động tác xoa xoa tay, rõ ràng là muốn vòi tiền.
Người ở nơi này dường như đặc biệt hám tiền.
Đỗ Duy không để tâm, trực tiếp lấy ra một tờ đô la.
Người kia cười đáp: "Người nước ngoài, thôn trưởng ở nơi gần biển nhất. Có một biệt thự ở đằng kia, anh cứ đi về phía đông là có thể nhìn thấy, nhưng hai ngày nay bão táp tới, chắc ổng không gặp anh đâu."