Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 608 - Chương 609: Năng Lực Bất Tử

Chương 609: Năng lực bất tử Chương 609: Năng lực bất tử

- Xạt xạt xạt…

Đi trên con đường đầy đất và cát, ngắm nhìn những cây dừa, cây chuối, um tùm tươi tốt ở hai bên đường. Điều này tạo ra ảo giác như đang ở trong vùng cận nhiệt đới. Nhưng trên thực tế, những cây đó đều được làm từ nhựa.

Đỗ Duy theo sự chỉ dẫn của người qua đường, đến vị trí gần biển nhất, vừa ngẩng đầu bèn nhìn thấy một căn biệt thự trên cao.

Cái gọi là ven biển, thực tế còn cách biển cả km. Nhưng vừa hay lại có thể nhìn thấy đường bờ biển bao la.

Biệt thự của trưởng làng Kaba không quá xa hoa. Thậm chí có thể nói có chút thô sơ, còn mang nặng yếu tố cục bộ địa phương rất mạnh, trông chẳng ra sao cả.

Bước đến cửa cửa, Đỗ Duy đang định nhấn chuông cửa ở bên cạnh, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy một tờ giấy A4 rơi trên mặt đất, mặt sau tờ giấy có viết một dòng chữ.

Vừa nhấn chuông cửa vừa nhặt tờ giấy lên. Đỗ Duy lập tức cau mày, bởi vì trên tờ giấy có viết như sau: [Sắp tới từ chối mọi liên lạc, dù việc quan trọng thế nào cũng phải đợi đến khi bão kết thúc - trưởng làng]

"Lại là bão..."

Đỗ Duy trầm giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Trước đây đường chân trời còn màu xanh, giờ đã bị bao phủ bởi một lớp xám xịt, từ rất xa đã có thể nhìn thấy những đám mây đen lửng lờ trôi.

"Trời sắp mưa…"

Khi nói như vậy, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến xe buýt. Xe buýt sớm đã dị biến, hoàn toàn chết máy ở thành phố Massas, nhưng mỗi khi nhìn thấy mưa bão, Đỗ Duy luôn cảm thấy lạnh gáy

"Nó không thể sống lại."

"Cho dù có sống lại, cũng không thể mang theo Ngôi nhà kinh dị sống lại, chỉ với mình xe buýt, thì cũng không đáng ngại."

Đỗ Duy nói xong, không còn suy nghĩ lung tung nữa, mà ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự.

Chuông cửa đã kêu một lúc. Nhưng không ai ra mở cửa.

"Tại sao không ra ngoài vào ngày giông bão?"

"Sợ cái gì chứ?"

Đỗ Duy đút tay vào túi, đứng ở cửa nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người nào ở gần đây, mới xoay người mở cửa biệt thự, lặng lẽ bước vào.

Hắn chưa bao giờ thích tuân theo các quy tắc. Hơn nữa, thời gian cũng không còn nhiều.

……

Trong biệt thự, một cụ già có mái tóc hoa râm, nước da đen sạm, đầy nếp nhăn ngồi trong nhà, ủ rũ nhìn ra cửa sổ, dùng đôi mắt nhập nhèm nhìn ra bờ biển qua lớp cửa sổ thuỷ tinh.

Ông già là Puton, trưởng làng Kaba, gần sáu mươi nhưng chưa có vợ hay con nối dõi.

Ừm…

Là một cẩu độc thân đã 60 tuổi.

Trưởng làng Puton nhìn vào bóng tối đang dần lan ra bờ biển, với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Sẽ xuất hiện sao?"

Trời đã khuya, lại tối đen như mực. Bờ biển bỗng vang lên âm thanh sóng gió thét gào. Tiếng sóng biển thật ồn ào, khiến trưởng làng đang ngủ say bị đánh thức. Sau đó khi lão đến phòng khách rồi nhìn vào bờ biển, lão chợt thấy một điểm đen phóng đại vô tận. Cũng nghe thấy tiếng kèn của ốc xà cừ.

Trưởng làng Puton cứ như bị ma nhập, sau khi hồi phục ông kinh hoàng khi thấy mình đã xuất hiện trên bãi biển.

Là con tàu ma...

Giống như chìm dưới đáy biển nhiều năm, toàn bộ boong và sườn của con tàu đều bị bao phủ bởi sao biển, bạch tuộc, ốc móng tay và những thứ nhớp nháp kinh tởm khác.

Sau đó trưởng làng Puton nhìn thấy một người phụ nữ trong suốt đứng trên con tàu ma, người phụ nữ ấy có mái tóc bạch kim, vô cùng xinh đẹp sững sờ bước vào cabin của con tàu.

Đó là một cánh cửa đỏ như máu.

Két kẹt rẹt rẹt……

Ngay cả tiếng mở cửa cũng rất kinh khủng.

Từ bên trong chui ra một thứ rất kỳ quái, trông giống như một người phụ nữ, nhưng dáng người lại vô cùng cao lớn, năm ngón tay duỗi ra giống như một chiếc chìa khóa.

……

Những chuyện xảy ra sau đó, trưởng thôn Puton không còn nhớ nữa. Lão chỉ nhớ khi bản thân hồi phục, con tàu ma đã biến mất. Chỉ con một mình mình đứng ngẩn ngơ trên bờ biển.

Cảnh tượng xảy ra dường như chỉ là ảo ảnh. Nhưng trưởng thôn Puton biết rằng con tàu ma trong truyền thuyết đã trở lại, những hậu duệ sống sót của Thị trấn Five Keys đều sẽ chết trong tay của con quái vật đó...

Nhưng lão cảm thấy rằng đây có thể là một cơ hội. Một cơ hội cho sự bất tử.

"Nhưng nó đã biến mất hàng trăm năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?"

Trưởng làng Puton đầy nghi ngờ. Trong truyền thuyết rất đáng tin cậy do tổ tiên truyền lại, sau khi lên con tàu ma, rồi đẩy cánh cửa màu đỏ, nếu có thể lấy đi chìa khóa của con quái vật đó, bạn sẽ có được năng lực bất tử.

5 chìa khóa tương ứng với 5 ổ khóa.

5 chiếc khóa là công cụ được con quái vật sử dụng để tra tấn tù nhân, nếu không thể thoát khỏi nó, sẽ vĩnh viễn rơi vào địa ngục tra tấn. Nhưng nếu lấy đi 5 chiếc chìa khóa, bạn có thể trở thành giám ngục trưởng, rồi sử dụng một trong số chúng cho chính mình, vừa không bị hành hạ, lại có năng lực bất tử.

Vào lúc này, đôi mắt đen của trưởng làng Puton bỗng trở nên nghiêm nghị. Lão cúi đầu nói: "Chàng trai trẻ, đột nhập nhà người lạ mà không được hề lý trí, chỉ chứng cậu rất ngu xuẩn."

Ở phía sau, Đỗ Duy đút hai tay vào túi, không chút biểu cảm bước tới.

Tiếng bước chân rõ ràng. Hắn nhìn ông già quay lưng về phía mình, nói với một giọng điệu kỳ lạ: "Tôi không cảm thấy mình ngu ngốc. Tiền đề của sự ngu ngốc là tôi không có đủ năng lực để gánh chịu hậu quả do kích động mang đến."

"Nhưng lão thực sự khiến tôi kinh ngạc. Ai ngờ trưởng làng Kaba hóa ra là một Hunter."

Nghe vậy, trưởng làng Puton hơi sững lại, nhưng lão vẫn không quay đầu nhìn lại, thay vào đó lão nói khẽ: "Lạ lắm sao? Cậu đến làng Kaba tìm tôi vào lúc này là vì con tàu ma, đúng không? Cậu đến từ Vanity sao?"

Lượng thông tin tiết lộ trong lời nói là rất lớn. Đỗ Duy kinh ngạc, lão già này còn biết về Vanity, và con tàu ma...

Đó chẳng phải là thứ mang Quỷ Khoá đến thế giới này sao? Đến đây để tìm con tàu ma, đồng nghĩa với việc con tàu ma sẽ xuất hiện?

Hắn suy nghĩ một chút, bèn lạnh lùng hỏi: "Tại sao lão lại cho rằng tôi là thành viên của Vanity? Tôi đâu có đeo mặt nạ?"

Thị trưởng làng Puton quay đầu lại, giọng điệu hết sức u ám: "Chỉ là một thân phận giả mà thôi, hơn nữa ngoài mặt người của Vanity đều đang trên vùng biển quốc tế, giáo hội đều bị thu hút qua bên đó."

"Vào hai trăm năm trước, vào thời đại Victoria, Vanity từng muốn vớt một tấm bia đá trên vùng biển quốc tế, nhưng đã thất bại."

"Bởi vì tấm bia đã ở trên con tàu ma."

"Cho nên kẻ xuất hiện vào thời điểm này chỉ có thể là người của Vanity, cho dù cậu không đeo mặt nạ thì cũng không thể che giấu khí chất của bản thân."

Đỗ Duy sững sờ. Lần trước khi bước vào cổng địa ngục, hắn đúng là chủ nhân của Vanity, đồng thời theo như lời kể của phong thư, hắn còn cử người đi tìm tấm bia đá giống như tấm ở gia tộc Wittbach, tổng cộng có 3 tấm, 1 tấm đang nằm ở vùng biển quốc tế.

Bình Luận (0)
Comment