Trưởng làng Puton phân tích rất đúng.
Lão là một Hunter, còn biết rất nhiều bí mật. Từ đó suy luận có xác suất chính xác cực cao.
Theo một khía cạnh nào đó, giữa Đỗ Duy và Vanity thật sự có mối liên hệ chặt chẽ. Mặc dù sự nghiệp nằm vùng của hắn khá ngắn.
Ừm…
Nhưng dù chỉ mới gia nhập một ngày, hắn cũng đã trở thành thành viên của Vanity trong một ngày. Huống hồ trong quá khứ xa xôi, Đỗ Duy là boss cuối, cùng là chủ nhân của Vanity.
Nhưng quả thật khí chất của hắn rất giống với những thành viên của Vanity. Tính cách lạnh lẽo, vô cảm, đầy lý trí từ tận trong xương tuỷ.
Vì vậy Đỗ Duy tán dương trưởng làng Puton: "Phân tích của lão khiến tôi ngạc nhiên. Tôi quả thật là thành viên của Vanity, mục đích đến đây chính là vì con tàu ma."
Trưởng làng Puton quay lưng về phía hắn, rồi nói: "Nhưng tại sao lại chỉ có mình ngài đến đây?"
"Tôi có thể cảm giác được sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể ngài không lớn, có thể ngài đã hơi đánh giá thấp con tàu ma kia."
Phân tích là phân tích. Nhưng kết quả lại là kết quả.
Đối với một Hunter già đã sống hàng chục năm như trưởng làng Puton, lão vô cùng đa nghi, không đời nào tin bất kỳ ai. Trên thật tế, cảm giác của lão rất chuẩn.
Đỗ Duy tuy là Hunter, nhưng thực lực của hắn dựa vào ngoại lực, năng lực Đánh Dấu cũng không dùng để chiến đấu, chỉ dùng để dụ quái thôi. Nếu cho hắn đủ thời gian, hắn có thể huy động một quân đoàn ác linh khiến cả đám Hunter phải khiếp sợ.
Đương nhiên giờ hắn trông chẳng khác gì ác linh.
Đỗ Duy nhìn trưởng thôn Puton, ôn tồn nói: "Tôi chưa bao giờ coi thường con tàu ma đó. Trên thật tế, tôi còn biết nhiều thông tin hơn lão."
"Hơn nữa lão cũng quá tin tưởng vào cảm giác của mình. Tại sao lão lại nghĩ tôi yếu?"
Vừa dứt lời, lập tức một gương mặt đen kịt, và khô đét xuất hiện ngay trước mặt của Đỗ Duy.
Trưởng làng Puton chủ động tấn công. Hai bàn tay như cành khô, móng tay đen nhánh, sắc lạnh xuyên qua tim của Đỗ Duy.
Roẹt...
Bỗng con dao mổ tà linh quỷ dị xuất hiện, ngăn chặn bàn tay của trưởng làng Puton.
Shadow lặng lẽ đứng trước mặt Đỗ Duy. Đôi mắt đỏ ngầu đó khóa chặt người Hunter già trước mặt. Không khí lạnh lẽo u ám lập tức tràn ngập. Ác ý ngày càng mạnh và đáng sợ hơn khiến biểu cảm của trưởng làng Puton lập tức thay đổi.
Động tác của Shadow nhanh mức khiến lão không kịp phản ứng, nó cầm một con dao nhọn khác đâm thẳng vào đầu của trưởng làng Puton.
Shadow đã trở thành một ma linh rất lâu. Hơn nữa sau khi rời khỏi cánh cổng địa ngục lần thứ hai, nó đã được tăng phúc, thậm chí còn mạnh hơn trước. Là cận vệ trung thành, nó sẽ giết chết bất kỳ kẻ nào nào dám công kích Đỗ Duy.
Thị trưởng Puton muốn bỏ trốn, nhưng lão kinh hãi khi thấy đôi tay của mình như bị con dao mổ tà linh hút chặt, không thể dứt ra được. Lão chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao sắc bén phóng đại vô hạn trước mắt, làm trầy xước lớp da đen cứng, cái lạnh buốt thấu thấm vào sâu trong xương gò má.
Đau không tả nổi...
Nhưng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của Đỗ Duy vang lên: "Dừng lại."
Con dao sắc nhọn sắp xuyên qua đầu của trưởng làng Puton, rồi trực tiếp giết chết lão ta. Nhưng giờ Đỗ Duy đã bảo dừng lại, Shadow đương nhiên sẽ không đâm tiếp nữa, nó lập tức rút con dao sắc bén, nhưng dù vậy con dao sắc bén đã chém ngang má trưởng làng Puton, máu thịt văng ra. Chỉ một chút thôi là lão đã bị mất mắt phải.
Đến lúc này, trưởng làng Puton với gương mặt đầy máu, nhìn Shadow với đôi mắt đỏ ngầu trước mặt khiến tim lão nhảy dựng. Chỉ chút nữa thôi là cuộc đời lão gần như hoàn toàn kết thúc.
Nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết là tàn khốc nhất.
Điều khiến trưởng làng Puton không thể chấp nhận được là từ đầu đến cuối, người đàn ông của Vanity đứng yên không hề lùi bước. Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ. Mà ánh mắt nhìn vào lão giống như nhìn một người đã chết.
"Xin lỗi, em không nên tấn công ngài."
"Em chỉ cảm thấy có quá nhiều khác biệt giữa sức mạnh của ngài và sức mạnh của những thành viên Vanity khác. Em không nên nghi ngờ thân phận của ngài. Thưa ngài, xin hãy tha thứ cho sự bốc đồng của em, em đã từng tiếp xúc với những người thuộc Vanity, thiếu chút nữa em đã gia nhập vào Vanity.”
Thị trưởng Puton đã nhận thua.
Sở dĩ lão tấn công Đỗ Duy chỉ là vì cảm thấy người trước mắt không mạnh, huống hồ mục đích cũng là con tàu ma, giải quyết càng sớm càng tốt, nếu đợi đến khi con tàu ma xuất hiện, sẽ làm loạn kế hoạch của lão.
Nhưng lão không ngờ kẻ trông có vẻ yếu ớt này đã lại mang theo một ma linh, ma linh này còn cực kỳ đáng sợ.
Đỗ Duy vô cảm nhìn Puton, rồi đá vào bụng đối phương, đá bay lão già ra ngoài. Đôi tay của Puton đã được tự do, vừa rơi xuống đất lão lập tức định chạy trốn, nhưng chỉ vừa nghĩ thôi đã bị một con dao mổ tà linh chọt ngay sau gáy, khiến lão không dám nhúc nhích. Shadow đứng sau Puton, ác ý khủng khiếp hoàn toàn bao trùm Hunter, bất cứ lúc nào cũng có thể giết lão.
"Thưa ngài, nể tình em suýt gia nhập giáo, xin hãy tha cho em một lần."
Trưởng làng Puton sợ hãi, chịu đựng nỗi đau trên khuôn mặt, lão cố gắng dùng lời nói để cứu lấy mạng sống của mình.
Đỗ Duy liếc nhìn lão, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Suýt nữa thì gia nhập Vanity, là Mercer tìm lão sao?"
Trước khi thân phận công tước bại lộ, Mercer không hề muốn kéo hắn vào Vanity, mà chỉ muốn lợi dụng để biến hắn thành một mặt nạ ma linh mới.
Thành viên chân chính dự định mời chào gia nhập chưa bao giờ xuất hiện.
Trưởng làng Puton sợ hãi gật đầu, mở miệng nói: "Đúng vậy, đúng là đại nhân Mercer tìm em, nhưng sau đó dương như có một lão quái vật sống sót qua từ thời đại nữ hoàng Victoria gia nhập, nên em và ngài Mercer bèn cắt đứt liên lạc."
Đỗ Duy gật đầu, hắn nói: "Nể mặt Mercer, tạm thời tôi sẽ không giết lão. Còn lão có thể sống sót hay không, còn tuỳ thuộc vào biểu theo tiếp theo của lão."
Trưởng làng Puton chớp mắt: "Ngài muốn em cùng ngài lên con tàu ma?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Lão rất thông minh, tôi cũng thích nói chuyện với người thông minh."
Trưởng làng Puton vội nói: "Xin ngài yên tâm, em sẽ lấy được tấm bia cho ngài, hơn nữa nếu ngài không chê, em sẵn sàng ở bên cạnh ngài và làm con chó của ngài."
Thái độ có thể nói là rất hèn mọn. Đỗ Duy cười nói: "Tôi có thể cho lão cơ hội này."
Sau đó hắn có chút do dự, rồi mới hỏi: "Lão tên gì?"
"Thưa ngài, tên tôi là Puton, ngài cứ gọi Puton là được."
Puton thở phào nhẹ nhõm, lão đã nhìn thấy sự do dự của Đỗ Duy, còn hỏi lại tên của lão, hiển nhiên hắn thật sự đang cân nhắc việc thu mình làm chó.
Puton tiếp tục nịnh nọt: "Thưa Master, đợi bão đến, sóng biển quét sạch con đường ven biển, con tàu ma có thể xuất hiện vào đêm muộn."
Đỗ Duy hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, lão còn biết thời thế hơn so với thuộc hạ trước của tôi."
Puton mừng rỡ: "Em sẽ là thuộc hạ trung thành nhất của ngài."
Sau đó lại nói thêm một câu: "Phải rồi thưa Master, em nên gọi ngài như thế nào?"
Năng lực của lão có liên quan đến nguyền rủa, chỉ cần lão biết tên thật của đối phương là có thể nguyền rủa.
Đỗ Duy nhìn lão một lúc rồi đáp: "Lão có thể gọi tôi là Alfalia."