"Master vĩ đại Alfalia, người hầu hèn mọn của ngài nguyện tuyệt đối trung thành."
Lúc trưởng làng Puton biết tên thật của người đàn ông trước mặt, lão đã cố gắng duy trì sự hèn mọn, ngăn chặn mọi xao động cảm xúc. Biết được tên thật, cộng với một số thông tin cụ thể, đã đủ để tiến hành nguyền rủa. Kẻ tên là Alfalia này không mạnh lắm, ít nhất nếu không có sự trợ giúp của ma linh thì hoàn toàn không thể chống lại nguyền rủa. Chỉ cần mình rủa, hắn sẽ chết thê thảm.
Trưởng làng Puton khá tự tin về sức mạnh của bản thân. Lão nhìn người đàn ông trước mặt, nói bằng giọng điệu vô cùng nịnh nọt: "Master, giờ ngài có thể để ma linh tránh xa em được không?"
Ma linh ám chỉ Shadow.
Con dao sắc nhọn đã chĩa thẳng vào sau gáy của Puton, lỡ chẳng may trượt tay, đâm xuyên sọ của lão thì chết.
Sống chết không do mình.
Đỗ Duy nghe vậy bèn cười với Puton: "Đương nhiên có thể."
"Shadow, trở lại."
Lời vừa dứt, Puton cảm thấy cảm giác lành lạnh sau gáy biến mất.
Sau đó, lão nhìn thấy Shadow kia lập tức xuất hiện sau lưng người trước mặt, chìm vào trong đó như một dòng nước.
Lão không khỏi vội vàng nói: "Master, sức mạnh của ngài thật vĩ đại, lại có thể khống chế một ma linh cực mạnh. Ngài thậm chí còn không cần dựa vào sức mạnh của mặt nạ, ngài có phải là thủ lĩnh của Vanity không ạ?"
Đỗ Duy cười khẩy: "Lão rất thông minh, nhưng chuyện này chỉ mình lão biết được, đừng để lộ cho người ngoài biết."
Puton vội vàng gật đầu: "Xin ngài đừng lo, em rất kín miệng."
Đỗ Duy nói: "Lão đi băng vết thương đi, sau đó dẫn tôi đến nơi lần trước lão nhìn thấy con tàu ma. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa."
Puton lau vết máu trên mặt, rồi nói: "Tuân mệnh Master, xin ngài chờ một chút."
Nói về nó, Puton bèn quay vào phòng riêng.
Vừa quay đầu lại, sắc mặt của lão lập tức trở nên u ám, vết thương gớm ghiếc hở miệng, cảm giác ngứa ran khiến mặt của lão co giật.
Sau khi vào phòng, Puton nhanh chóng xử lý vết thương.
Đồng thời cũng thầm nghĩ: "Alfalia này hình như không coi mình ra gì. Mình chỉ trung thành với hắn bằng miệng, vậy mà hắn vẫn đắc ý, cũng không có hạn chế gì mình. Hoặc là hắn không thể định để mình sống sót. Hoặc quá sự tự tin có thể kiểm soát hoàn toàn sinh tử của mình. Nhưng dù sao, nếu hắn không giết mình, vẫn đưa mình lên con tàu ma. Có lẽ mình có thể mượn tay hắn để lấy 5 chiếc chìa khóa từ Quỷ Khoá."
"Cuộc sống vĩnh cửu... mình quá khát vọng cuộc sống vĩnh cửu."
Hunter là một quần thể tuyệt vọng. Cái gọi là sức mạnh có được từ ác linh hoá, nhưng ác linh hoá càng sâu thì chết càng nhanh, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ác linh.
Năng lực của Puton rất âm hiểm, nhưng lão không còn sống được lâu nữa.
Phần lớn Hunter chỉ sống được khoảng bốn hoặc năm mươi tuổi, tối đa là 60.
Điều mà Puton khao khát nhất là sự bất tử. Mãi mãi, vẫn duy trì ý thức, tận hưởng sức mạnh không phải của mình, tham lam hưởng thụ mọi thứ.
...
Trong phòng khách, Đỗ Duy vẫn mang theo nụ cười trên mặt. Nhưng trong mắt vẫn luôn vô cùng lạnh lùng. Puton này đương nhiên không thể giữ, lão muốn giết hắn. Chỉ riêng điều này đã đủ để Đỗ Duy giết lão rồi.
Lý do để lão sống là vì lão tạm thời vẫn còn có ích, nếu lão đã tự xưng là người hầu của hắn, vậy khi gặp nguy hiểm cứ đá lão ra trước.
Đợi sau khi đoạt lại ý thức của Alexis từ Quỷ Khoá, Puton chết chắc. Hắn không hề định tha mạng cho lão già.
Đỗ Duy đang nghĩ thì phong thư trong túi cũng đang oán thầm.
[Master luôn nói rằng tôi quá ngu ngốc, nhưng những Hunter này cũng đâu thông minh.】
[Đặc biệt là tên ngốc Puton này.】
[Sợ rằng trong mơ lão còn mơ được làm chó săn của Master?】
[Lại không ký khế ước bán thân, không bán mình làm nô lệ, thì nịnh bợ làm chó gì, dựa theo hiểu biết của tôi với Master, lão già sợ không sống đến hừng đông.】
[Chậc chậc, không chừng trở thành ác linh rồi vẫn sẽ bị bị Master bóc lột.】
Đây được gọi là tính chuyên nghiệp.
Phong thư tự nhận là tay sai trung thành nhất đã đúc kết được kinh nghiệm để giao tiếp với Đỗ Duy. Rõ ràng là khi Master của nó vô cảm là lúc sự dễ nói chuyện nhất. Nhưng khi Master cười, chắc chắn đang chuẩn bị âm người.
Đúng lúc này, trưởng làng Puton bước ra khỏi phòng. Phần lớn khuôn mặt của lão được băng kín bằng băng gạc, băng vẫn còn đang chảy máu, chỉ có mắt, lỗ mũi và miệng lộ ra, trông có vẻ buồn cười khôn tả.
"Master, giờ chúng ta có thể đi."
Vừa bước ra, Puton đã lập tức nịnh nọt. Lão cúi rất thấp, thật sự giống như một người hầu trước Master. Đây này là điều mà phong thư không thể làm được. Vì nó không phải là con người.
Đỗ Duy gật đầu với Puton, cười nói: "Vậy đi thôi."
Đúng lúc này, nhìn ra ngoài cửa sổ qua lớp kính, có thể thấy bầu trời bên biển đã hoàn toàn u ám, nơi đây có những đám mây đen đang di chuyển, không khí tràn đầy hơi nước ẩm ướt.
Gió đã nổi lên. Cơn bão cũng đang lặng lẽ trút xuống.
Những hạt mưa ban đầu rất nhỏ, nhanh chóng khô lại sau khi chui vào trong đất, nhưng với cơn mưa dồn dập trút xuống, mặt đất hoàn toàn ướt đẫm khi có gió giật mạnh.
Những nước mưa đó tụ lại thành dòng, dồn về những nơi trũng thấp.
Cơn bão không chỉ mang lại những thứ này. Biển cả đang gào thét.
Trên mặt biển, cuồng phong mang theo những con sóng cao vài mét, đập ầm ầm vào bờ biển, hết đợt này đến đợt khác.
Tàu trong cảng lắc lư theo sóng, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
May mắn thay, không có ai đi biển vào ngày bão tố, tất cả những người cần được sơ tán đã được sơ tán.
Do đó, không xảy ra mất mát về người.
Puton đưa Đỗ Duy đến bãi biển, nơi lão gặp con tàu ma lần trước. Có thể nhìn thấy biển cả như đang sôi sục, những con sóng cao chồng lên nhau, ùn ùn ập tới.
Nếu là người sống bằng nghề biển chắc hẳn đã quá quen với cảnh như thế này. Nhìn từ xa, những đám mây đen như nối liền với biển cả. Sự xuất hiện của những con sóng lớn cũng ảnh hưởng đến những đám mây đen. Không gian tối đen như mực, khiến người ta có ảo giác ngạt thở.
Ầm……
Một tia sét lớn từ trên trời rơi xuống. Trực tiếp phá vỡ những đám mây đen.
Ngay sau đó, Đỗ Duy nhìn thấy một cảnh tượng giống như ảo ảnh xuất hiện trên những con sóng lớn ở phía xa.
Đó là đường nét mơ hồ của một thị trấn cổ xưa, nổi trên biển.
Ngay giây tiếp theo, đường nét của thị trấn chìm trong biển cả.
Con sóng lớn đánh sập nó. Khi nó xuất hiện trở lại, nó trông giống như một chiếc thuyền gỗ lớn ba cánh buồm, giống như mô tả của Puton, trên ván có rất nhiều con ốc móng tay phủ dày đặc khắp thân tàu. Trông cực kỳ kinh tởm.
Dễ thấy nhất là một cánh cửa đỏ ở lối vào của cabin.
Cho dù nó ở rất xa, nhưng bằng loại ma thuật nào đó, nó trực tiếp thu vào tầm mắt của mọi người, khiến bạn bất giác nhìn chằm chằm vào nó.
Giọng điệu của Đỗ Duy rất bình tĩnh: "Cuối cùng cũng đến rồi..."