Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 613 - Chương 614: Xác Của Đỗ Duy

Chương 614: Xác của Đỗ Duy Chương 614: Xác của Đỗ Duy

Năng lực nhìn thấy cảnh tượng tử vong trong tương lai thật ra là nhìn thấy tương lai. Đó là sức mạnh mà Minette đã trao cho Đỗ Duy. Nhưng không phải chính chủ, hắn không thể sử dụng năng lực này thoải mái như Minette. Từ trước tới nay năng lực này luôn xảy ra ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên có nghĩa là không thể kiểm soát. Nhưng mỗi khi năng lực nhìn thấy tương lai được phát động, đồng nghĩa với việc Đỗ Duy đang ở trong tình huống tuyệt vọng.

Nhưng lần này cảnh tượng tử vong mà Đỗ Duy nhìn thấy ngay cả đối với hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.

Trong cảnh tượng đó: đầu tiên hắn mở cửa và bước vào. Những gì xảy ra tiếp theo giống hệt như lần trước, cầm một chiếc zippo và tiến vào bóng tối.

Nhưng một lúc sau, cánh cửa màu đỏ lại được mở ra.

Một người đàn ông tóc vàng mà Đỗ Duy không thể quên được bước vào. Người đàn ông trông rất trẻ trong bộ đồng phục linh mục màu đen, gã cực kỳ đẹp trai với mái tóc vàng. Hoàn toàn giống Ryan, ngoại trừ việc gã trông trẻ hơn 4 hoặc 5 tuổi.

Kẻ này chắc chắn là Ryan Hamel. Khi Ryan Hamel bước vào, gã nhìn lên, rồi thấy một xác chết.

Trái tim của Đỗ Duy như ngừng đập. Vì cái xác trong cảnh tượng tử vong hóa ra là mình.

"WTF?"

Đỗ Duy chịu đựng cơn đau buốt trong mắt, đầu óc như muốn nổ tung.

Ryan Hamel vẫn còn sống?

Mình luôn cảm thấy người này chết quá dễ dàng, nhưng làm sao gã có thể xuất hiện ở chỗ này, lại nhìn thấy xác của mình.

Mình đã chết như thế nào?

Sau đó, Ryan Hamel trong cảnh tượng tử vong dường như rất kinh ngạc, còn mở nói gì đó với xác của Đỗ Duy, nhưng trên mặt dường như không có biểu cảm gì cả, đối phương biết hắn. Sau đó Ryan Hamel nhún vai rồi bước vào bóng tối.

Vì góc cảnh tượng tử vong chiếu từ đằng sau. Đỗ Duy nhìn thấy Ryan Hamel đang xách một chiếc túi vải, có thể lờ mờ nhìn thấy đường viền của đồng hồ cổ.

"Thứ tôi nhìn thấy là tương lai hay quá khứ?"

Từ lần trước, năng lực nhìn thấy đã có xuất hiện những hiện tượng lạ. Đỗ Duy nhìn thấy Minette quá khứ ôm quan tài, đau đớn khóc hét. Và giờ hắn nhìn thấy Ryan Hamel khi còn trẻ. Điều này chắc xảy ra cách đây hơn 20 năm. Nói cách khác, hắn đã chết cách đây hơn 20 năm?

"Làm sao có thể. Quá khứ mà tôi nhìn thấy chưa chắc đã là quá khứ, nó có thể là tương lai sắp xảy ra."

"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Minette trong quá khứ, cũng sau khi bước vào cánh cổng địa ngục mới thấy được. Cảnh tượng tương lai phải là để nhìn thấy tương lai, thay vì chỉ đơn giản nhìn lại quá khứ."

"Vậy thì cái gì đay?"

"Thời gian xảy ra vấn đề sao?"

Trong đầu của Đỗ Duy có rất nhiều suy nghĩ, hắn cảm thấy thời gian trên con tàu ma này có lẽ đã hỗn loạn. Nếu không, sẽ rất khó để giải thích những cảnh tượng tử vong mà tôi đã thấy lại quỷ dị đến thế.

Đang mải nghĩ thì đột nhiên một dòng máu ứa ra từ khóe mắt của Đỗ Duy.

- Hítz khà…

Đỗ Duy che mắt, không khỏi hít sâu một hơi.

Sau khi tiến vào ác linh hoá, dù là nỗi đau đứt lìa tay chân cũng không khiến cho cảm xúc của hắn dao động. Nhưng giờ nỗi đau như đến từ tận sâu trong linh hồn khiến hắn không chịu nổi. Năng lực nhìn thấy tương lai lại được phát động.

Nỗi đau cũ chưa lắng xuống, nỗi đau mới lại trào dâng.

Vào lúc này, cảnh tượng chết chóc mà Đỗ Duy nhìn thấy xuất hiện một góc nhìn khác. Hắn cảm thấy thị giác của mình bị khoá trong bóng tối. Nhưng lại không thể di chuyển, cứ như thể góc nhìn của hắn là của xác chết, đờ đẫn và vô hồn.

Ngay sau đó Không biết đã qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi. Đỗ Duy phát hiện đúng như hắn đoán, góc nhìn của hắn thực sự là của xác chết treo trên cửa, nhưng là của Puton đã chết. Sau khi Puton xuất hiện bên trong cánh cửa, vẻ mặt rất kinh hoàng, miệng há ra như muốn nói gì đó, ánh mắt hốt hoảng, phải một lúc sau mới đưa ra được quyết định.

Sau đó…

Từ góc nhìn của Đỗ Duy, một giọt máu đã nhỏ xuống đầu Puton. Toàn thân Puton cứng đơ, đột ngột ngẩng đầu lên.

Bốn mắt đối diện...

Đỗ Duy nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt lão, cũng như sự bình tĩnh gượng gạo. Ngay sau đó, Puton quay đầu lại, rồi dứt khoát chạy vào bóng tối.

Đây là phần cuối của cảnh tượng chết chóc. Đỗ Duy hoàn toàn mềm nhũn, ngã vào trong bóng tối.

- Phù…

- Hộc hộc…

Hắn thở hổn hển, lau vết máu trên khóe mắt rồi lạnh lùng nói: "Thật thú vị. Khi tôi bước vào, tôi nhìn thấy xác của Puton. Ryan Hamel sau khi bước vào nhìn thấy xác của tôi, còn Putton sau khi bước vào lại thấy xác của ai?"

"Có phải của Ryan Hamel không?"

"Nếu là như vậy, tức là ba người chúng ta đang bị cuốn vào một vòng lặp nào đó."

"Bất cứ ai cũng có thể thực sự chết, nhưng cũng có thể chưa chết?"

Đỗ Duy chế nhạo: "Vòng lặp, điều tôi ghét nhất là vòng lặp. Nó sẽ khiến tôi cảm thấy rằng mọi thứ tôi làm chỉ là dậm chân tại chỗ."

"Nhưng ở một góc độ khác, người giỏi nhất trong việc tạo ra các vòng lặp chính là tôi. Con tàu ma, cánh cửa đỏ, vòng lặp..."

"Hình như tôi đã hiểu rồi."

Kể từ khi bắt đầu tìm kiếm Quỷ Khoá, Đỗ Duy khắp nơi đã cảm thấy cách làm này rất quen thuộc.

Những điều này chắc chắn cho chính hắn làm ra.

Nhưng giờ thời gian trên con tàu ma đang hỗn loạn, vòng lặp xảy ra vô hạn, thật nực cười khi nói rằng không liên quan gì đến bản thân trong quá khứ.

Hắn thầm đưa ra kết luận. Bản thân quá khứ đã xây dựng lại một vòng lặp, nhưng tương lai, hắn nhất định sẽ tới con tàu này, mình tại một đoạn thời gian nào đó trong quá khứ đã bắt đầu tính toán tương lai.

Mượn tay của mình cố làm điều gì đó. Mà nếu vứt bỏ tất cả bề ngoài, trực tiếp nhìn vào bản chất.

Việc này chỉ có duy nhất một mục đích, đó là cố gắng phá vỡ vòng lặp.

...

Xuyên qua bóng tối vô định. Đỗ Duy không biết mình đã đi bao xa. Thời gian đã mất đi ý nghĩa.

Cứ như đã trải qua không biết bao nhiêu năm.

Nói xong câu cuối, Đỗ Duy nhìn thấy một cánh cửa có nhiều biểu tượng và hoa văn kỳ quái.

"Đó là cánh cửa đỏ."

Đỗ Duy đưa ra phán đoán. Hắn quay đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy bóng tối vô tận.

"Tôi đột nhiên rất chờ mong nơi mà tôi sẽ đến khi mở cửa. Nếu tôi không đoán sai, sau khi mở cửa, tôi sẽ gặp Puton và Ryan Hamel quá khứ."

Dứt lời, Đỗ Duy kéo cửa ra. Ánh nắng chói chang chiếu vào.

Đỗ Duy đưa tay che mắt, từ sau kẽ tay nhìn thấy nơi này là một thôn làng cổ xưa, cằn cỗi, lạc hậu.

Người đi bộ đi lại trên đường ăn mặc rách rưới, đầu bù tóc rối, đồng thời còn mang cùm chân.

Khi Đỗ Duy xuất hiện, mọi người đều kinh hãi lùi lại: "Ma quỷ... ma quỷ..."

Bình Luận (0)
Comment