Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 614 - Chương 615: Thời Kỳ Trước Đó Nữa

Chương 615: Thời kỳ trước đó nữa Chương 615: Thời kỳ trước đó nữa

Nhìn lũ người quần áo rách rưới, ngắm những tòa nhà đổ nát, và những bàn chân phải đeo gông xiềng. Đỗ Duy chợt nhận ra đây là thị trấn Five Keys. Lúc hắn muốn giao tiếp với lũ người đó thì chúng sợ anh như sợ ma quỷ, vừa nhìn thấy đã cong đít bỏ chạy.

Đỗ Duy khó hiểu cau mày: "Cách tôi xuất hiện có chút quái dị, chúng sợ tôi cũng là lẽ thường, nhưng tại sao lại làm quá như vậy?"

Hắn đâu phải là ác quỷ. Hơn nữa, dù là người có màu da khác nhau nhưng hầu hết mọi người đều cảnh giác và bài xích người lạ, chứ chắc không lập tức bỏ chạy. Phản ứng của cư dân thị trấn Five Keys giống như phát hiện chuyện gì đó rất khủng khiếp, hoặc thứ khiến chúng vô cùng sợ hãi.

Quá quái lạ.

"Chẳng lẽ tôi quá khứ đã làm chuyện gì đó khiến bọn chúng sợ hãi đến vậy sao?"

Đỗ Duy không tài nào hiểu nổi. Sau một lúc suy nghĩ, hắn đi vào bên trong Thị trấn Five Keys.

Con đường đất dưới chân lầy lội, có thể ngửi thấy mùi gió biển mặn mòi, theo tin tức mà giáo hội cung cấp thì thị trấn Five Keys đúng là gần biển.

Các tòa nhà bên trong thị trấn thật tồi tàn, gần như đều được xây bằng đá và cọc gỗ.

Đây là một thị trấn nhỏ, nhưng lại giống một ngục giam hơn. Tất cả dân cư đều là tù nhân trong ngục.

Khi Đỗ Duy bước vào, dọc đường không nhìn thấy bất cứ người nào, tất cả những người đó dường như đang lẩn trốn. Nhưng đúng lúc này, Đỗ Duy nhìn thấy một tòa nhà được xây bằng đá đen, khá giống với giáo đường, nhưng thấp hơn, như thể nửa còn lại được xây dưới lòng đất.

Trước cửa tòa nhà cũng có một đội vệ binh mặc giáp, cầm kiếm đứng canh giữ. Khi thấy Đỗ Duy đi tới, bọn họ quỳ một gối xuống hô: "Hoan nghênh ngài đã trở lại, Lord Đỗ Duy."

Lord Đỗ Duy?

WTF???

Đỗ Duy nghĩ thầm: "Tuy tôi quá khứ từng dùng tên thật, nhưng chỉ có Minette biết. Những người khác chỉ biết thân phận công tước, tại sao những vệ binh này cũng biết?"

Đột nhiên, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu hắn. Vì vậy, hắn cố ý nói: "Tình hình gần đây thế nào? Có trường hợp đột xuất nào không?"

Vệ binh kính cẩn đáp: "Lối đi bên dưới ngục giam đã xây xong rồi ạ, cánh cửa mà ngài mang đến đã được đặt ở nơi tận cùng. Chỉ chờ Bá tước Carlos tạo ra một cánh cửa mới cho ngài, cánh cửa sẽ được niêm phong tại Thị trấn Five Keys."

"Về trường hợp đột xuất, cũng không có gì đặc biệt ạ, chỉ có 2 kẻ lạ mặt xông vào Five Keys, nhưng bá tước Carlos đã bắt được chúng."

Nghe vậy, Đỗ Duy nhướng mày: "2 kẻ lạ mặt?"

Vệ binh trả lời: "Vâng, một người quấn đầy băng trên đầu, giống như là blackman tên là Puton, và một thanh niên tóc vàng mang theo một chiếc vali, anh ta tên là Ryan Hamel."

Đỗ Duy hỏi tiếp: "Giờ bọn chúng đang ở đâu?"

"Ngay trong ngục giam, Bá tước Carlos đang tra tấn chúng."

Các vệ binh thành thật trả lời câu hỏi của Đỗ Duy, điều này cũng khiến Đỗ Duy phát hiện ra một điều. Tuy đã đến Five Keys, nhưng dường như hắn không ở trong thời đại nữ hoàng Victoria mà còn lâu hơn trước nhiều, chính là thời của Bá tước Carlos. E rằng cũng phải cách hiện tại đến năm, sáu trăm năm trước.

Đỗ Duy cau mày định vào nhà giam, nhưng sựt nghĩ ra điều gì đó, hắn quay đầu lại nói với vệ binh: "Sau này nếu gặp tôi, đừng gọi tên của tôi."

Các vệ binh tỏ ra khó hiểu, nhưng vẫn đáp: "Vâng, thưa ngài!"

...

Bên trong ngục giam vô cùng âm u, khủng khiếp. Thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu rên của tù nhân.

Ở khu vực giữa của ngục giam, có một không gian trống, nơi đặt rất nhiều dụng cụ tra tấn.

Một người đàn ông trung niên tóc vàng mặc áo khoác đỏ, đang cầm roi da quất liên tục vào hai kẻ bị trói trên cột gỗ.

Hai người toàn thân đẫm máu. Quần áo đã bị roi da xé rách.

Có thể nói là rất thảm hại, hai kẻ này chính là Ryan Hamel, cùng với Puton muốn lợi dụng Đỗ Duy.

"Bá tước Carlos, xin đừng đánh nữa, em thật sự không phải gián điệp, em chỉ đi ngang qua..."

"Nếu đánh nữa, ông già bên cạnh tôi sẽ bị ngài đánh chết."

Puton và Ryan Hamel đều kêu đau.

Puton đau đến mức trợn ngước mắt, mỗi trận đòn roi đều khiến lão vô cùng đau đớn.

Nhưng tiếng rên la của Ryan Hamel không thực sự do đau đớn.

Năng lực ác linh hoá của gã là muốn gì được nấy.

Tất cả những đau đớn và thương tích đều được chuyển cho Puton gánh chịu. Bản thân gã không hề đau đớn. Nhưng dù năng lực của Ryan Hamel rất BUG, nó cũng có giới hạn, với trình độ ác linh hoá hiện tại, gã không thể giết chết Bá tước Carlos. Chỉ đành nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội. Dù sao bị thương cũng có người khác gánh.

Vào lúc này, Bá tước Carlos cười khẩy nhìn hai người bọn họ, khinh thường nói: "Đừng tưởng rằng tao không biết, lũ chết tiệt đó luôn nhìn chằm chằm mọi hành động của chủ nhân và tao, đúng lúc này chúng mày lại xuất hiện ở Five Keys, không cần nói có phải gián điệp hay không, cho dù không thì tao cũng sẽ giết chúng mày."

"Chỉ 2 Hunter thôi mà. Số Hunter đã chết trong tay tao còn nhiều hơn số Hunter mà chúng mày đã gặp. Nếu chúng mày éo chịu khai, tao sẽ chúng mày biết thế nào là tra tấn thực sự."

Ryan Hamel đau khổ nói: "Thưa ngài Bá tước, tuy bề ngoài tôi là Hunter nhưng thực chất tôi chỉ là một nghệ sĩ đi ngang qua. Ngài thật sự đã hiểu lầm."

Vừa nói xong, một đợt đòn roi lập tức quất mạnh vào Ryan Hamel.

Hắn cũng phối hợp la lên.

"Đau quá... xin hãy tha cho tôi."

Bá tước Carlos châm biếm: "Nghệ sĩ? Trước mặt tao thì chúng mày dám là nghệ sĩ cái quái gì? Mày đang làm hoen ố nghệ thuật."

Dứt lời, Bá tước Carlos lại quay đầu nhìn Puton. Sự tàn ác từ nơi y vô cùng trần trụi. Nếu y là một nghệ sĩ, e rằng y thuộc Trường phái dã thú.

Puton sợ quá hét lên: "Bá tước... bá tước, em khai, em xin khai hết. Em là thủ hạ của người lãnh đạo giáo phái Vanity. Chủ nhân của tôi là Alfalia, lý do em đến Five Keys là bởi vì chủ nhân của em bắt em phải đến. Hắn biết kế hoạch của ngài và muốn phá hủy nó."

"Hắn còn yêu cầu em tìm hiểu tin tức về ngài và chủ nhân của ngài, muốn giết các ngài."

Cả hai người họ đều là lần đầu tiên bước vào cánh cổng địa ngục.

Họ chỉ nghĩ rằng mình đã đến một nơi xa lạ, không ngờ lại đến quá khứ.

Trong mắt họ, Bá tước Carlos quỷ dị lại mạnh mẽ trước mặt họ rõ ràng là một thằng điên, điên cuồng khẳng định họ là nội gián. Puton đã bị đánh đập quá dã man, chỉ còn cách nhận tội. Cái gọi là đổ tội oan, chắc là như thế này.

Tuy nhiên, sắc mặt của Bá tước Carlos đột nhiên trở nên ảm đạm sau khi nghe điều này, y lại quất một roi vào ngực của Puton.

"Thủ lĩnh của Vanity?"

"Hắn biết kế hoạch của chúng ta? Hắn muốn phá hủy? Còn muốn giết chúng ta?"

"Chủ nhân của tao muốn giết bản thân ngài ấy và tao?"

"Mày muốn chết rồi đúng không!"

Puton hét thảm.

Do không biết chuyện, Puton đã phải chịu nỗi đau gấp bội.

"Em sai rồi! Á! Đừng đánh nữa, em sai rồi!"

Bình Luận (0)
Comment