Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 627 - Chương 628: Puton Cố Gắng Dàn Xếp

Chương 628: Puton cố gắng dàn xếp Chương 628: Puton cố gắng dàn xếp

Đỗ Duy đang rất đau đầu.

Đám Vanity thật sự có thể đóng vai trò là người may mắn khoác giáp thành thần, nhưng giờ hắn bị mắc kẹt trong mộng, không thể thoát ra được, cũng không thể liên lạc với Vanity.

Dĩ nhiên không thể nào âm hại chúng. Hơn nữa, Vanity dường như đang cố gắng trở thành Ma Thần.

13 người là một chỉnh thể.

Nội tình của tổ chức cổ xưa này chắc chắn còn nhiều điều mà hắn chưa biết.

Còn như Twilight...

Mối liên hệ duy nhất giữa Đỗ Duy và Twilight là Ryan.

Cứ đợi trong mơ cũng không làm được gì. Trừ khi hắn có thể chơi giở trò trong mộng.

Đỗ Duy đang mải nghĩ thì đúng lúc này, hắn nhìn thấy một chiếc smartphone đột ngột xuất hiện ở bên tai của Puton đã bị đóng đinh trên mặt đất.

"Xin chào, Freddy có ở đây không?"

Giọng Ryan phát ra từ điện thoại, vẫn là giọng điệu quen thuộc đó.

Lúc này tay sai của Đỗ Duy đều đã đầy đủ.

Giây tiếp theo, đầu của Puton ngập trong màn sương đen, Freddie từ đó trồi lên, nghiến răng nghe điện thoại và nói: “Trời chưa tối, anh làm phiền tôi làm gì?”

Ryan nói qua điện thoại: "Freddy, đừng đánh rắm. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Bệnh viện Tâm thần Twilight hai ngày qua. Nó thật ma quái, ẩm ướt, còn tôi lại không có việc gì để làm, không vào mộng chửi mày thì có gì làm?"

Đang nói, Ryan bỗng ngạc nhiên kêu lên: "Chủ nhiệm, anh cũng ở đây à!"

Điện thoại lập tức bay đến chỗ Đỗ Duy.

"Giám đốc, anh làm xong việc chưa ạ? Khi nào thì đến đón em? Em cái chán Twilight quỷ quái này lắm rồi. Đồ ăn dở, chật chội, ngủ không ngon."

Đỗ Duy nghe vậy, ánh mắt lập tức lạnh đi. Hắn luôn cảm thấy Ryan đang chịu khổ ở Twilight, gã bảo là đồ ăn dở, rất có thể không được cho ăn, cho dù ăn thì cũng nhất định là đồ ăn thừa.

Còn về chật chội...

Cần phải nghĩ sao? Chắc chắn gã đang bị nhốt nhưng lại không cho ngủ!

Đỗ Duy miễn cưỡng cười nói: "Ryan, giờ anh đang rất bận. Mấy ngày nữa, anh sẽ tới bệnh viện tâm thần Twilight đón chú."

Ryan lập tức cười nói: "Tuyệt vời, Giám đốc, em biết anh sẽ không bao giờ quên em."

Phát biểu, Ryan đắc thắng nói thêm: "Sau tất cả, em là nhân tài mà anh đã gửi đến Bệnh viện Tâm thần Twilight để đào tạo chuyên sâu! Không đúng, em là nam tước do anh đích thân sắc phong."

"Ồ, em suýt nữa quên mất. Chủ nhiệm nói muốn phong em làm hoàng đế, em nhớ rất rõ."

Đỗ Duy đau đầu nói: "Đúng vậy, tôi từng nói như vậy, chú là hoàng đế."

Ryan ngập ngừng: "Ồ, không ngờ Ryan lại có ngày hôm nay. Từ một bác sĩ tâm lý bình thường trở thành hoàng đế, em đoán có người làm công nào thăng chức nhanh hơn em."

"Hay là chủ nhiêm tăng lương cho em?"

"Em vẫn muốn mua nhà và xe hơi."

Là một "hoàng đế", không có tiền thì làm sao sống?

Đỗ Duy trực tiếp bị gã làm cho ngây người.

Lương?

Khi xưa hứa sẽ thăng chức và tăng lương cho Ryan, chỉ là lừa gạt. Mặc dù Ryan đã trở thành người khiến hắn át náy nhất nhưng làm gì có lương. Ngoài ra thăng chức và tăng lương cũng phải có cơ sở chứ, Đỗ Duy không biết Ryan nghĩ gì, hơn nữa tăng bao nhiêu mới hợp lý.

Vì vậy Đỗ Duy vội nói với Ryan: "Tăng lương đương nhiên có thể, nhưng dù sao giờ chú cũng đang ở bệnh viện Twilight. Tiền lương của chú là do đơn vị nơi chú làm việc trả cho chú. Chờ chú về làm với anh thì anh sẽ thăng chức và tăng lương cho chú, hiểu không?"

Ryan hoài nghi nói: "Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Nhưng... nhưng em không nhận được tiền lương của Twilight!"

Đỗ Duy sốt sắng nói: "Đó là lý do anh muốn cứu chú sớm ra khỏi đó."

Ryan tức giận nói: "Chủ nhiệm! Họ nợ lương của em! Anh phải làm chủ cho em!"

Là một người làm công, Ryan đang rất tức giận. Ở Twilight làm việc vất vả, cmn lại không được trả tiền lương.

Đây không phải là bắt nạt người khác sao?

Đỗ Duy cũng đau đầu, hắn không muốn tiếp tục đề tài này với Ryan, nên đành hàm hồ nói: "Ừ... được..."

Phong thư thấy thái độ của Đỗ Duy nói chuyện với Ryan rõ ràng khác hẳn khi nói chuyện với nó.

Nó rất ghen tỵ...

Đồng thời, Phong thư cũng đang suy nghĩ: [Giờ Shadow đã bị phế, tôi cứ nghĩ đã đến lúc Phong thư lên chức rồi, nhưng hiện tại xem ra Ryan vẫn ở trên tôi…]

Vào lúc này, đột nhiên Puton đang bị xiềng xích đóng đinh trên mặt đất mở trừng mắt.

Lão điên cuồng hét lên.

"Con của tôi……"

"A không... tôi không muốn có con, tôi không muốn có con..."

"Giết tôi đi, cho tôi chết đi, tôi không muốn sống nữa..."

Puton hoàn toàn suy sụp. Sau khi lão được đưa vào giấc mơ, lão đã rơi vào một địa ngục đáng sợ. Trong những giấc mơ đó, có lúc đàn ông, đàn bà, hoặc không phải con người, nhưng trong giấc mơ nào cũng có thai.

Không chỉ vậy, ngay cả việc mang thai như thế nào và ai là người đã gây ra cái thai đều có thể được ghi nhớ rõ ràng trong giấc mơ.

Đó chính là một cơn ác mộng. Hơn nữa, trải nghiệm đau đớn khi sinh nở cũng rất rõ ràng.

Sinh đôi, sinh ba vô cùng đáng sợ. Điều đáng sợ hơn là băng huyết mà chết.

Quỷ mới biết lão đã trải qua những gì.

Lúc này, Puton nhìn Shadow đang đâm dao của mình, Freddy đứng bên cạnh, Đỗ Duy ngồi trên bia đá nói chuyện điện thoại, cùng Phong thư chết tiệt, đáng ghét nhất.

Lão gục xuống và hét lên: "Tôi đã sai! Tôi đã sai! Hãy giết tôi đi, Tôi biết mình đã sai."

"Lũ ma quỷ chúng mày đừng hành hạ tôi nữa."

"Không cần biết chúng mày muốn tôi làm gì, muốn tôi nói gì, tôi sẽ nghe lời, chỉ cần đừng hành hạ tôi, tôi sẽ làm tất cả."

Puton thực sự không thể chịu nổi nữa.

Đau đớn về thể xác không là gì so với sự tra tấn về tinh thần. Thực lòng, nó sẵn sàng bán linh hồn của mình cho Đỗ Duy, miễn là không trải qua những giấc mơ kinh khủng đó. Tuy nhiên, nó tuyệt vọng khi thấy rằng người đàn ông ngồi trên bia đá chỉ nhìn mình một cách vô cảm, không hề có ý nói chuyện với lão.

Freddy cũng vậy. Phong thư chết tiệt nhất, cũng lười chế giễu lão. Puton không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

"Tôi hiểu rồi, chúng mày chưa từng muốn lợi dụng tôi, chỉ muốn tra tấn tôi."

Freddy hả hê: "Mày nói đúng."

Ryan trên điện thoại nghi ngờ hỏi: "Fredy, thằng ngốc này là ai, là bạn mới của mày sao?"

Trước khi Freddy có thể bắt đầu, Puton đã hét lên đầy phấn khích: "Ryan Hamel, có phải là anh không? Tôi là Puton, chúng ta từng ngồi tù chung, từng cùng bị tra tấn. Xin hãy giúp tôi."

Ryan tức giận nói: "Thằng đần này ở đâu chui ra vậy, dám thêu dệt quan hệ với Nam tước Ryan, không... Hoàng đế Ryan có quan hệ, mày đang khiêu khích tao sao?"

"Không có..."

Một ngụm đờm xuyên qua điện thoại, vẽ ra một hình parabol trong không khí, rồi đập chính xác vào mặt của Puton.

Lão toàn thân run rẩy, gần như suy sụp nghĩ: "Alfalia, tao liều mạng với mày, mày hành hạ tao dã man, tôi sẽ đáp trả mày gấp bội."

"Tao nguyền rủa mày, Alfalia - thủ lĩnh Vanity, tao nguyền rủa mày chết không yên lành, tao nguyền rủa mày cả đời xui xẻo, tao nguyền rủa mày mắc bệnh hiểm nghèo."

Bình Luận (0)
Comment