Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 630 - Chương 631: Hậu Quả Từ Việc Chiếm Tiện Nghi Của Ryan

Chương 631: Hậu quả từ việc chiếm tiện nghi của Ryan Chương 631: Hậu quả từ việc chiếm tiện nghi của Ryan

Matthew rất đau đầu. Khi nghe Ryan nói gã có ý kiến rất lớn, lão tức điên người.

Lão nhìn Ryan kiêu ngạo giơ tay lên, cảm thấy rất mệt mỏi. Ngài công tước ơi, tại sao ngài lại gửi một Hunter mắc bệnh tâm thần vào Twilight?

Chẳng lẽ ngài cũng bị gã chọc điên nên mới quẳng gã vào Twilight, để tôi chăm sóc gã ta thay ngài?

Nhưng điều này là quá kinh tởm. Matthew ghét cay ghét đắng Ryan. Lão cũng muốn vất Ryan đến một hoang đảo không người, để gã đói chết, nhưng lại sợ làm như vậy sẽ chọc giận ngài công tước.

Thời hiện đại rất phổ biển khái niệm fan cuồng, mà Matthew lại là fan cuồng của Công tước. Vầng hào quang của thần tượng vẫn lấp lánh, nếu fanboy như lão khiến Ryan gặp rắc rối, thì lão còn mặt mũi nào gặp thần tượng.

Vì vậy, Matthew lạnh lùng nói với Ryan: "Cậu có ý kiến gì?"

Những người khác nhìn Ryan, cũng rất ngạc nhiên khi bệnh nhân tâm thần lại muốn phát biểu ý kiến, gã biết ý kiến là cái gì sao?

Chỉ thấy Ryan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hai tay chống sau lưng nói: "Nếu lão đã thành tâm đặt câu hỏi, vậy tôi sẽ miễn cưỡng trả lời lão."

Vừa nói gã vừa vênh váo nói với Matthew: "Tôi éo quan tâm nguyền rủa hay ma ám gì của các người, nhưng tôi đã làm việc chăm chỉ trong Twilight thời gian lâu như vậy, vậy mà éo thấy đồng lương nào?"

"Hình như các người chưa từng trả lương cho tôi à nha?"

"Còn nữa, các người nợ tôi 20 tỷ tiền thuốc cũng lâu rồi nha, lãi mẹ đẻ lãi con, giờ cũng phải lên tới 30 hay 40 tỷ? Đã đến lúc trả số tiền này cho tôi chứ?"

Ryan hình như rất bức xúc, nói chuyện cũng đâu vào đấy.

Nhưng chỉ khiến người ta cạn lời. Matthew chỉ vô cảm nói: "Đưa tôi bút và giấy."

Tiquel ngay lập tức đi lấy.

Sau đó, Matthew cúi đầu viết ra con số 50 tỷ, đồng thời còn vẽ ra dấu ¥.

"Cầm đi, giờ chúng ta sòng phẳng nhé."

"Đây là 50 tỷ. Đừng nhắc đến tiền nữa, được không?"

Matthew vừa nói vừa đặt mảnh giấy trước mặt của Ryan.

Ryan hoàn toàn chết lặng. Gã run rẩy cầm tờ giấy trên tay, bắp thịt trên mặt điên cuồng run rẩy.

"Matthew, lão nghĩ tôi ngốc đúng không?"

"Hay là lão nghĩ tôi dễ lừa, là lão điên hay tôi điên? Lão đưa séc cho tôi, tôi có thể rút tiền ở đâu, tôi chỉ cần tiền mặt! Hoặc chuyển khoản."

Ryan xé tờ giấy ra thành nhiều mảnh, vỗ bàn mắng: "Tôi nói cho lão biết, nếu lão không cho ta tiền, thì đừng trách tôi bất lịch sự!"

Matthew cũng cảm thấy rằng chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm. Hơn nữa, lão cũng cảm thấy rất nhục nhã. Lão nổi điện mắng Ryan: "Mày bị điên hả thằng ngu này, tao lấy đâu ra mấy chục tỷ tiền mặt cho mày? Chuyển khoản cc, cmm thẻ ngân hàng cũng éo có, chuyển cc."

Đừng nói Ryan thực sự có thẻ ngân hàng.

Chỉ trong tích tắc, gã đập thẻ ngân hàng xuống bàn và giận dữ nói: "Đây không phải là thẻ của tôi sao?"

Khuôn mặt giận dữ của Matthew tím tái.

Lão xua tay, tức giận nói: "Đủ rồi, chuyện này kết thúc ở đây, tan họp!"

Nói xong, Matthew nhanh chóng rời đi.

Ryan vừa bực bội vừa tức giận: "Nợ tiền còn lý sự? Cmm tao muốn tính sổ với chúng mày, nợ tiền của tao thì tao đòi, kẻ nào cũng đừng hòng chiếm lợi từ tao.”

Những người khác lắc đầu với Ryan. Họ không thích Hunter tâm thần này chút nào, cũng không có ý định làm đồng bọn với Ryan, tất cả đều nhanh chóng giải tán.

Chỉ có James chảy nước mũi nhìn Ryan với biểu cảm phức tạp.

Y nói: "Tôi nghĩ cậu hơi bốc đồng. Mặc dù hiện tại chúng tôi đang sống yên ổn trong Twilight, nhưng chúng tôi khác họ. Cậu đừng có gây chuyện nữa."

Ryan giận dữ nói: "Đừng đánh rắm, nợ tôi tiền mà có lý hả?"

James nói thầm: "Tùy cậu, muốn làm gì thì làm. Tôi về nghỉ ngơi, từ khi gặp ngươi, tôi chưa từng được sống tốt."

Ryan lại kéo James nói: "Chờ một chút, chú cho anh biết một tháng lương của chú là bao nhiêu?"

James buột miệng: "Chỉ hơn 200.000 thôi. Dù sao trong tháng này không xử lý nhiều sự kiện ác linh. Sao cậu lại đột nhiên hỏi tôi như vậy?"

Ryan nói: “Anh muốn lấy lại số tiền lương mà mình xứng đáng, nhưng anh không biết một tháng mình được bao nhiêu tiền, vì vậy anh phải hỏi chú, rồi dùng tiền lương của chú để suy ra số tiền Twilight nợ anh."

James lắc đầu: "Tôi không nên nói chuyện với cậu."

Sau đó James quay người bỏ đi.

Ryan đang cầm thẻ ngân hàng, ngồi trên ghế chống cằm suy nghĩ.

"James là nô lệ của tôi, có sự phân chia giai cấp rõ ràng giữa chúng tôi."

"Gã một tháng 200.000, tôi nhất định phải cao hơn gã."

"Tôi trước đây là một nam tước, tăng gấp đôi cũng không quá đáng, phải không?"

"Giờ tôi đã là hoàng đế, dù sao chủ nhiệm đã nói tôi là hoàng đế. Tước vị của tôi đã tăng gấp mấy lần, nên tiền lương cũng phải tăng gấp đôi."

"Nói cách khác, Twilight đã nợ tôi hàng chục triệu."

"Chà... tôi tính xong khoản nợ này rồi. Ngay cả Twilight cũng dám nợ tiền lương của Hoàng đế Ryan, chúng nghĩ Ryan này dễ lừa hả?"

Ryan đắc thắng khịt mũi.

Gã tự hào nói: "Không trả lương cho tôi thì tôi không tự lấy được sao? Chờ tôi tìm được máy Pos sẽ điên cuồng quẹt thẻ, quẹt hết tiền của chúng vào thẻ của mình.”

"Tôi muốn cho các người biết số kết quả thê thảm khi ăn chặn tiền của hoàng đế Ryan khủng khiếp đến mức nào!"

Lý do Ryan thích tiền đến vậy đó là bởi vì gã cảm thấy nếu giờ trở thành hoàng đế, hắn phải có lãnh địa của riêng mình, không có tiền sẽ không làm được gì.

Tham vọng của gã rất lớn, nên cần rất nhiều tiền để hỗ trợ.

"Không sớm thì muộn, tôi muốn mở chi nhánh của Bệnh viện Tâm thần Hill trên toàn thế giới, mọc lên như nấm."

...

Công việc của Ryan giờ đã kết thúc. Vào lúc này trong gia tộc Wittbach, Alexis và Đỗ Duy bất tỉnh đang ở cùng một phòng bệnh. Nàng đang nằm trên giường bệnh bên cạnh Đỗ Duy, đầy sầu lo nhìn người đàn ông mình yêu.

"Bao lâu nữa anh mới tỉnh?"

"Trong đầu em tràn đầy nghi vẫn, không biết tại sao cứ có mấy ký ức vỡ vụn hiện lên."

"Nhưng em không có bất kỳ ấn tượng nào về những ký ức đó, cứ giống như một cuộc đời khác mà em đã trải qua."

"Em cũng thấy rằng dường như anh từng đánh em, suýt chút nữa giết chết em."

...

Vào lúc này trong giấc mơ, Đỗ Duy có thể nghe thấy giọng của Alexis. Hắn không khỏi tê rần da đầu.

"Đó là ký ức của Minette, nhưng không hoàn chỉnh. Có phải vì em ấy chỉ dung hợp nhất với một cánh tay gãy hay không?"

Đỗ Duy lẩm bẩm, đồng thời cảm thấy đau đầu.

Một lúc sau, hắn thở dài, nghĩ thầm: "Là ác linh Đỗ Duy đánh cô ấy, không liên quan gì đến mình. Chờ sau khi mình có thể khống chế được thân thể, nếu cô ấy lại hỏi những câu này, tôi sẽ nói là ác linh biến thành ngoại hình của tôi, hoàn toàn không phải là tôi."

Lý do này nghe có vẻ vô lý. Đỗ Duy cũng cảm thấy không thể lừa được Alexis, nhưng chỉ cần hắn không đích thân làm, Alexis cũng đâu thể đưa ra chứng cứ nào.

Hơn nữa, điều khiến hắn đau đầu hơn là có quá ít người có thù với mình, nên hắn khó thể thực hiện âm mưu để kẻ khác khoác giáp thành thần. Tức là để kẻ khác khoác giáp thành thần, sau đó lừa Ma Thần nhập vào rồi hắn sẽ ra tay giết.

Vẫn còn quá ít kẻ thù. Đỗ Duy rất u sầu...

Tuy nhiên đúng vào lúc này, Shadow vẫn đang dùng dao đâm Puton đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Đỗ Duy.

Bình Luận (0)
Comment