Tom chưa bao giờ tưởng tượng rằng có ngày anh ta lại có một giấc mơ đáng sợ đến thế.
Freddy ở phía đối diện sững sờ. Nó ngây người nói với Đỗ Duy: "Master, anh ta bị tôi doạ sợ đái ra quần sao?"
Đỗ Duy đen mặt nói: "Câm miệng!"
Dứt lời, hắn nhìn Tom với vẻ mặt bất lực: "Có tôi ở đây, anh sợ cái gì?"
Tom sụp đổ và nói: "Tôi không chỉ sợ nó, tôi còn sợ anh..."
Ban đầu Tom cảm thấy người anh em tốt của mình là một Người Đuổi Quỷ rất chuyên nghiệp và đầy tình cảm, tất nhiên giờ hắn là một Hunter. Nhanh chóng trở thành một nhân vật lớn trong giáo hội.
Nhà bạn gái hắn vẫn giàu. Nếu có thể làm bạn với Đỗ Duy, tuy anh ta không ham muốn tiền của người khác, nhưng có bạn giàu cũng tốt. Có người anh em tốt Đỗ Duy trên đời, sớm muộn gì ác linh cũng chết hết.
Rốt cuộc, người duy nhất có thể chiến đấu bất kể ngày đêm suốt 24/24h với ác linh chính là người bạn tốt của Tom.
Nhưng hiện thực đã phá vỡ tam quan của Tom. Người anh em tốt báo mộng rằng tất cả thủ hạ của anh ta đều là ác linh.
Còn hiện thân của chính nghĩa thì sao?
Đỗ Duy có chút sốt ruột.
Nhưng sau cùng, mối quan hệ của Tom với bản thân rất bền chặt, vì vậy hắn phải kiên nhẫn giải thích: "Anh không cần phải sợ tôi. Dù thuộc hạ của tôi đều là ác linh, nhưng tôi chưa bao giờ làm tổn thương anh, đúng không?"
"Hơn nữa làm sao tôi có thể là trùm cuối?"
"Tôi đã giết rất nhiều ác linh, càn quét tà giáo Vinda. Dù tôi không phải là người tốt, nhưng chắc chắn tôi cũng không phải là người xấu."
"Tom, anh phải tin tôi!"
Nghe đến đây, Tom càng hoảng sợ hơn. Làm thế nào một kẻ phản diện có thể thừa nhận rằng mình là phản diện? Bạn sẽ thừa nhận rằng bạn là một người xấu?
Nhưng Tom đã thay đổi cách nghĩ, anh nghĩ thầm: "Đù! Mình cũng đâu phải là đồ tốt, vậy tại sao lại phải sợ anh trai tốt của mình?"
Sau đó Tom hắng giọng, đứng dậy rũ quần, chậm rãi nói: "Quả nhiên là anh trai tốt của tôi, giờ tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta càng bền chặt."
"Anh lần này báo mộng… à... vào mộng giúp tôi, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này, anh yên tâm, tiếp theo tôi sẽ làm những gì anh bảo."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Tôi sẽ để Shadow hành động, sau đó anh và Cha Tony nhân cơ hội chạy trốn. Còn về Vodun, thì thôi bỏ đi. Lúc đầu tôi cứ nghĩ họ muốn giết anh và Cha Tony. Nhưng không ngờ... hai người diễm phúc không cạn nha."
Tom lau quần và nói: "Tôi không thích loại diễm phúc như thế này. Giờ tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với tà giáo chết tiệt đó. Mẹ kiếp, toàn là quái vật."
"Tôi thề rằng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với tà giáo trong tương lai."
Vào lúc này, vẻ mặt của Đỗ Duy đột nhiên thay đổi.
Hắn cảm thấy một hơi thở giống như Máu của Jesus, cùng một tồn tại lạnh lùng và quỷ dị hơn.
Giây tiếp theo, Đỗ Duy chỉ vào mắt phải, đồng tử mắt phải giãn ra, rõ ràng là trong mộng, nhưng lại phản chiếu một cảnh hoàn toàn khác với cảnh trong mộng.
Đó là góc nhìn của Shadow...
...
Ở thế giới bên ngoài.
Hai người da đen đã đưa Cha Tony và Tom vào trụ sở của Vodun. Vì tín ngưỡng và chủng tộc bất đồng nên phong cách kiến trúc của trụ sở Vodun tương đối đơn giản và thô sơ. Nó giống như một ngôi đền Hy Lạp, với những cột cao và mái cao.
Nhìn xung quanh, cả trụ sở của Vodun đều là những ngôi nhà thấp tầng, trải dài trên một khu vực rộng lớn, nằm ở thành phố Tây Ghana hiếm khi có mưa, trông rất hoang tàn.
Hai người đàn ông da đen đẩy Cha Tony về phía trước, trong khi người còn lại bế Tom đã bất tỉnh.
Họ đi trong hành lang u ám. Ở trong bóng tối, luôn có một con mắt đỏ ngầu, lặng lẽ quan sát mọi thứ. Shadow là ma linh, dù giờ nó đã bị đánh tàn phế. Nhưng từ tầm nhìn của nó, Đỗ Duy càng thấy được nhiều hơn.
Vào lúc này, sự vô cảm lóe lên trong con mắt đỏ ngầu.
Tầm nhìn của ma linh có thể hiểu là một phiên bản nâng cao của Quỷ Nhãn.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cả trụ sở Vodun đầy kỳ lạ.
Âm u và ẩm ướt, giống như tổ của một loài bò sát, với tồn tại khủng khiếp đang trốn trong đó, sắp thoát ra khỏi tổ.
Đột nhiên…
Có một ý chí khủng khiếp dường như nhận ra được điều gì đó, lập tức lao vọt ra. Ánh mắt kinh tởm, khiến người ta có một loại cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Ảo giác đang được sinh ra. Một cái đầu chỉ còn lại xương đẫm máu, còn vang vọng tiếng ác linh đang khóc lóc.
Con mắt duy nhất của Shadow lập tức nhắm chặt.
...
Mà trong giấc mơ, Đỗ Duy cũng đau đớn che mắt phải của mình.
"Minette..."
Cái đầu lâu đó chắc chắn là của Mineett. Trực giác cho hắn đáp án.
Lý trí khiến hắn nhận biết được hơi thở quen thuộc. Minette đã từng khoác giáp thành thần, nhưng lần thứ năm cô ấy bị Ma Thần phản phệ, bị phanh thây xẻ thịt.
Đỗ Duy từng nhận được đôi tay của Minette. Một trong số đó đã bị hắn đốt thành tro, vì lúc đó hắn hoàn toàn không biết chuyện này.
Một cánh tay khác đã dung hợp với Alexis, cho phép Alexis sở hữu một số năng lực của Minette và các mảnh vỡ ký ức. Bây giờ Đỗ Duy đã nhìn thấy đầu lâu của Minette trong Vodun, dù hắn không biết tại sao lại như vậy. Nhưng chắc là Vodun đang có mưu đồ gì đó với đầu của Minette, có thể sử dụng thứ này để làm điều gì đó.
Tom ở bên nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Duy rất xấu, quan tâm hỏi: "Người anh em tốt, có chuyện gì vậy?"
Đỗ Duy nghiến răng nói: "Không sao cả, tôi sẽ tự giải quyết."
Mặc dù không có bất kỳ tình cảm nào với Minette, cũng không muốn có tình cảm. Nhưng đầu của tiền kiếp của bạn gái hắn sao có thể rơi vào tay của Vodun.
Tom trịnh trọng nói: "Đỗ Duy, tôi biết anh quá rõ. Mỗi lần anh im lặng chắc chắn đã xảy ra chuyện."
Đỗ Duy cười khẩy: "Nói cho anh biết cũng được, có một người phụ nữ rất yêu tôi, nhưng tôi không yêu cô ấy, cô ấy đã chết, đầu thì ở trong Vodun."
Tom ngạc nhiên nói: "Liên quan gì đến anh, chết thì chết."
Đỗ Duy hít sâu một hơi nói: "Người phụ nữ đó chính là kiếp trước của Alexisis."
Tom sửng sốt, lắp bắp nói: "Vậy anh có thể chịu được sao? Hay chúng ta gọi người tới, trực tiếp diệt Vodun được không?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ. Vodun chắc chắn có thứ tương tự Máu của Jesus, lại còn có được đầu của người phụ nữ đó."
"Hơn nữa, ngoài chuyện họ mua chuộc người của giáo hội. Vodun mà anh đã thấy chỉ là phần nổi của tảng băng."
"Thực lực của tôn giáo này không yếu hơn giáo hội."
Tom buột miệng hỏi: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"
Đỗ Duy do dự nói: "Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa trong mộng tôi cũng chỉ có thể giao tiếp với anh. Thật ra, tôi cũng không thể làm được gì nhiều."
"Nếu anh tin tôi, anh và Cha Tony cứ ở tạm trong Vodun trước. Chỉ cần là người từng tiếp xúc với anh, thì tôi có thể ra lệnh Freddy kéo họ vào giấc mơ, sau đó tẩy não, và khống chế Vodun."
Tom xạm mặt: "Cha Tony và tôi có thể ở lại đó, ở lại Vodun cũng không sao, nhưng anh phải biết, chết tiệt..."
"Chết tiệt... tên cấp cao ngu ngốc Vodun đó muốn thông tôi và Cha Tony!"
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Người đầu tiên bị lôi vào trong mộng có thể là hắn!"