Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 635 - Chương 636: Đoá Hoa Không Tàn Phai

Chương 636: Đoá Hoa Không Tàn Phai Chương 636: Đoá Hoa Không Tàn Phai

Presen đã bị đánh rất thảm.

Siêu tổ đội của Tom và Cha Tony tung hoành ở khu đèn đỏ lâu như vậy lại suýt bị thông nát ass, giờ nghĩ thôi cũng thấy thốn cả ass.

Nếu không có Đỗ Duy thì không chừng họ đã tiêu đời. Đó còn là chuyện kinh khủng hơn cả chết.

Tom đấm rất mạnh từng cú một vào đầu của Preson. Cha Tony thì liên tục đá mạnh vào háng của Presen.

Cảnh tượng này quá dã man.

Freddy ở bên cạnh đang xem cũng cảm thấy giữa hai chân nó ớn lạnh, nó muốn đưa tay ra để kiểm tra, nhưng lại lúng túng khi nhìn vào bàn tay phải gớm ghiếc của mình.

Đỗ Duy không nhìn nổi. Hắn cũng biết rằng Cha Tony và Tom thực sự rất tức giận, nếu không thì họ sẽ không hung ác như vậy.

Ai…

Nếu bất kỳ người đàn ông nào gặp phải điều này, chắc cũng sẽ hành động như Tom và Cha Tony.

Phải mất một lúc lâu, Freddy không thể chịu đựng được nữa. Nó thận trọng nói: "Master, nếu hai người bạn của ngài tiếp tục đánh nhau như thế này nữa, Presen có thể sẽ bị đánh thức, và trở về thực tại."

Đỗ Duy cau mày khi nghe điều này, bước ra khỏi ngai vàng, rồi nói với Cha Tony và Tom: "Xả giận thế đủ rồi. Tôi sẽ tẩy não Presen để biến lão thành người của chúng ta."

Tom gật đầu, sau đó nhổ nước bọt vào Presen: "Đừng để tao gặp mày trong thực tế lần não nữa, nếu không tao gặp một lần nào thì sẽ đánh lần đó."

Cha Tony đá mạnh vào háng của Presen một lần nữa.

"Rác rưởi!"

Presen không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào trong suốt quá trình này. Chỉ có vẻ mặt đau đớn mới có thể phản ánh sự tuyệt vọng của lão.

Đỗ Duy vô cảm nhìn lão rồi phất tay. Ngay lập tức, tiếng hét khủng khiếp của Presen đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Á... trứng của tôi..."

"Bể... bể..."

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Nói xong, trong mắt hắn tràn ngập hắc khí. Năng lực ảo giác được kích hoạt. Đây là năng lực do ác linh Đỗ Duy để lại, đến giờ vẫn còn hữu dụng.

Tiếng than khóc của Presen bị cắt đứt.

Hai con ngươi trợn tròn, khóe miệng toét rộng, như biến thành một tên ngốc không ngừng rõ dãi, thở phì phò...

Đã tiến vào ảo giác, phải mất một lúc sau, vẻ mặt của Presen mới trở lại bình thường, lão vẫn nói với giọng điệu đau khổ: "Em xin chào Master vĩ đại."

Đỗ Duy lạnh lùng hỏi lão: "Nói cho tôi biết lão là ai?"

Presen trả lời: "Presen Jetman, một trong những chủ tế của Vodun, cũng là nô lệ trung thành và hèn mọn nhất của ngài."

Đỗ Duy hài lòng nói: "Tốt lắm, bây giờ hãy nói về những bí mật của Vodun. Tôi muốn biết thứ tương tự như Máu của Jesus trong Vodun, và tất cả thông tin về đầu lâu."

Cha Tony bên cạnh trông ngây ra không hiểu gì.

Cái gì cái gì...

Cho tới tận bây giờ ông vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tom cười đểu thì thầm: "Đừng nghĩ nhiều, lát nữa con sẽ giải thích cho Cha sau."

Cha Tony có vẻ xấu hổ. Lúc này, ông nghĩ có lẽ Tom đã thức dậy từ lâu, nhưng chỉ đang giả vờ choáng váng. Chắc hẳn Tom đã nghe thấy những gì ông ta nói.

Cha Tony đành áy náy nói: “Là lỗi của Cha, con đừng để ý."

Tom cười nhạt: "Sao con lại quan tâm chứ? Dù gì thì chúng ta cũng là anh em, là anh em thì phải chia sẻ khó khắn, đúng không?"

Cha Tony vội vàng gật đầu: "Con nói đúng!"

Vào lúc này, Presen bắt đầu nói.

Lão nói: "Thưa Master, Vodun có 10 chủ tế, em là một trong số họ, nhưng tất cả chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về các vấn đề tế lễ, những bí mật quan trọng hơn do các Hunter kiểm soát."

“Nhưng thứ mà chúng ta cúng tế chính là một thứ tương tự như Máu của Jesus. Chúng ta gọi đó là Đoá Hoa Không Tàn Phai, đó là vẻ đẹp vĩnh hằng."

Vừa mới nói xong, Đỗ Duy đã ngắt lời lão: "Đoá Hoa Không Tàn Phai, lão có chắc không?"

Trên thực tế, có một tổ chức sùng bái hắn, tức là giáo phái Sùng bái công tước, trước đây được gọi là Đoá Hoa Không Tàn Phai.

Presen trả lời: "Thưa Master, em khá chắc chắn rằng thứ này được gọi là Đoá Hoa Không Tàn Phai. Toàn bộ người trong Vodun đều được kết nối với nó, nhưng sự kết nối này là thụ động."

"Nó luôn hút sinh mệnh lực của chúng tôi. Khi chúng ta chết đi, linh hồn sẽ thuộc về nó. Có thể nói, chúng ta chính là nguồn cung cấp nhiên liệu cho nó, duy trì huyền thoại không tàn phai."

"Nó không phải là một bông hoa, mà là một khái niệm duy vật."

"Nhưng mỗi năm, nó đều có triệu chứng khô héo. Khi đó, chúng tôi sẽ bắt đầu hiến tế máu. Mỗi lần hiến tế đều có một Hunter sẽ chết, nhưng một Hunter mới cũng sẽ được sinh ra."

"Nơi có nó, sẽ không sinh ra ác linh."

Khi nói đến điều này, Presen dường như đã nghe thấy điều gì đó: "Nhân tiện, dường như từng có một tồn tại quỷ dị là Ngôi nhà kinh dị đã đến Tây Ghana. Đoá Hoa Không Tàn Phai phản ứng rất mạnh, nhưng sau đó lại không thấy gì nữa."

Đỗ Duy liếc mắt: "Nói tiếp."

Presen nói: "À đúng rồi, Đoá Hoa Không Tàn Phai có khả năng thực hiện ước nguyện của con người. Nó dường như có khả năng tự nhận thức. Bề ngoài Vodun là tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên, nhưng trên thực tế từ một trăm năm trước, thứ được cúng tế đã chuyển thành Đoá Hoa Không Tàn Phai.”

"Còn về đầu lâu, trên thực tế, khi chúng tôi lấy nó, nó có máu huyết, da thịt; được niêm phong trong một khối pha lê. Nghe nói đó là đầu của một Ma Thần. Dựa trên thông tin được ghi lại trên tấm bia đá ác ma, chúng tôi đã tìm ra cách xử lý cái đầu, dùng nước bẩn ăn mòn toàn bộ máu thịt, rồi xóa sạch hoàn toàn thông tin mà nó để lại."

"Nó đã trở thành một vũ khí của Vodun."

Presen tiếp tục nói. Lão không để ý đến sắc mặt của Đỗ Duy lúc này đã lạnh đến cực điểm, hai tay nắm chặt, khí chất cũng lộ ra sát khí nồng đậm.

Phẫn nộ! Căm hận!

Trong suy nghĩ của Đỗ Duy, lý trí luôn chiếm ưu thế, nhưng những cảm xúc tiêu cực đó lại liên tục nổi sóng.

Dần dần Presen cũng thấy có điều gì đó không ổn. Lão run rẩy nói: "Master, xin đừng nóng giận, điều em nói hoàn toàn là sự thật."

Đỗ Duy lạnh lùng hỏi: "Giờ tôi chỉ có một câu hỏi. Khi các người có được cái đầu đó, có phải là một người phụ nữ tóc bạch kim hay không?"

Presen nói: "Có vẻ như vậy."

Đỗ Duy gật đầu: "Được rồi, tôi hiểu rồi!"

Sau đó, Đỗ Duy quay sang nói với Cha Tony và Tom: "Tôi cần hai người giúp tôi mang cái đầu đó về cho tôi, bởi vì tôi không thể đi đến hiện thực."

Giờ hắn đang bị mắc kẹt trong giấc mơ, bên cạnh chỉ có những phong thư và Shadow, ngay cả bức tranh cũng đã để lại gia tộc Wittbach. Muốn lấy đầu của Minette thì chỉ có thể dựa vào người khác.

Tom và Cha Tony khẳng định: "Cứ giao cho chúng tôi, sau đó anh sẽ làm gì?"

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi muốn diệt Vodun."

Bình Luận (0)
Comment