Phong thư đôi khi rất tỉnh táo, nhưng có khi lại rất ngờ nghệch. Nó biết kẻ được Đỗ Duy xoi trọng nhất chính là Shadow. Nhưng nó không biết lý do Shadow có địa vị cao như vậy hoàn toàn là do Shadow không biết nói chuyện, không có trí tuệ, chỉ biết thực hiện mệnh lệnh. Mà địa vị của phong thư không bằng Shadow là vì nó biết nói chuyện. Không đúng, phải nói là giỏi gỡ chữ.
Còn về Freddy?
Một ác linh ác mộng khôn ngoan, biết nói, không khác gì người phàm, cho dù có bán linh hồn cho Đỗ Duy, hắn cũng sẽ không tin tưởng bao nhiêu. Địa vị lão nhị của phòng thư dù vạn năm sau cũng không bao giờ có thể lay chuyển.
Nhưng vào lúc này, cả giấc mơ đều đang chấn động. Vào lúc này dưới đáy hồ, nước hồ đang quay cuồng.
Đoá Hoa Không Tàn Phai dường như đã bị Đỗ Duy chọc giận, nó đang muốn phá hủy toàn bộ mộng cảnh.
Nhưng Đỗ Duy lại lộ vẻ lo lắng sâu sắc. Toàn bộ mặt hồ đang tỏa ra những đốm sáng lấp lánh giống như là phấn hoa. Hơn nữa xung quanh lại xuất hiện ảo ảnh. Phía trước Shadow xuất hiện một người đàn ông cao lớn, một tay cầm dao găm, nhưng trên da mặt lại có rất nhiều đốm đen lớn. Phía trước phong thư xuất hiện Bá tước Carlos. Phía trước FFreddylà nó khi còn sống. Đến ngay cả Quỷ Khoá Puton vốn không còn cảm giác tồn tại cũng xuất hiện ảo ảnh, hơn nữa có tới hai cái, một cái là lão lúc còn là con người, một cái là Quỷ Khoá nguyên bản.
Trước mặt Đỗ Duy lại không có gì. Điều này dường như đang phản xạ cái gì đó. Đỗ Duy chỉ nhìn lướt qua, lập tức nảy sinh một ý nghĩ: "Đây có thể là tiền kiếp của bọn họ."
Song điều này không quan trọng. Gương mặt của Đỗ Duy có chút khó coi, hắn cứ nghĩ Đoá Hoa Không Tàn Phai sẽ không gây ra sóng gió gì trong mộng của hắn, ai dè nó có thể gây ra hỗn loạn. Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy có cảm giác sắp bị lật ngược thế cờ.
Đám phòng thư rất sợ hãi. [Tiêu chắc rồi, Master, chúng ta phải làm sao bây giờ?]
"Ma quỷ Đỗ, ngài không nên tiếp tục nhét đồ lung tung vào trong mộng, giấc mộng của ngài sắp trở thành nhà kho luôn rồi!"
Còn Quỷ Khoá Puton cũng kêu lên: "Alfalia, nguyền rủa của tao cuối cùng cũng có tác dụng. Mày nhất định sẽ chết ở đây, chết cùng tao!"
Freddie và phong thư đều phớt lờ lão.
Cả tên thật của Master cũng không biết, éo cùng đẳng cấp với chúng.
Vào thời điểm này, tất cả thủ hạ của Đỗ Duy đều lúng túng.
Chỉ có Shadow lặng lẽ đứng sau lưng Đỗ Duy, hai tay cầm dao.
Đỗ Duy cau mày nhìn xuống mặt hồ dậy sóng cuồn cuộn.
Đoá Hoa Không Tàn Phai dưới đáy hồ đang cố lao lên, nó sẽ nhanh chóng chui ra khỏi mặt hồ. Đến lúc đó Đỗ Duy sẽ hoàn toàn bị đồng hóa.
Nhân tiện, tất cả thủ hạ của hắn đều có mối ràng buộc sâu sắc với hắn.
Tức là chỉ cần Đỗ Duy chết, phong thư, Freddy, Shadow, Quỷ Khoá, tất cả đều phải chôn cùng.
Nhưng Đỗ Duy không chạy được, giờ hắn đang bị mắc kẹt trong mộng, nếu hắn có thể trở lại thực tế thì đã đi từ lâu.
"Tôi vẫn còn cách."
Đỗ Duy quay đầu nhìn Freddy.
Freddy nói: "Ma quỷ Đỗ, ngài đừng nhìn em như vậy, em rất sợ."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Chú không cần sợ, giờ anh giao cho chú một nhiệm vụ."
Freddy hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
Đỗ Duy nói: "Thôi miên anh nằm mơ trong mộng. Anh muốn kéo Đoá Hoa Không Tàn Phai vào trong mộng của mình. Anh muốn để nó hoàn toàn chìm nghỉm, trừ khi ngày nào đó anh tỉnh lại, nếu không nó sẽ không bao giờ có thể thức tỉnh từ trong vô hạn mộng.”
Freddy bất lực đáp: "Nhưng em không thể thôi miên ngài, giờ chúng ta đang ở trong giấc mơ tiềm thức của ngài."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Cho nên anh sẽ để chú biến thành anh, để anh tự thôi miên mình. Về phần giấc mộng tiềm thức này? Ai nói với chú đây là giấc mộng của anh."
Freddy hoàn toàn choáng váng.
"Ý của ngài là gì?"
Đỗ Duy cười nhạo: "Lẽ nào chú đã quên chú luôn nằm mộng thay anh sao."
Ngay sau đó, đôi mắt của Freddy lập tức tối sầm. Ý thức chìm vào bóng tối, cuối cùng, điều hiện lên trong đầu lại là lần đầu nó gặp Đỗ Duy, cảnh tượng nó biến thành Đỗ Duy rồi bị ác ma nữ tu đuổi giết.
Ở bên cạnh, phong thư trơ mắt nhìn Freddy khoác lên mình lớp áo khoác Đỗ Duy. Từ ác linh ác mộng trở thành một Đỗ Duy khác.
Sau đó Đỗ Duy phiên bản Freddy này của đã nói với Đỗ Duy thực: "Khi anh đếm đến 3, chú sẽ đi vào nơi sâu nhất của tiềm thức. Giấc mơ của chú chính là hiện thực, và nơi này sẽ bị bỏ rơi."
"3 ..."
"2 ……"
"1…"
Đỗ Duy nhắm mắt lại.
Sau đó, Đỗ Duy phiên bản Freddy, Shadow, phong thư, Quỷ Khoá và tấm bia đá, tất cả đều biến mất.
Vị trí chuyển dịch.
Ngay khi vừa biến mất, rễ của Đoá Hoa Không Tàn Phai trồi lên khỏi mặt hồ. Sau đó, trước khi mọi thứ biến thành bóng tối, đoá hoa chợt lao về một hướng. Ngay sau đó, cả Đoá Hoa Không Tàn Phai bị lôi lên khỏi hồ nước, trực tiếp đuổi theo.
...
Freddy vĩnh viễn không biết nó sống đến bây giờ, ngoại trừ việc Đỗ Duy coi trọng năng lưc của nó, cũng là vì đã đào rất nhiều hố lớn cho nó.
Vào thời khắc quan trọng, nó sẽ trở thành bia đỡ đạn. Freddy thay Đỗ Duy nằm mơ, nhưng chủ nhân của giấc mơ là Đỗ Duy, nó chịu khổ nhưng lại không có bất kỳ quyền hạn nào.
Mà giấc mơ chân chính của Đỗ Duy đã biến mất sau khi Freddy thay hắn nằm mơ. Hắn là người không thể nằm mơ, giấc mơ của Freddy chính là giấc mơ của hắn. Logic này là hoàn toàn khó hiểu. Nói cách khác, không có cách nào để định nghĩa nó.
Giờ Đỗ Duy đã bước vào giấc mơ thực sự của mình. Hơn nữa còn là một giấc mơ sâu trong tiềm thức. Có một lời giải thích rất thú vị về những giấc mơ trong tâm lý học.
Giấc mơ là một bức chân dung của thực tế. Là nhân cách của một người, là biểu hiện khách quan nhất. Khát vọng lớn nhất và ít muốn được người ngoài biết đến nhất trong tính cách của bạn đều được ghi lại qua những giấc mơ.
Giấc mơ của Đỗ Duy đã tan hoang. Đây là một thế giới rất trống rỗng, nhàm chán và đơn điệu.
Mặt đất có màu xám trắng, được chia thành các ô vuông đều nhau. Xung quanh có một số tòa nhà đổ nát: có nhà trẻ, trường học, tiểu khu, công ty, cả những con phố trong thực tế.
Nói ngắn gọn thì những quá khứ mà Đỗ Duy không muốn nhớ lại đều bị hắn ném vào trong mộng.
Nhưng lần này…
- Vù vù…
Khi gió thổi qua một bức ảnh ố vàng.
Trong bức ảnh, có một người áo khoác trắng giống hệt Đỗ Duy, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám, trong lòng như có một nút thắt không thể gỡ ra, trông như mới ngoài 20 tuổi.
Khi bức ảnh rơi xuống, có một bàn chân giẫm lên nó. Đỗ Duy mặc áo gió, lạnh lùng đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn ra sau. Hắn nhìn thấy bóng khổng lồ của Đoá Hoa Không Tàn Phai trên bầu trời. Không hiểu sao, Đỗ Duy đút hai tay vào túi, lấy ra điếu thuốc và bật lửa từ trong túi, tùy tiện châm lửa rồi hít một hơi.
"Khi mày nhìn thấy giấc mơ của tao thì mày đã không thể thoát ra được nữa. Vậy tao nên nói gì đây? Chào mừng đến với thế giới của tao."