Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 648 - Chương 649: Chủ Nhiệm, Chúng Ta Sắp Phát Tài

Chương 649: Chủ nhiệm, chúng ta sắp phát tài Chương 649: Chủ nhiệm, chúng ta sắp phát tài

Khi Đỗ Duy nói những lời đó, thái độ của đám thuộc hạ rất kiên định.

Ừm…

Ít nhất thì phong thư vô cùng kiên định.

[Master, phong thư là tay sai trung thành nhất của ngài. Ngài nói cái gì, thì phong thư làm thế ấy, phong thư tuyệt đối ủng hộ ngài vô điều kiện.】

Là một con chó săn, Phong thư có thể nói là vô cùng đạt chuẩn. Việc tự tẩy não đã có tác dụng kỳ diệu.

Freddy nói trong tâm trạng hỗn độn: "Mặc dù chúng ta là thuộc hạ của ngài, nhưng chúng ta đều là do ngài gài bẫy nên mới phải làm thuộc hạ. Chúng ta không hề có năng lực kháng cự."

"Ngài thật sự là ma quỷ."

Vừa nói xong, Ryan ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ nói: "ĐKM, Freddy chủ nhiệm của tao sao có thể là ma quỷ, mày đừng nhục mạ chủ nhiệm của tao, nếu không tao sẽ giết mày không qua đường dây điện thoại."

Freddy lập tức xuống giọng: "Con sai rồi cha Ryan, cha đừng tính toán với con.”

Có Chúa mới biết, Ryan thật sự có thể đến và giết nó.

"Hừ... không được gọi tao là cha, phải gọi tao là bệ hạ."

Ryan rất kiêu ngạo, mắng Freddy xong, bèn chuyển sang nói với Đỗ Duy: "Chủ nhiệm, chúng ta đang nói chuyện làm ăn đã, suýt nữa bị Freddy làm cho quên luôn rồi, em có kế hoạch lớn làm giàu muốn thảo luận với anh."

"Chỉ cần ta làm tốt vụ này, chúng ta có thể kiếm được ít nhất 30 tỷ."

Đỗ Duy nghe xong bèn đau đầu.

"30 tỷ? Ryan chú điên rồi sao? Kiếm đâu ra 30 tỷ?"

30 tỷ không là gì đối với Đỗ Duy. Hắn là con rể của gia tộc Wittbach, Alexis có 50% quyền thừa kế, sau khi kết hôn thì cả đời không cần lo lắng về tiền bạc.

Tiền đơn thuần chỉ là một con số. Nhưng Ryan là bệnh nhân tâm thần, lấy đâu ra 30 tỷ.

Đột ngột một điều hiện lên trong đầu của Đỗ Duy, dường như Twilight nợ Ryan tiền thuốc men, là bao nhiêu tiền nhỉ? 20 tỷ? 30 tỉ?

Ryan bên kia rất cao ngạo: "Chủ nhiệm, anh đừng coi thường em, dù sao giờ em là hoàng đế, trí tuệ của em chắc chắn hơn xa đa số người."

"Sau khi điều tra cẩn thận, em phát hiện tài khoản của bệnh viện tâm thần Twilight dường như không có mật khẩu. Em đã thử vào buổi sáng và trực tiếp chuyển 20,000 USD vào tài khoản ngân hàng của mình."

"Dù sao họ nợ em rất nhiều tiền, em lén lấy kiếm tiền, chắc chắn họ sẽ không thể phát hiện ra."

"30 tỷ là đây chứ đâu!"

Sau khi nghe những điều này, Đỗ Duy ngẩn người: "Tài khoản của Twilight không có mật khẩu sao? Và quá trình này nghe có vẻ kỳ lạ, chú đã làm như thế nào?"

Ryan nói: "Làm sao em biết được, dù sao không có mật khẩu, nếu có mật khẩu thì làm gì được? Dù sao bọn họ nợ em lại không chịu đưa tiền cho em, thì em đành phải lấy trộm thôi."

Thật là ngang ngược.

Đỗ Duy im lặng nói: "Hay là bỏ đi. Mấy ngày nữa anh sẽ đến Twilight đón chú. Chú không cần lấy tiền của bọn họ, hơn nữa 30 tỷ thì cả Twilight cũng không có nhiều tiền như vậy."

Ryan cười nói: "Chủ nhiệm anh sai rồi. Em cũng biết công ty nhỏ như Twilight chắc chắn không có 30 tỷ, nhưng em có phương pháp của mình, anh không cần phải lo lắng, cứ chờ phát tài đi."

"Chủ nhiệm, em vẫn thích Bệnh viện Tâm thần Hill của chúng ta hơn. Bầu không khí ở đó rất tốt, anh là lão đại còn em là lão nhị. Ai có thể quản chúng ta?"

"Chúng ta có uy tín. Chúng ta sẽ mở lại Bệnh viện Tâm thần Hill bằng số tiền đã đánh cắp từ Twilight. Chúng ta sẽ mở thêm hàng chục chi nhánh và cho các gia đình bệnh nhân vay nặng lãi. Chúng ta sẽ mở lại bệnh viện tâm thần, không tới 10 năm chúng ta sẽ trở thành người giàu nhất thế giới."

Ngay sau khi nghe điều này, Đỗ Duy bèn hiểu Ryan lại lên cơn điên.

Vậy nên hắn nói như dỗ trẻ con: "Có tiền hay không cũng không sao, dù sao chủ nhiệm có tiền rồi sẽ xây hơn chục bệnh viện tâm thần cho em, để rồi em cho vay nặng lãi là được, không cần phải ăn trộm tiền của Twilight."

“Hãy nhớ, trong khoảng thời gian này đừng làm gì quá ở Twilight. Nếu không, họ có thể sẽ đánh đập chú tàn nhẫn, nếu có chuyện gì xảy ra với chú, anh chưa chắc có thể tới cứu cậu kịp."

Ryan hoảng sợ: "Cái gì? Lũ ngốc này dám đánh em? Em chính là hoàng đế, nếu bọn họ dám đánh em, chức hoàng đế như anh chẳng phải là lãng phí sao?"

Đỗ Duy trầm giọng nói: "Việc nào ra việc nấy, dù sao chú ở Twilight, cũng không phải dưới trướng của tôi. Bọn họ thật sự sẽ đánh cậu, nhốt cậu, không cho cậu ăn."

Ryan rất tức giận: "Những tên khốn nạn này dám làm chuyện này với em sao, Chủ nhiệm, em không thể nhẫn nhịn nổi nữa."

Đỗ Duy lạnh giọng nói: "Anh cũng nhịn không nổi, anh sẽ bắt bọn họ trả giá."

Ryan kiên quyết nói: "Giết chết bọn họ, em thù dai lắm!"

Đỗ Duy an ủi: "Anh sẽ bắt bọn họ trả giá gấp đôi những gì họ đã làm với chú. Anh hứa với chú rằng từ nay về sau, chỉ cần anh còn sống, trên đời này không ai có thể bắt nạt chú.”

Ryan cảm động đến phát khóc: "Chủ nhiệm, anh thật tốt với em, sau này không cần lương em cũng sẽ theo anh."

Đỗ Duy cười nói: "Được, anh sẽ đợi ngày đó."

...

Trong thế giới này, Đỗ Duy không nợ ai cả.

Hắn chỉ nợ Ryan rất nhiều. Hứa hẹn chưa được thực hiện, giờ hắn có đủ sức mạnh và tự tin để cứu Ryan khỏi Twilight.

Theo một nghĩa nào đó, Ryan không làm được gì nhiều cho Đỗ Duy. Mối quan hệ giữa họ giống như cha mẹ và con cái hơn.

Đỗ Duy hiểu Ryan có một vấn đề lớn, gã không phải là con người, chỉ là sản phẩm của năng lực ác linh hoá.

Hắn không có lựa chọn trong nhiều chuyện, chỉ buộc phải tiến về phía trước, hắn hy vọng cho những người mà hắn quan tâm nhất có được một kết thúc tốt đẹp.

...

Ở thế giới thực.

Vào lúc này, tổng bộ Vodun đã trải qua biến hoá quỷ dị. Thực và mơ lẫn lộn. Mọi thứ ở đây đều bị bóp méo, hơn nữa cực kỳ mơ mộng, nhưng lại phơi bày trong thực tế.

Phạm vi bao trùm bên ngoài tổng bộ Vodun đều biến thành ảo ảnh.

Có lẽ đây là một sự kỳ quặc do chính Đỗ Duy tạo ra. Nhưng nếu một ngày, Đỗ Duy đột ngột chết, giấc mộng quái dị kỳ có lẽ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, có thể sẽ tiêu diệt toàn bộ thành phố Tây Ghana trong chớp mắt.

Khi đó, mức độ nguy hiểm có lẽ còn kinh hoàng hơn nhiều tồn tại quỷ dị gây ra.

Tom và Cha Tony ở cách 1 km bên ngoài tổng bộ Vodun. Họ đang ngồi trong một chiếc xe hơi, quần áo của họ xộc xệch.

Vẻ mặt của họ rất lo lắng, bởi vì họ đang chờ đợi sự xuất hiện của Đỗ Duy. Giờ họ đã rời Vodun khá lâu, trời cũng tối sầm lại, nhìn từ xa thì toàn bộ Vodun trông càng thêm hoang đường, giống như một vực thẳm, có thể nuốt chửng người đi đường nào.

Lúc này, Tom chợt nhìn thấy một thứ gì đó, ngạc nhiên nói: “Có người từ bên trong bước ra.”

Cha Tony đi theo tiếng kêu, bèn nhìn thấy một đoàn người rời khỏi Vodun, tổng cộng có mười người xếp hàng, khuôn mặt của họ đều bị mũ trùm che kín, không nhìn rõ mặt.

Nhịp độ đồng đều, máy móc và cứng nhắc.

Người đứng đầu cầm một đầu lâu trên tay.

Bình Luận (0)
Comment