Vào ngày hôm sau, trong gia tộc Wittbach. Ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm kính chiếu vào phòng bệnh vô trùng.
Đỗ Duy nằm yên lặng trên giường. Hắn nhắm chặt hai mắt, ý thức vẫn bị kẹt trong mộng, không thể khống chế được thân thể. Alexisis thì đang nằm ở giường bên cạnh.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi rời khỏi con tàu ma, cơ thể của Alexis hồi phục rất nhanh, sớm đã khoẻ hẳn. Nàng đã ở bên Đỗ Duy suốt thời gian qua, đồng thời nàng cũng phát hiện ra sức mạnh kỳ lạ mà mình có được, cũng như một số mảnh ký ức.
Bất cứ khi nào chìm vào giấc ngủ, Alexis đều sẽ mơ. Trong giấc mơ của mình, cô ấy đang ở thời đại Victoria, tên là Minette, và là một Hunter rất mạnh mẽ. Có thể nói là kẻ mạnh nhất trong thời đại đó. Giết ác linh và tiêu diệt ma linh ở khắp mọi nơi. Nàng là nữ Hunter duy nhất của thời đại đó có được danh hiệu Ngài.
Nhưng giấc mơ quá mơ hồ, nàng chỉ nhớ rằng trước đây mình cũng từng gặp Đỗ Duy đeo mặt nạ và mạnh hơn nàng, lại có thái độ rất mâu thuẫn với cô.
Đôi khi dịu dàng, lại đôi khi rất tàn nhẫn.
Đương nhiên hầu hết những gì Alexis mơ là mặt tàn nhẫn.
Nàng mơ thấy mình lao về phía mình với một thanh trường kiếm trên tay, nhưng bị anh đá văng, thanh trường kiếm cũng nát thành nhiều mảnh, tất cả mảnh vỡ bay vụt qua trước mặt nàng, suýt chút nữa giết chết nàng.
Nàng còn mơ thấy, trên một hòn đảo hồ, dường như nàng bị anh lợi dụng, lừa dối, anh còn muốn giết nàng.
Đột nhiên tia nắng chiếu lên trên mặt của Alexis.
Cô đột ngột mở mắt ra, trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Mình lại gặp ác mộng..."
Alexis lau mồ hôi trên trán, khẽ cắn môi, tâm tình không bình tĩnh như giọng nói của nàng.
Lúc này đây, nàng lại mơ về một không gian hắc ám.
Mơ hồ vang lên âm thanh lạch cạch của kim đồng hồ, có một đôi mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn nàng.
- Phù…
- Phù…
Alexis thở gấp gáp, đăm chiêu quay đầu nhìn Đỗ Duy đang nằm trên giường bệnh, trong đôi mắt xanh biếc có chút kỳ quái.
"Đôi mắt ấy... rất giống anh…"
Trước kia Alexis vẫn luôn cho rằng Đỗ Duy là Người Đuổi Quỷ, rồi trở thành Hunter, nhưng nàng không biết anh lợi hại đến cỡ nào.
Dù sao mỗi lần Đỗ Duy ra ngoài, căn bản đều tìm lý do bào chữa, chưa từng nói ra một lời thật.
Nhưng đó đều là quá khứ, giờ Alexis mới hoàn toàn nhìn thấu Đỗ Duy.
Ôi... đàn ông.
Alexis không nhịn được đưa tay sờ lên má của Đỗ Duy, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi em nằm mơ, em cảm thấy anh trong mộng hoàn toàn khác với anh."
"Anh trong giấc mơ của bạn thật khủng khiếp, dường như anh không hề quan tâm đến sống chết của em."
"Em muốn nói với bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng em cứ cảm thấy tất cả đều là sự thật, lẽ nào anh luôn đeo mặt nạ khi ở bên em sao?"
Nàng không muốn tin vào điều đó. Những lời này chỉ nói trước khi Đỗ Duy tỉnh lại, khi anh tỉnh lại, nàng sẽ không nhắc đến nữa, bởi vì làm vậy sẽ phá hủy mối quan hệ giữa hai người.
Vào lúc này, Alexis lại cảm thấy đầu đau nhói, nàng khịt mũi, trầm giọng nói: "Minette, hình như trước đây em thường được gọi bằng cái tên này, Công tước, Đỗ Duy ..."
Những lời thì thầm mà chỉ cô ấy hiểu. Điều mà cô ấy không nhận thấy là Đỗ Duy đang hôn mê, nhưng tay phải hơi run rẩy. Đó dường như là một dấu hiệu của sự thức tỉnh, nhưng chỉ một lúc sau, lại không còn nhúc nhích nữa.
...
Trong mộng.
Freddy, phong thư và Shadow đều ở cùng nhau.
Chỉ có Quỷ Khoá Puton là bị đóng đinh trên mặt đất, vẫn lì lợm nguyền rủa Alfalia.
Còn Đỗ Duy thì ngồi trên tấm bia ác ma, khuôn mặt của hắn rất chua chát.
"Không được, sao em cứ nhớ đến kỉ niệm anh đánh em hoài vậy?"
Đỗ Duy có thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài từ trong giấc mơ của mình.
Hắn cảm thấy xấu hổ, thời gian lấy lại quyền kiểm soát cơ thể nhanh hơn dự kiến. Nhiều nhất là đêm nay, hắn sẽ có thể trở về thực tại. Nhưng lời thì thầm của Alexis khiến hắn không biết làm sao.
"Xem ra cho dù tôi khăng khăng mình không đánh em ấy cũng vô dụng. Tôi phải nghĩ cách để không lãng phí thời gian vào loại chuyện này."
Kẻ đánh em ấy đâu phải là hắn, tại sao giờ lại đổ hết lên đầu hắn.
Ác linh Đỗ Duy thì liên quan gì đến hắn?
Một kẻ là ác linh, còn hắn là con người mà. Cả hai đâu phải là cùng loài, dù dáng dấp giống nhau, tính cách, ý thức giống nhau thì cũng không nên nhập nhằng chứ!
Đỗ Duy biết chính xác mình sẽ làm gì, có quá nhiều thứ mà hắn cần giải quyết. Nếu không xử lý tốt chuyện của Alexis, cuộc sống riêng tư của hắn sẽ hoàn toàn bị xáo trộn.
Phong thư bay lại gần.
[Master vĩ đại, ánh mắt của ngài thật nham hiểm, có phải là đang phát động kế hoạch xấu xa nào không ạ?]
Là chó săn số một của Đỗ Duy, có thể nói là phong thư biết quá rõ về Đỗ Duy.
Đây là sự khác biệt giữa một cô gái và một thiếu nữ. Thiếu nữ chỉ mang đến cho bạn tình yêu tuổi trẻ, nhưng phụ nữ là khoái lạc có thể giúp bạn thoả mãn xác thịt.
Đó là cách hiểu của phong thư.
Freddy cũng tiến lên, nịnh nọt Đỗ Duy: "Master ma quỷ, bất cứ lúc nào em cũng có thể dùng giấc mộng của người bạn tốt của ngài làm bàn đạp để ngài ảnh hưởng hiện thực."
Ác linh ác mộng này thích nhất là tìm hiểu thêm về những giấc mơ của Tom. Nhưng không có Đỗ Duy gật đầu, nó đâu không dám làm gì, đừng nói là rời khỏi mộng cảnh.
Đỗ Duy lạnh lùng liếc nhìn hai tên thuộc hạ của mình. Hắn bình tĩnh nói: "Fredy, hiện tại không có việc gì cần đến chú, khi nào cần anh sẽ báo."
Freddy mỉm cười lùi lại.
Phong thư thì rung lên vì phấn khích.
Quả nhiên ngay sau đó, Master của nó nhìn chằm chằm vào nó rồi nói: "Phong thư, giờ Alexis đã biết về sự tồn tại của mày. Khi tao tỉnh dậy, mày và Shaodw sẽ trở về thực tại cùng tao, tao có chuyện cần dặn dò mày."
Phong thư hào hứng nói: [Master, xin ngài cứ nói.]
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Chờ khi tao ra ngoài, tao sẽ làm ra vẻ trí nhớ, con thuyền ma gì gì đó tao đều không nhớ, chỉ nhớ mình là bạn trai của Alexis. Mày có hiểu Hunter của giáo hội là gì không?"
Dựa theo cốt truyện của những bộ phim truyền hình cẩu huyết, nam nữ chính thường hay mất trí nhớ sau khi xảy ra tai nạn.
Nếu đã mất trí nhớ, cho dù đối phương có hỏi như thế nào đi nữa, thì vẫn có một cái cớ hoàn hảo để lừa gạt.
Phong thư sửng sốt: [Master, ý của ngài là muốn em phối hợp với ngài lừa gạt nữ Master?】
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi chưa bao giờ nói dối."
[Phong thư hiểu, Phong thư hiểu rất rõ. Là phản diện sao có thể lừa dối mọi người? Tất cả đều là vu khống, vu khống đáng xấu hổ.】/b>
Đỗ Duy gật đầu: "Ngoài ra, nếu cô ấy hỏi về Công tước, hay chuyện khác về tôi, hoặc về Minette, tôi sẽ nói rằng tôi không nhớ, nếu cô ấy tiếp tục truy hỏi, mày cũng sẽ mất trí nhớ."
"Chúng ta chưa bao giờ đến cổng địa ngục, chứ đừng nói đến việc biết Minette là gì."
"Vậy thì công tước không liên quan gì đến tôi cả."
【Cái gì? Nhưng thưa Master, không phải ngài có giáo phái Bái công tước sao? Bức tượng đó giống hệt ngài, cũng đeo mặt nạ, có Shadow-oppa và em, đây là bằng chứng sắt...]
[Cả em họ Froblin của nữ Master còn là người đứng đầu Bái công tước giáo...]
[Khi ngài đến Vanity để nằm vùng, chuyện này dường như đã bại lộ, chỉ cần thăm dò ra có thể tìm ra sự thật.】
Đỗ Duy cười khẩy: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến chứng mất trí của tao?"