Đêm nay không ai ngủ.
Sau khi Tiquel rời khỏi phòng của Matthew, gã đi trong lối đi tối tăm dưới lòng đất.
Bóng đèn vonfram kiểu cũ đã chuyển sang màu đen, hắt ánh sáng ố vàng kéo dài bóng dáng của gã.
Tiquel dần bước đến một góc tối, không gian tối đen như mực. Trong bóng tối vang lên giọng nói của Tiquel: "Tôi vẫn chưa điều tra được bí mật của Matthew, nhưng lão rất quan tâm đến Vodun, hơn nữa có ý định đích thân ra tay. Đây có thể là một cơ hội."
"Theo lão nói thì Vanity cũng sẽ qua đó, mục đích là một tấm bia đá."
Ngay sau đó một giọng nói khàn khàn khác vang lên: "Tấm bia? Chắc là một trong 4 tấm bia ác ma. Có một tấm ở gia tộc Wittbach, một tấm ở vùng biển quốc tế, Vanity cũng có 1 tấm, tấm còn lại ở Vodun."
"Matthew có nói gì nữa không?"
Tiquel trả lời: "Không, lão lo lắng hơn về nguyền rùa, nhưng không biết ai đã làm điều đó."
Giọng nói bối rối: "Tôi cũng rất tò mò ai đã hạ nguyền rủa. Chúng tôi sắp làm điều đó, ai ngờ Công tước sẽ xuất hiện trở lại, lại còn nằm vùng trong Twilight."
Tiquel trầm giọng nói: "Ý của anh là có thể công tước đã gây ra nguyền rủa?"
Giọng nói vang lên: "Matthew không nghi ngờ hắn, không chắc là hắn, nhưng thế lực thần bí này rất mạnh. Cậu tiếp tục nằm vùng ở bên cạnh Matthew, nếu có phát hiện gì thì nhất định phải báo cho tôi biết."
Tiquel gật đầu: "Cứ như vậy trước."
Trong suốt quá trình này, Tiquel tiếp tục đi về phía trước, như thể giọng nói chỉ tồn tại trong hành lang tối tăm này.
Đợi sau khi đi ra ngoài, Tiquel thì thầm: "Gửi tin hoàn thành."
Đúng vậy, gã cũng là nằm vùng.
Nhưng chính Matthew đã cử gã đến nằm vùng trong giáo hội. Sau đó bên giáo hội lại sai gã đến nằm vùng trong Twilight.
Quá trình này rất kỳ lạ, nhưng cũng tiện để Tiquel làm việc cho Matthew. Thân phận của Matthew cũng do bên giáo hội tiết lộ.
Song Tiquel là một người đàn ông thông minh. Gã biết mình đang làm việc cho ai, vì gã biết không cần phải quan tâm việc boss thực sự là một con quái vật đã sống hai trăm năm.
Bởi lãnh đạo của Twilight luôn là một người.
Vậy còn cái gì không thể chấp nhận được?
Tiquel chạy vội về phòng, khi đi ngang qua cửa phòng Ryan, gã thấy cửa không đóng chặt.
Sau khi nhìn xung quanh, gã bèn nhìn lén qua khe cửa.
"Tại sao Công tước lại đưa một Hunter tâm thần vào Twilight? Hắn đang có kế hoạch gì?"
Tiquel thầm tự hỏi, nhưng dù vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra được thật ra mọi thứ chỉ là hiểu lầm, không có kế hoạch nào cả.
Thậm chí, khi "ngài Công tước" trở về hiện thực tại, hắn sẽ ngay lập tức đến Twilight, để đưa thuộc hạ Ryan của mình ra khỏi biển khổ.
Vào thời điểm này, qua khe cửa, Tiquel thấy Ryan mặt mày đỏ bừng, hai tay quơ trong không khí, như thể sắp phát điên. Còn loáng tháng nghe thấy một số từ rất kỳ quái.
"Làm giàu, làm giàu, cuối cùng đến phiên Ryan bệ hạ làm giàu."
"Chủ nhiệm, đừng lo, tiền của tôi là của anh. Chúng ta nhất định có thể làm giàu."
Ryan rất phấn khích. Tiquel nhìn trộm một lúc trước khi mất hứng.
Tất cả đều là những hành vi khó hiểu, bệnh nhân tâm thần là bệnh nhân tâm thần.
Hự…
Thật đáng thương, chẳng khác gì thằng hề.
Tiquel lắc đầu vì xúc động, sau đó ngừng chú ý đến Ryan, rồi ung dung đi về phía phòng của mình.
Trong phòng, Ryan càng lúc càng phấn khích. Ánh mắt gã lấp lánh, giọng điệu cực kỳ phấn khích: "Twilight này quá ngu ngốc, lại không có mật khẩu tài khoản. Tôi đã lấy trộm hàng nghìn đô la mà vẫn chưa ai tìm ra, ngày hôm nay tôi sẽ khiến chúng đồng loạt phá sản."
"Tiền của họ là tiền của tôi."
"Nhưng Matthew nghèo khổ sống đã hàng trăm năm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu. Họ nợ tôi 30 tỷ, nhưng trong tài khoản chỉ có hơn 2 tỷ, không đủ!"
Ryan bị bệnh tâm thần, nhưng khi vấn đề liên quan đến tiền, cả Đỗ Duy cũng không thể cản gã.
Ánh mắt của Ryan đột ngột trở nên nguy hiểm.
Anh cười nói: "Chủ nhiệm từ trước đến nay rất coi trọng tôi. Anh ấy nói tôi là cấp dưới trung thành nhất của anh ấy, vậy thà không làm, nếu đã làm thì trực tiếp bán bệnh viện tâm thần Twilight."
"Có vẻ như Twilight đã có lịch sử hàng trăm năm, chắc hẳn nó sẽ bán rất có giá. Nhưng nếu chỉ bán một lần thì không đủ."
"Tôi có thể thế chấp để vay ngân hàng, dù sao tôi cũng là phó viện trưởng của Twilight. Tôi vẫn là hoàng đế, ngân hàng nhất định sẽ cho tôi thể diện."
"Nếu không đủ, tôi sẽ vay nặng lãi dưới danh nghĩa Twilight, vay càng nhiều càng tốt."
Ryan càng nói, suy nghĩ càng rõ ràng. Gã hôn thẻ ngân hàng của mình, đột nhiên biến sắc.
"Còn nhiều thứ khác nữa…"
"Tôi là hoàng đế..."
"Twilight là địa bàn của tôi. Tất cả những người ở đây đều là tài sản riêng, đều là nô lệ của tôi. Nếu tôi liên hệ với một phòng khám dởm, chẳng phải sẽ kiếm thêm được một mớ?"
Ryan gãi gãi đầu, nghiêng đầu nói: "Một người có hai quả thận và nhiều bộ phận, còn có thể bán máu. Tại sao trước đây tôi không nghĩ đến điều này."
Gã đập mạnh vào đầu mình, vô cùng khó chịu nói: "Chết tiệt, Twilight ngu ngốc khiến tôi ngu lây luôn. Sớm biết vậy tôi đã liên hệ với phòng khám dởm ngay từ ngày đầu tiên vào Twilight."
Đang nói chuyện một mình thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
"Phòng khám dởm nào?"
James tái mặt, đồng thời hắt hơi.
Hôm nọ Ryan bị cảm nặng. James đã chăm sóc anh ấy, kết quả Ryan khỏe lại, còn y bị lây cảm.
"Ryan, cậu lại nổi điên à?"
Nghe vậy, Ryan vỗ bàn tức giận nói: "Gọi anh là bệ hạ!"
James đột ngột run rẩy sợ hãi, nói: "Được rồi, Ryan bệ hạ, cậu lại nổi điên sao? Phòng khám dởm, đâu ra phòng khám dởm?"
Ryan khịt mũi, tự hào nói: "James, dù anh đã rời khỏi giới y học nhiều năm, nhưng lúc tôi còn làm việc tại Bệnh viện tâm thần Hill, có rất nhiều đồng sự là bác sỹ giải phẫu ưu tú. Chỉ cần anh ra lệnh thì bọn họ sẽ lập tức tới Twilight gặp tôi, lập phòng khám dởm cắt hết thận của các chú, nhưng nể tình chú đã hầu hạ anh lâu như vậy, anh có thể tha cho mạng chó của chú."
Giọng điệu này, tư thế này có thể nói là rất đáng sợ. Nhưng lại chỉ khiến mọi người bật cười.
James cười ra tiếng: “Dù nói thế này không hay, nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại rằng Bệnh viện Tâm thần Hill đã bị lửa thiêu rụi từ cách đây rất lâu, đồng nghiệp của cậu đã cháy thành tro."
Nói xong, y khinh thường nói: "Hừ, nếu cậu không ngủ thì đêm nay tôi sẽ ngủ ở phòng của cậu. Trên vách tường trong phòng tôi toàn là hoa văn kỳ quái, tôi ngủ không được."
Mặc dù phòng của Ryan cũng rất bừa bộn, nhưng lại không có điều gì khác thường.
Ryan lập tức nhảy lên giường, duỗi dài tay chân chiếm toàn bộ cái giường.
"Chú tránh xa giường của anh ra, trên người chú toàn mùi nước tiểu."
James đã rất tức giận khi nghe điều này, y mắng: "Nếu không do cậu mỗi ngày đều tiểu trong phòng của tôi thì sao tôi lại hôi như vậy?"
Ryan khạc đởm ra: "Có bản lĩnh thì đánh anh đi? Chú có thể làm gì anh? Chú muốn thì ngủ sàn nhà, đừng hòng chiếm giường của anh."
James thực sự muốn đánh thằng tâm thần này. Nhưng lần trước làm thế, lại suýt nữa bị Ryan đánh gãy cánh tay duy nhất còn lại, y đành bất mãn hừ lạnh rồi nằm lên một chiếc thảm.