Tại gia tộc Wittbach vào buổi tối.
Ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ vào phòng. Alexis đang ngồi ở mép giường, lấy khăn ướt lau trán cho Đỗ Duy.
Nàng trông rất u sầu.
"Khi nào thì anh mới tỉnh dậy?"
……
Trong mộng.
Đỗ Duy vẫn bình thản như thường.
"Tôi cảm thấy cơ thể của mình."
"Ryan, chờ anh, anh sẽ sớm tới cứu chú."
Shadow đã hoà vào bóng của hắn.
Phong thư thì lơ lửng xung quanh.
Đỗ Duy lại nhấn mạnh: "Phong thư, mày phải nhớ rằng cả hai chúng ta đều mất trí nhớ, nếu mày để lộ ra, tao sẽ để Shadow xé xác mày, nhưng nếu cậu mày xử tốt, đợi đến khi lấy được cây bút, tao sẽ xem xét loại bỏ hạn chế của mày."
Phong thư điên cuồng thể hiện sự trung thành: [Master, xin ngài cứ yên tâm.】
Đỗ Duy đầu đầu, rồi nói với Freddy: "Hãy ở yên mộng, và đợi tao gọi."
Freddy nịnh nọt nói: "Dạ Master."
Đỗ Duy gật đầu, hắn nhìn thấy Quỷ Khoá Puton bị đóng đinh trên mặt đất.
Hắn cau mày và nói: "Còn nữa, tao ghét Quỷ Khoá Puton, không đừng dừng tra tấn nó, tao muốn nó sống không bằng chết."
Freddy lập tức nở nhếch môi cười, cười gian: "Xin Master yên tâm, tên ngốc Puton đã rơi vào tay tôi. Nó rất may mắn, em đã tìm ra một vài giấc mơ còn âm hiểm hơn."
“Nó sẽ không chỉ sinh con trong mơ, phải trải qua nỗi đau đớn khi cho đứa trẻ bú sữa mà còn để nó phá thai, sẩy thai, nhân tiện làm vài trò bạo lực gia đình để hành hạ tinh thần nó.”
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mày cứ xem đó mà làm."
Nói xong, Đỗ Duy nhắm mắt lại.
Cả người dần biến mất. Thậm chí còn mang theo phong thư rời giấc mộng.
Còn Freddy đợi đến khi hắn rời đi, bèn cười ác đi về phía Puton.
Chiếc lưỡi đỏ như máu liếm vào móng vuốt sắc nhọn, mỉm cười với đôi mắt mở to nhìn Puton đang run rẩy.
"Đứa nhỏ, anh biết mày sợ."
"Nhưng ai kêu mày khiêu khích ma quỷ kia, chậc... tao tưởng mình đã não tàn rồi nhưng không ngờ mày còn não tàn hơn tao."
"Đúng là một kẻ ngốc."
Putton: Ư ư...
Miệng nó bị xiềng xích bịt kín, không thể nói được gì nên chỉ có thể rên rỉ một cách tuyệt vọng. Lại càng điên cuồng cầu xin lòng thương xót: "Freddy, mày nhất định phải nghe lời tao, chúng ta đều là bạn tù, hiện tại ma quỷ không còn ở đây, tuyệt đối đừng làm chuyện như vậy."
Freddy khinh thường nói: "Mày nhắc đến bạn tù với tao à? Thời gian Freddy tao ở tù còn lâu hơn số lần sinh con của mày. Không có ma quỷ thì tao sẽ là lão đại, tao sẽ tra tấn mày như tao muốn."
"Bớt nói nhảm đi, hôm nay cho tao cho mày đẻ thật đã!"
……
Ở bên ngoài, Đỗ Duy đột nhiên mở mắt ra.
Chiếc khăn trên tay của Alexis rơi xuống sàn. Đôi mắt của nàng mở to, hốc mắt lập tức hoen đỏ.
"Đỗ Duy... Đỗ Duy, anh tỉnh rồi."
Alexis luống cuống tay chân, không biết làm sao.
Nhưng Đỗ Duy lại ngẩn ngơ, cứ như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Alexis ôm cánh tay của Đỗ Duy, nghẹn ngào nói: "Đồ khốn nạn, em cứ nghĩ anh sẽ ngủ như vậy không bao giờ tỉnh."
Đầu ngón tay của Đỗ Duy khẽ run lên, hắn khàn giọng hỏi: "Anh đang ở đâu."
Cùng lúc đó, hắn đưa mắt nhìn khắp phòng. Nhưng gương mặt vẫn thất thần, trông rất phờ phạc.
Alexis nói: "Anh đang ở trong phòng bệnh của gia tộc, anh đã ngủ suốt 4 ngày."
Đỗ Duy nhàn nhạt nói: "4 ngày..."
Khi Alexis nghe anh nói vậy, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Nàng buông tay của anh, đặt cái gối lên lưng của Đỗ Duy, dịu dàng hỏi: "Giờ cảm thấy khoẻ chứ?"
Đỗ Duy ôm đầu nói: "Anh đau đầu quá..."
Alexis vội xoa trán giúp anh, vừa thương lại vừa bực.
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi Đỗ Duy, quá nhiều nghi vấn cần được giải đáp.
Vì vậy, Alexis thở dài nói: "Ai bảo anh cứ gạt em hoài, Đỗ Duy anh có biết không? Gần đây em có những giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ em tên là Minette."
Làm sao mà Đỗ Duy lại không biết, nhưng hắn lại nói: "Minette, mơ? Đó là thứ gì?"
Alexis cau mày và nói: "Em mơ thấy em là một Hunter trong thời đại Victoria, một Hunter giống như anh, anh cũng có trong thời đại Victoria, anh... rất vô tình... nhiều lần muốn giết… giết em."
Nghe điều này, Đỗ Duy lại đau đầu, ôm đầu nói: "A... đầu của anh."
Alexis bối rối.
Cô ấy chỉ mới hỏi thôi mà...
Tình hình gì đây?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đỗ Duy, cô lại có dự cảm không lành.
"Bác sỹ, bác sỹ..."
……
Một lúc lâu sau, căn phòng gần như chật kín người.
Ông nội của Alexis John Wittbach, ba vợ Lawrence và cậu em họ Froblin đều có mặt.
Ngoài ra còn có các bác sỹ kiểm tra tình trạng thể chất của Đỗ Duy.
Trong suốt quá trình này, vẻ mặt của Đỗ Duy rất phờ phạc. Bác sỹ thở dài, thỉnh thoảng ghi một số ghi chú.
Alexis thấy vậy lo lắng hỏi: "Bác sỹ, tình hình của bạn trai tôi thế nào?"
Bác sỹ quay đầu lại trả lời: "Thưa cô, tình hình của anh Đỗ Duy không mấy lạc quan. Mặc dù anh ấy đã tỉnh lại một cách thần kỳ, cơ thể cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng trí não dường như đã xảy ra va đập mạnh."
"Nói cách khác, anh ấy đã bị kích thích rất quá mạnh, dẫn đến mất trí nhớ một cách có chọn lọc."
Alexis che miệng kinh ngạc hỏi: "Mất trí nhớ có chọn lọc?"
Giây tiếp theo, nàng vội vàng hỏi: "Anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ chứ?"
Bác sỹ giải thích: "Có thể sẽ phục hồi, nhưng cũng có thể không bao giờ hồi phục. Có thể để anh ấy làm những chuyện mà anh ấy đã từng làm, điều này có lẽ sẽ giúp anh ấy nhớ lại."
Alexis lo lắng nhìn Đỗ Duy hỏi: "Anh yêu, anh còn nhớ em là ai không?"
Nàng sợ Đỗ Duy cũng sẽ quên mình. Nếu đúng như vậy thì nàng thật sự không thể chấp nhận được.
Đỗ Duy nhìn Alexis thật sâu, buột miệng: "Em yêu, làm sao anh có thể quên được em, em là Alex, bạn gái của anh, cho dù có quên cả thế giới, anh cũng sẽ không quên em."
Alexis cảm động rơi lệ hỏi: "Vậy thì anh có nhớ mình là ai không?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh là Đỗ Duy, một Hunter của giáo hội. Trước đây anh từng là một bác sỹ tâm lý. Điều anh thích làm nhất là tiêu diệt ác linh, kiên quyết chiến đấu chống lại cái ác."
Nghe vậy, biểu hiện của tất cả mọi người đều trở nên vi diệu.
Ba vợ Lawrence vẫn bình thản.
Già John nở một nụ cười nhẹ, lão chống nạng nói: "Tạm thời cứ vậy đi, cho dù Đỗ Duy có mất trí thì vẫn là con rể của gia tộc Wittbach chúng ta, mọi người theo ta ra ngoài để chừa chút không gian cho bọn trẻ."
Lawrence còn nói: "Alexis, Đỗ Duy, hai đứa hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói, chúng ta không làm phiền nữa."