Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 659 - Chương 660: Thằng Hề Trở Lại

Chương 660: Thằng hề trở lại Chương 660: Thằng hề trở lại

Sáng hôm sau.

Một làn sương mỏng và mưa đồng loạt xuất hiện khiến nhiệt độ giảm đột ngột.

Cả gia tộc Wittbach khá vắng vẻ.

Alexis bưng ly nước nóng bước đến cửa phòng bệnh, nàng đưa tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc......

"Anh yêu đã đỡ hơn chưa?"

Alexis dịu dàng gọi Đỗ Duy.

Là một người bạn gái, ngày hôm qua Đỗ Duy muốn ở một mình, nàng cũng đã cho người yên không gian riêng tư, không làm phiền anh. Nhưng dù sao thì Đỗ Duy cũng đã hôn mê quá lâu, chỉ mới tỉnh dậy, lại còn mất gần hết ký ức, nên Alexis không khỏi lo lắng.

Vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ trong phòng. Sau đó cánh cửa được kéo ra. Đỗ Duy mặc áo gió bình tĩnh đứng sau cánh cửa. Cứ như người mất kiểm soát cảm xúc, và đau khổ của ngày hôm qua không phải là hắn.

Ừm…

Suy cho cùng là chứng mất trí nhớ có chọn lọc. Alexis nâng cốc lên, dịu dàng nói: "Em đã rót cho anh một ly nước nóng."

"Cảm ơn."

Đỗ Duy đưa tay nhận lấy rồi nhấp một ngụm.

Bầu không khí có vẻ hơi gượng gạo.

Alexis suy nghĩ một hồi rồi nói: "Anh giận em à? Em cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách?"

Nghe vậy, Đỗ Duy rất bất ngờ hỏi: "Sao em lại nghĩ như vậy?"

Alexis cau mày nói: "Trực giác, tuy rằng giờ anh đứng ở trước mặt em, nhưng em cảm thấy anh cách em rất xa, cứ như chẳng mấy chốc sẽ sớm rời xa em?"

Cái này… sao đoán chuẩn vậy?

Đỗ Duy quả thật chuẩn bị rời khỏi gia tộc Wittbach, để bay đến Thụy Sĩ. Nhưng chuyến đi này phải kiếm cớ thật hoàn hảo. May mắn thay, hắn đã đánh tiếng với người của giáo hội vào tối qua.

Sau đó Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Trực giác là cái gì? Thật phi lý, anh yêu em nhiều như vậy, sao có thể rời bỏ em?"

Alexis lắc đầu. Sau đó, cô ấy nhìn Đỗ Duy thật sâu, trong đôi mắt xanh đó lóe lên một tia máu.

"Kể từ khi em nhớ lại một số ký ức, em đã đạt được một năng lực mới gọi là nhìn thấy tương lai. Em cũng có thể chủ động kiểm soát nó."

"Trực gián của em chính xác hơn anh nghĩ nhiều."

"Có phải anh lại định đi? Anh lại định làm những việc nguy hiểm?"

Trước đây, sức mạnh nhìn thấy tương lai đã được Minnet trao cho Đỗ Duy, nhưng sau đó ác linh Đỗ Duy đã trả lại nó.

Tương lai là gì?

Tương lai mà nó không thừa nhận thì không phải là tương lai đích thực.

Đỗ Duy thở dài. Hắn ôm Alexis vào lòng, cảm nhận sự mềm mại của mái tóc cô trong tay, dịu dàng nói: "Em yêu, anh đã nghĩ cả đêm, anh mất quá nhiều kí ức, nhưng cũng tìm được mục tiêu của mình. Anh là giám mục của giáo hội, cũng là một Hunter, đồng thời là lãnh đạo của Sở Tài Phán. Anh ghét lũ ác linh vì chúng có thể giết người bất cứ lúc nào, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ giải cứu thế giới, cứu những sinh mạng bị ác linh đe dọa. Chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ tiếp tục bước đi trên con đường này cho đến một ngày thế giới trở lại bộ dáng vốn có của nó."

Giọng điệu của Đỗ Duy không nhanh, không chậm, nhưng đầy kiên định.

Giống như một thánh mẫu. Hơn nữa hắn hiểu rõ Alexis.

Đàn bà mà… chỉ cần nói vài lời ngọt ngào êm tai, là sẽ lừa được ngay.

Nhưng ngay sau đó, Đỗ Duy lại phải nghiến răng nghiến lợi.

Alexis véo mạnh phần thịt trên eo hắn, nói: "Em không thể tin lời nào của anh. Vừa rồi anh nói sẽ không rời khỏi em, giờ lại muốn đi diệt ác linh. Anh thực sự nghĩ em rất ngốc, đúng không?"

Đỗ Duy lạnh gáy, ngoài miệng thì vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi em yêu, anh đã nói dối em, anh nhận mình không vĩ đại như lời anh đã nói, nhưng là..."

“Nhưng sao?” Alexis nhìn chằm chằm vào mắt anh một cách nghiêm túc.

"Nhưng anh muốn nói cho em biết, người yêu của em không phải thánh nhân, huống chi là người tốt. Đối với anh, cứu thế giới chỉ là một lời nói khoác, anh chưa bao giờ muốn trở thành anh hùng."

Đỗ Duy ôm chặt lấy Alexis và thì thầm vào tai nàng: "Nhưng em thấy không, trên đời này có quá nhiều ác linh và quá nhiều nguy hiểm. Anh sẽ không bao giờ vì cố cứu một người không liên quan gì đến mình mà rơi vào hiểm cảnh, nhưng anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì em."

"Anh chiến đấu với ác linh, giải quyết những nguy hiểm đó, tất cả đều là vì em."

"Nếu có một ngày anh muốn cứu thế giới, chắc chắn là vì em vẫn còn ở trên thế giới này."

Lời nói của Đỗ Duy lập tức khiến Alexis bối rối. Nàng không biết lý do khiến Đỗ Duy rời đi có liên quan gì đến nàng không? Chẳng lẽ nàng vẫn đang gặp nguy hiểm?

Alexis vô thức hỏi: "Anh yêu, em không hiểu ý anh."

Đỗ Duy thở dài, chỉ vào sương sớm và mưa bên ngoài nói: "Anh muốn cho em một thế giới an toàn, hơn nữa không phải ta đã hẹn năm sau sẽ kết hôn, rồi có con hay sao. Với tư cách là một người chồng, một người cha, anh không thể cho phép vợ con mình sống trong một thế giới nguy hiểm như vậy.”

"Giờ anh sẽ đến giáo hội để thảo luận về một sự kiện lớn với những Hunter của giáo hội. Miễn là kế hoạch diễn ra suôn sẻ, anh có thể tiêu diệt hầu hết ác linh chỉ trong một lần hành động."

Giáo hội đã có kế hoạch này, nhưng sớm đã được quyết định, không cần có hắn thảo luận làm gì, đây chỉ là cái cớ.

Alexis cảm động trước lời nói của Đỗ Duy, nhưng vẫn rất khó hiểu: "Anh không cần phải… gấp vậy chứ, anh vừa mới tỉnh lại, em chưa được ở chung với anh bao lâu mà giờ anh đã đi rồi, em rất không nỡ."

Đỗ Duy dịu dàng nói: "Anh cam đoan ngay khi giải quyết xong chuyện lần này, anh sẽ ở bên em thật lâu, thật lâu, xin em hãy bao dung hơn với anh."

Alexis nhìn anh thật sâu, không còn cách nào khác đành phải gật đầu: "Khi nào thì anh đi? Anh có muốn anh đi cùng không, chắc em có thể giúp đỡ anh rất nhiều, hơn nữa năng lực của em cũng rất hữu dụng."

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Càng sớm càng tốt, nhưng nếu em đi theo anh thì chỉ khiến anh phân tâm. Năng lực của em quá thiên về hỗ trợ, không thích hợp đối diện với ác linh."

Hắn biết rất rõ Alexis vẫn chưa hồi phục hết toàn bộ sức mạnh, chắc chắn đánh không lại Matthew. Hơn nữa lần này anh ta định giở âm mưu gì đó, sẽ không cứng chọi cứng.

Năng lực của Alexis là nhìn thấy tương lai. Nhưng dù có thể nhìn thấy tương lai thì cũng đâu chắc chắn tương lai nhìn thấy là tương lai thực sự?

Dẫu sao thì Đỗ Duy không muốn đưa nàng theo, anh thích hành động một mình hơn.

Alexis không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý. Tuy nhiên, nàng vẫn rất cứng đầu và nói: "Em đồng ý để anh đi, nhưng anh phải ăn sáng rồi mới được đi. Lâu rồi em không ở bên anh như một cặp đôi bình thường."

Đỗ Duy rất hổ thẹn: "Đây là lỗi của anh."

Alexis hôn môi anh đắm đuối, nhưng trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng ngọt ngào nói: "Anh theo em, anh muốn ăn gì nào?"

"Ăn gì cũng được."

Đỗ Duy ôm lấy vòng eo mềm mại của Alexis, hai người đi càng lúc càng xa nhau, khi họ biến mất, anh đưa tay ra và làm động tác suỵt về phía sau.

Dưới gầm giường trong phòng, một bàn chân sắp duỗi ra ngay lập tức thu vào trong bóng tối.

He he he...

Như có như không, cứ như có một điệu cười nham nhở vang lên.

Bình Luận (0)
Comment