Chuyện Đỗ Duy thức tỉnh trong chớp mắt đã truyền khắp toàn bộ gia tộc Wittbach. Tất cả người biết chuyện đều vô cùng kinh hãi.
Đoạn thời gian trước, trong nội bộ gia tộc Wittbach xảy ra sự kiện linh dị, rõ ràng có dính dáng đến người đàn ông này. Cứ tưởng ác linh sẽ không thể tổn thương được bọn họ khi ước định còn tồn tại, nhưng thật không ngờ nhiều người lại chết thảm như vậy.
Mặc dù phần lớn trong số họ đều chỉ gặp ác mộng. Nhưng nỗi sợ hãi tự sức mạnh đó thì không cách nào hoá giải.
Già John Wittbach, ông nội của Alexis rất đau đầu.
Trong phòng lão giờ đang có rất nhiều người.
"Ông ơi, người đàn ông đó đã thức dậy. Điều này rất bất lợi cho chúng ta, anh ta rất tồi tệ, hơn nữa chúng ta không có cách nào để đối phó với anh ta."
"Tại sao chúng ta không đuổi hắn đi, rồi nghĩ cách đoạt tuyệt liên hệ với hắn, chúng ta có thể cho hắn một khoản tiền lớn, đủ để hắn xây dựng một tiểu gia tộc."
"Lúc trước hắn hôn mê, chúng ta còn tưởng rằng hắn không thể tỉnh lại, nhưng giờ hắn đã tỉnh, trời mới biết lỡ một ngày chúng ta trêu chọc hắn, hắn diệt sạch chúng ta thì sao?"
Những người này rất lo lắng, gương mặt rất u ám.
Lúc Đỗ Duy còn hôn mê, bọn họ không dám làm gì.
Giờ Đỗ Duy đã tỉnh, họ lại tránh không kịp.
Già John ngồi trên ghế, mở ngăn kéo lấy ra một điếu xì gà, quản gia lập tức cắt đầu lọc rồi châm lửa giúp lão.
Đầu tiên nhấp một ngụm chậm rãi, sau đó già John chậm rãi nói: "Đỗ Duy là một đứa trẻ ngoan, sao có thể làm hại mấy đứa? Chuyện xảy ra trước đây đâu có liên quan gì đến thằng bé?"
Có người nói: "Sao lại không liên quan, hắn vừa tới thì gia tộc lập tức xảy ra chuyện, trừ hắn ra còn ai có năng lực này?"
"Đúng thế, đúng thế."
"Hắn che dấu quá sâu, nhất định không phải người tốt."
Già John nhả ra vòng khói, lắc đầu nói: "Ta thấy mấy đứa nghĩ nhiều rồi, bên giáo hội luôn đánh giá thằng bé rất cao, cá nhân ta cảm thấy chàng trai này là một thánh nhân. Mấy đứa nghĩ xem, thằng bé đã nói gì ngay khi tỉnh dậy? Thằng bé nói mình là kẻ thù của cái ác, sẽ chiến đấu chống lại ác linh trong suốt phần đời còn lại của mình, cho đến khi ác linh hoàn toàn bị xóa sổ."
"Đỗ Duy thật sự không giống như những gì mấy đứa nghĩ, nó là đứa trẻ tốt bụng và tử tế nhất mà ta từng gặp. Mấy đứa đều hiểu lầm nó."
Thái độ của già John rất cứng rắn, lão vỗ bàn nói: "Được rồi, mấy đứa đi về hết đi, lão già này buồn ngủ, sau này là thời đại của mấy đứa rồi."
"Dù Đỗ Duy là con rể của gia tộc ta, nhưng vẫn là người ngoài, sao có thể so với mấy đứa được."
"Thật vô nghĩa."
Lời này vừa nói ra, thì vẻ mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Họ hiểu ngay ý của già John.
"Ông nội, chúng con biết rồi."
“Người ngoài là người ngoài, không cần quan tâm hắn."
"Gia chủ, chúng con về đây ạ."
Chẳng mấy chốc, những người này đều lần lượt rút lui.
Đến nhanh và đi cũng nhanh.
Một lúc sau, già John nói với quản gia: "Kêu Lawrence ra đây, ta có chuyện muốn nói."
Quản gia gật đầu và đi vào trong phòng.
Thì ra Lawrence luôn ở trong phòng, nếu những kẻ vừa rồi biết, họ sẽ chết lặng. Đây rõ ràng khi chơi khăm họ mà.
Lawrence nhanh chóng bước ra.
"Ngồi."
Già John chỉ vào chiếc ghế bên bàn.
Lawrence ngồi xuống, biểu hiệu suất rất bình thường.
Thấy vậy, lão John hài lòng gật đầu: "Trong tất cả con trai của ba, con là đứa giỏi nhất, Alexis cũng rất xuất sắc, nhưng là con gái."
Lawrence thản nhiên nói: "Con bé có Đỗ Duy là đủ."
Gương mặt của già John thoáng buồn. Già John vươn tay mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu rồi đặt lên bàn.
"Đây là một hiệp nghị. Ba đã giao phần lớn tài sản thừa kế của gia đình cho Alexis, con đang thay mặt con bé nắm giữ. Hiệp nghị này sẽ được thực hiện khi con bé và Đỗ Duy kết hôn."
Lawrence cũng không đi xem, ông nói thẳng: "Ba đã quyết định rồi? Ba thật sự không cần suy nghĩ thêm sao?"
Già John lắc đầu nói: "Sự xảo quyệt của thằng bé không kém gì ba, còn vô sỉ hơn cả ba, nhưng luôn tuân thủ giới hạn lương tri, là người thích hợp hơn bất cứ kẻ nào khác."
"Vanity đã bắt đầu hành động."
"Giáo hội cũng luôn chờ đợi thời cơ."
"Ba có linh cảm không bao lâu nữa ra trên thế giới này sẽ xảy ra chuyện mà chúng ta không thể khống chế. Đỗ Duy sẽ là ô dù của gia tộc Wittbach."
"Miễn là Alexis còn sống, và giữ mối quan hệ này, thằng bé sẽ đáng tin cậy hơn bất cứ ai khác."
Lawrence trầm giọng nói: "Đỗ Duy chưa bao giờ khiến ta thất vọng."
……
Ở một nơi khác.
Trong phòng bệnh, Đỗ Duy đã thay bộ quần áo mà người hầu đưa đến.
Một chiếc áo khoác màu be có mũ.
Hắn không thích mặc áo khoác, nhưng có quá nhiều thứ trên người nên hắn buộc phải mặc. Giờ những gì Đỗ Duy nắm giữ là lá bài Joker đại diện cho cá cược, khẩu, tiền xu, xúc xắc, còn mặt nạ và tấm bia đá đều ở trong mộng.
Năng lực của hắn mạnh hơn trước nhiều. Năng lực Đánh Dấu ác linh, cộng với cái cân bằng vàng và đôi mắt sáng tạo ảo ảnh.
Đúng, Đỗ Duy chuẩn bị rời đi. Hắn sẽ đến Twilight để đưa Ryan trở lại.
Nhưng trên thế giới này, ngoài Vanity, Hunter của Twilight là mạnh nhất. Hơn nữa, còn có Matthew đứng trên đỉnh Hunter.
Đỗ Duy không mấy nắm chức.
"Đoá Hoa Không Tàn Phai ở trong mộng của tôi, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể thả ra ngoài, tạm thời không thể dùng lá bài tẩy này."
"Shadow là một ma linh. Nó mạnh hơn trước, nhưng không đấu lại Matthew. Quỷ Khoá Puton có thể phát huy tác dụng, nhưng nó khiến tôi kinh tởm, cứ hành hạ nó thêm một lúc nữa. Năng lực của Freddy và phong thư thiên về hỗ trợ."
"Cho dù là lập kế hoạch, ta cũng cần tăng cường sức chiến đấu của bên mình."
Đỗ Duy nói xong lại nghĩ về quá khứ. Hắn từng đánh dấu tồn tại quỷ dị như xe buýt, Ngôi nhà kinh dị, chỉ cần lôi ra là có thể khiến Twilight trở nên hỗn loạn, nhưng giờ hai thứ này đã bị diệt.
Trong khoảng thời gian ngắn không tìm được ma linh hoặc tồn tại quỷ dị để đánh dấu.
Đỗ Duy không khỏi đau đầu. Hắn tự nhủ: "Nếu xe buýt và Ngôi nhà kinh dị không chết thì tốt rồi, chúng có tử thù với tôi. Chỉ cần nơi có mặt tôi thì dù là địa ngục, chúng cũng sẽ đuổi giết đến cùng."
"Ngoài chúng ra, còn ma linh hay tồn tại quỷ dị nào có thù oán với tôi không?"
Thành phố Massas đã bị san bằng. Vẫn còn một số bí mật ẩn dưới đó, nhưng những tồn tại nguy hiểm nhất đã biến mất.
Vào lúc này, đôi mắt của Đỗ Duy đột nhiên sáng lên.
Hắn lẩm bẩm: "Shadow..."
Trong tích tắc, cái bóng của hắn dao động, rồi di chuyển đến trước mặt hắn, một đôi mắt đỏ ngầu ngay lập tức mở ra.
Ngay sau đó, Đỗ Duy vươn tay phải vào trong ngực của Shadow, đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên. Đợi đến khi bàn tay của hắn duỗi ra một lần nữa, đã mang ra một quả bóng bay màu đỏ.
Đỗ Duy nhỏ giọng kêu: "Pennywise..."