Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 657 - Chương 658: Chủ Nào Tớ Nấy

Chương 658: Chủ nào tớ nấy Chương 658: Chủ nào tớ nấy

Alexis nhìn dáng vẻ thê thảm của phong thư mà không khỏi thở dài.

Nàng vẫn nhớ rõ trước đây chính là phong thư này đã giúp mình cứu Đỗ Duy, không ngờ chỉ mấy ngày không gặp mà phong thư này thê thảm như bây giờ.

Đánh chữ cũng không rõ ràng nữa. Để cứu người yêu của nàng, nó đã hiến tế gần như toàn bộ ký ức của mình.

Nàng đành quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Thuộc hạ của anh thật sự rất trung thành, sau này nhất định phải tìm cách lấy lại trí nhớ của anh ta."

Đỗ Duy tỏ vẻ tiếc nuối. Hắn chỉ vào phong thư và nói: "Hiến tế ký ức thì ngay cả anh cũng đành bất lực. Trí nhớ đã mất sẽ không bao giờ được phục hồi trừ khi thời gian quay ngược."

Đỗ Duy lại nói với Alexis: "Em yêu, cho dù mộng của em có là thật thì em hãy nhớ rằng anh sẽ luôn đứng về phía em. Cho dù một ngày anh đánh mất chính mình, anh cũng sẽ không làm hại em."

Alexis mở miệng và nói: "Nhưng... nhưng em nhớ rất rõ, Công tước, còn cả chuyện về Minette."

Đỗ Duy lén lắc đầu, tại sao em cứ không thể quên những điều đó? Cứ cho qua không được sao?

Vì vậy, hắn bằng đưa mắt nhìn phong thư. Phong thư lập tức hiểu ý.

Sau đó, Đỗ Duy giả vờ suy nghĩ: "Ngài công tước và Minette à, suy đoán dựa theo giấc mơ của em thì có một anh khác và em khác, nhưng anh thực sự không có những ký ức liên quan, cũng không nhớ những gì đã xảy ra."

Alexis trầm giọng nói: "Bác sỹ nói anh bị chứng mất trí nhớ có chọn lọc. Anh thật sự không nên tiếp tục hỏi anh, nhưng em đã tìm thấy một tổ chức có tên là Bái Công tước giáo."

"Tổ chức này đúng là có liên quan đến anh. Tượng thần mà họ tín ngưỡng có bộ dáng giống hệt như anh khi đeo mặt nạ, cũng được thành lập cách đây không lâu. Em thậm chí còn tìm thấy tiền thân của nó có tên là Đoá Hoa Không Tàn Phai."

Đỗ Duy ôm đầu đau đớn nói: "Đoá Hoa Không Tàn Phai, Bái Công tước giáo, thật sự là anh sao, nhưng sao anh không nhớ gì cả, á... đầu đau quá..."

Vừa nói, Đỗ Duy vừa rên la đau đớn, thân thể run lên, trán thì đổ mồ hôi lạnh, mặt mày nhăn nhó khó chịu.

Alexis cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Anh yêu, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng đau, không nhớ thì cứ coi như không tồn tại. Điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là phải giữ gìn sức khoẻ."

Đỗ Duy đau khổ nói: "Không được, anh nhất định phải nhớ, anh không bao giờ có thể làm hại em, anh muốn biết sự thật của mọi chuyện."

Đột nhiên hắn gầm gừ: "Phong thư, cho tao xem tất cả thông tin mà mày nhớ được."

【Tuân lệnh... Master của em.】

Phong thư run rẩy bay tới trước mặt của Đỗ Duy, hơi thở lạnh lẽo đột nhiên tỏa ra.

Nhưng vẫn chưa có gì xảy ra, chỉ nghe một tiếng xoẹt.

Phong thư bị hỏng nứt ra và từ từ rơi xuống ga trải giường.Trông như thể đã chết. Sắc mặt của Đỗ Duy thay đổi rõ rệt, trong mắt hiện lên sự buồn bã, đau đớn và hối hận. Trông cay đắng vô cùng.

"Phong thư, mày..."

Đỗ Duy lập tức cầm phong thư lên, hai mắt đỏ hoe: "Mày theo tao lâu như vậy, vào sinh ra tử cùng tao, tất cả đều là lỗi của tao, tao không nên ép mày.''

Alexis cảm thấy áy náy, nàng vội vàng nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi Đỗ Duy, xin lỗi phong thư, không nên ép buộc anh, em sẽ không hỏi thêm gì nữa.”

Nói xong, Alexis thận trọng hỏi: "Đỗ Duy, phong thư chết rồi sao?"

Đỗ Duy lắc đầu không nói gì, thân thể kịch liệt run rẩy.

Một lúc sau, hắn cười khổ, một tay che mặt, tay kia cầm "hài cốt'' của phong thư, chậm rãi nằm trên giường bệnh.

"Để anh yên tĩnh một lúc, được không?"

"Alexis, hiện tại anh rất đau đầu, anh cảm thấy mình đã đi lạc hướng, anh cần phải suy nghĩ thêm."

Đỗ Duy đã nói vậy thì Alexis có thể làm gì khác.

Cô thở dài, đứng dậy lùi lại: "Em... ai... Đỗ Duy, nghỉ ngơi thật tốt, anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải lỗi do anh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Đỗ Duy xua tay, vẻ mặt ảm đạm. Cứ như đã mất đi mục đích sống. Toàn thân trông thật tiều tụy.

……

Sau khi Alexis rời đi, qua mất lúc sau thì vẻ buồn bã và đau đớn trên gương mặt của Đỗ Duy biến mất sạch bách.

Hắn ném phong thư đi chỗ khác, sau đó từ từ duỗi tay ra và nhìn lên. Trên mu bàn tay phải của hắn, hoa văn của chiếc mặt nạ từ từ hiện lên. Kim đồng hồ, trâm cài vàng, và các biểu tượng khác đại diện cho sức mạnh của Ma Thần đều được thể hiện trên mặt nạ, đã trở thành một chỉnh thể.

Phong thư vừa bị ném đi lơ lửng trong không khí, nó lập tức khôi phục trạng thái ban đầu.

[Master vĩ đại, ngài thật sự quá không vô sỉ, e rằng trên đời này không có người đàn ông nào có thể nghĩ tới dùng việc mất trí nhớ để lừa gạt bạn gái, quả không hổ là ngài.]

Đỗ Duy liếc nhìn nó, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Phong thư lập tức đổi giọng: [Master vĩ đại, tại sao ngài lại mất trí nhớ, chỉ sợ trí nhớ của ngài vĩnh viễn không thể khôi phục, mục tiêu hủy diệt thế giới vĩ đại của chúng ta có thể không đạt được trong thời gian ngắn.】

Đỗ Duy nói: "Xem ra mày vẫn còn chút não, mày nhớ kỹ cho tao: sau khi tôi giải cứu Ryan khỏi Twilight, trí nhớ của mày sẽ hồi phục, nếu Alexis có hỏi, mày biết phải nói gì rồi chứ?"

[Dạ biết, tất nhiên là phong thư biết, Cái gì mà công tước với chả Minette, liên quan gì đến Master ngài, thứ đó hoàn toàn không phải là ngài.]

【Ngài chỉ là một Hunter bình thường.】

Đỗ Duy hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm, lần này kỹ năng diễn xuất của mày không tệ, tuy rằng có hơi cường điệu, nhưng so với trước đã tiến bộ rất nhiều. Từ nay về sau, mày sẽ là quân sư của quân đoàn ác linh."

Mới lợi dụng xong thì cũng nên cho chút lợi. Dù sao cũng chỉ là một chi phiếu khống, Đỗ Duy vung ra cũng không có bất kỳ gánh nặng nào cả.

Phong thư lại dễ dàng dính chiêu, nó lập tức run lên vì phấn khích, bay vòng quanh Đỗ Duy.

[Master vĩ đại, phong thư em rốt cuộc đã được tỏa sáng, trở thành quân sư của quân đoàn ác linh. Lẽ nào Phong thư em cũng không có thể vì ngài nam chinh bắc chiến?】

【Đúng rồi thưa Master, hiện tại quân đoàn ác linh của chúng ta có bao nhiêu thành viên ạ?】

Đỗ Duy cau mày nói: "Có màu, Shadow, Freddy, nếu thêm cả Quỷ Khoá Puton, thì tổng cộng 4 đứa."

Phong thư lập tức ỉu xìu.

[Vậy thì em làm quân sư của quân đoàn quân ác linh có nghĩa lý gì? Shadow-oppa sẽ không nghe lời em, Freddy thì luôn ở trong mộng, Quỷ Khoá Puton là một tên ngốc chết tiệt, em khác gì tư lệnh mà không có quân lính?]

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Chỉ có mỗi mình mày thôi."

Lời vừa dứt, Đỗ Duy đứng lên khỏi giường. Hắn đi chân trần và mặc áo choàng của bệnh nhân, nhìn chả khác gì bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần.

Vào lúc này ngoài trời đã tối đen như mực, ngay cả ánh trăng cũng không còn nữa.

"Trời sắp mưa."

Đỗ Duy trầm giọng nói, hắn nhìn hoa văn trên mu bàn tay phải, đã tiến vào trạng thái ác linh hóa.

"Ryan, chờ anh."

Bình Luận (0)
Comment