James và Tiquel nhìn Đỗ Duy rời đi.
Vào lúc này, trong cả toà lầu của bệnh viện, chỉ còn lại hai người họ và mụ viện trưởng già.
"Giúp tôi, làm ơn đưa tôi đi..."
Nhìn thấy Đỗ Duy rời đi, mụ viện trưởng già quay đầu lại cầu xin James và Tiquel. Nhưng James và Tiquel chỉ liếc nhìn mụ viện trưởng già, rồi bỏ chạy đầu không ngoảnh lại.
Đùa sao, mang theo một bà già kỳ dị ở nơi ma quái này, điên rồi sao!
Đang chạy James nói: "Anh Đỗ Duy chắc đi tìm Ryan, anh ấy bảo chúng tôi tìm một nơi an toàn để trốn tạn, Tiquel, anh có đề nghị gì không?"
Tiquel ôm bụng nói: "Tôi không có đề nghị gì cả, tôi nghĩ nơi này nguy hiểm trùng trùng, nhưng người khác không biết sống chết ra sao. Có lẽ chúng ta nên trốn đi."
James trầm ngâm nói: "Tôi nghĩ anh Đỗ Duy đã nói dối chúng tôi. Anh ấy nói rằng chuyện này không liên quan gì đến Ryan, nhưng thực ra Ryan đã từng ở bệnh viện tâm thần này."
Tiquel hỏi: "Ý anh là gì?"
James nheo mắt nói: "Chúng ta phải tìm cách rời đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Vừa hay tôi biết nơi nguy hiểm nhất trong bệnh viện này."
"Ở đâu?"
"Tháp đồng hồ..."
James trầm giọng nói: "Lúc đó, tôi và anh Đỗ Duy chia nhau hành động. Tôi cùng những người khác đến tháp đồng hồ và phong ấn đầu của nữ tu, còn anh Đỗ Duy thì dụ ma quỷ ra khỏi bệnh viện."
"Phong ấn cái đầu đó, chúng ta có thể rời khỏi thế giới này."
"Nhưng tôi không biết tỷ lệ thành công là bao nhiêu."
Tiquel miễn cưỡng nói: “Nếu chỉ còn cách này thì tôi nghĩ ta có thể thử xem. Ít ra tốt hơn là không làm gì cả."
Vào lúc này đột nhiên cơ thể của Tiquel run lên, giống như bị cái gì ảnh hưởng, lập tức đứng ở tại chỗ, quay đầu nhìn ra ngoài hành lang bệnh viện trong gió táp mưa sa.
James nhìn theo ánh mắt của y, nhưng không tìm thấy gì cả, trời đã khuya và tầm nhìn hạn chế, thêm vào đó là đêm mưa, chắc chỉ nhìn thấy ma thôi.
"Anh phát hiện ra gì rồi à?"
James cau mày hỏi, bệnh viện dưới trời mưa khiến y không cảm thấy rờn rợn, dường như có thứ gì đó khủng khiếp ẩn trong bóng tối, chỉ cần nó bước vào sẽ bị nuốt chửng.
Tiquel nói với một giọng kỳ lạ: "Tôi nhận được một tin nhắn từ Đức ngài Matthew, ông ấy yêu cầu tôi mở thứ gì đó..."
James kinh ngạc hỏi: "Anh có chắc đó là Đức ngài Matthew, mà không phải thứ khác?"
Tiquel gật đầu: "Tôi khá chắc, bởi vì tôi có cách đặc biệt để liên lạc với ngài ấy, nhưng thông tin mà ngài ấy truyền cho tôi rất mơ hồ, tôi không xác định được ngài ấy muốn tôi đẩy cái gì."
Giây tiếp theo, cơ thể Tiquel run lên và ngã xuống đất đau đớn, cơ thể co giật liên tục.
Thấy vậy, James vội vàng đỡ anh: "Tiquel, có chuyện gì vậy?"
Đôi mắt Tiquel trở nên trắng dã, khuôn mặt trở nên xám xịt như trái cây mốc meo, giọng nói già nua của Matthew phát ra từ miệng gã: "Đến... đến nghĩa trang, ta cần cậu giúp tôi... giúp ta đẩy … đẩy quan tài ra..."
...
Ở một nơi khác trong bệnh viện.
Đỗ Duy đang đi dưới mưa, áo gió của hắn đã ướt đẫm, chỉ có thể đội mũ trùm đầu lên. Hắn đút tay trái vào túi, tay phải cầm dây buộc quả cầu máu đỏ tươi.
Vừa đi, Đỗ Duy vừa nhìn mắt về nơi xa xăm. Hắn thấy thứ gì đó trong bóng tối, chúng đang kiềm chế, như thể muốn tấn công hắn, nhưng bị hạn chế bởi những quy tắc nhất định.
Đột nhiên…
Trong màn mưa phía trước, xuất hiện một bóng người mặc áo bệnh nhân, ngồi xổm trên mặt đất.
Anh ta, hoặc nó, ngăn ở trước mặt của Đỗ Duy. Phía trước là con đường dẫn đến nghĩa trang của Bệnh viện Tâm thần Hill.
Đỗ Duy cau mày, không nói lời nào đi tới. Thời điểm này hắn rất yếu.
Shadow cũng không được đưa vào, ngoại trừ Pennywise, thứ duy nhất mà Đỗ Duy có thể sử dụng là một chiếc mặt nạ.
Nếu hắn nhớ không lầm, năng lực của mặt nạ vào thời điểm đó là sau khi đeo thì hắn sẽ có thân phận của ác linh.
Những ác linh nhắm vào hắn sẽ mất đi mục tiêu. Song Đỗ Duy hoàn toàn không có ý lấy mặt nạ ra. Hắn cứ như vậy đi đến phía trước cái bóng kia, ròi cúi đầu nhìn.
Cái bóng ngẩng đầu lên. Bốn mắt chạm vào nhau.
Đỗ Duy nhìn thấy một gương mặt đã từ lâu mờ đi trong trí nhớ của mình. Hắn nhớ lần đầu tiên bước vào Bệnh viện Tâm thần Hill, hắn đã bị một bệnh nhân tâm thần chặn lại.
Cũng chính là kẻ đã chặn hắn lúc này. Đương nhiên giờ kẻ này chắc chắn không phải là con người.
Giọng người bên kia rất nhẹ nhàng, trong đêm mưa lạnh lẽo không thể giải thích được: "Xin hãy tránh xa biệt thự của tôi, đó là người phụ nữ tôi yêu thích nhất, nếu muốn vào phải được sự đồng ý của tôi."
Ừm…
Câu này giống hệt như trước đây. Dường như nó chỉ có thể nói một câu như vậy.
Đỗ Duy nhìn lướt qua, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi là Đỗ Duy, chủ nhiệm của bệnh viện tâm thần Hill. Có khách không mời mà đến biệt thự của cậu, hiện tại tôi muốn vào đó bắt hết chúng."
Giọng điệu đối phương vẫn lạnh lùng như cũ: "Những vị khách không mời kia có được sự đồng ý của tôi không?"
Đỗ Duy đáp: "Rõ ràng là không."
Đối phương rất tức giận gào thét: "Vậy thì bọn họ đều đáng chết, nhất định phải chết!"
Cứ như vợ bị người khác chơi, thật đáng giận. Đỗ Duy liếc mắt nói: "Vậy cạu đồng ý để tôi đi vào đúng không?"
Đối phương đáp: "Đương nhiên, anh là chủ nhiệm. Cho dù biệt thự là người phụ nữ yêu thích của tôi, thì anh vẫn có thể ra vào tùy ý. Anh là chủ nhiệm còn tôi chỉ là người gác cổng, quyền hạn của anh cao hơn tôi."
Đỗ Duy gật đầu, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng: "Ryan à Ryan, giờ anh càng ngày càng cảm thấy thế giới này được xây dựng bằng thế giới quan của chú. Bằng không thì sao anh lấy thân phận chủ nhiệm vẫn có thể hoạt động ở đây."
Trước đây khi chiến đấu chống lại những tồn tại quỷ dị săn đuổi James và Tiquel, hắn đã có cái nhìn rất thâm sâu. Đó là bởi vì hắn phát hiện ra hắn không cảm nhận chút ác ý nào.
Nếu hắn không ra tay, e rằng những tồn tại quỷ dị kia sẽ hoàn toàn không để ý tới hắn.
Vậy vấn đề nằm ở thế giới này, hoặc trong thế giới được xây dựng bằng thế giới quan của Ryan, có một quy luật vô hình, đó là người bình thường là bệnh nhân tâm thần, người bị bệnh tâm thần là bác sỹ.
Ma quỷ đóng vai bác sỹ.
Còn Đỗ Duy… chính là chủ nhiệm của thế giới ở đây. Nhưng phía trên chủ nhiệm còn có một viện trưởng.
"Hy vọng cậu ta sẽ nhận ra tôi khi tôi tìm thấy Ryan, nếu không, tôi sợ rằng người đứng đầu nơi ma quái này sẽ là cậu ta..."
"Nhưng nếu tình hình quá hỗn loạn, và tôi bỏ đi một mình, rất có thể sẽ chết, vì vậy tôi cần một số viện trợ từ bên ngoài."
Đỗ Duy đang nói, hắn đột nhiên xoay người rời đi.
"Chủ nhiệm không đi vào sao?"
Bóng người nghi hoặc hỏi.
Đỗ Duy nói mà không cần nhìn lại: "Biệt thự của cậu có quá nhiều người, tôi cần tìm người giúp đỡ, tôi sẽ sớm trở lại."