"Anh Đỗ Duy..."
Một tiếng hét kinh hãi vang lên. James mừng rỡ nhìn Đỗ Duy đang dần tiến lại gần. Vào thời điểm này, y cảm thấy như có thiên thần giáng xuống thế giới ma quỷ này.
Những thứ ma quái mặc blouse trắng đã bị kích thích bởi hành động của Đỗ Duy. Ban đầu mục tiêu của họ là đám người James, nhưng giờ chúng lại đưa mắt nhìn vào Đỗ Duy. Ngay cả những người đã dị biến trong Twilight cũng vậy.
Lúc này bầu không khí căng thằng đến cực điểm.
Đỗ Duy liếc nhìn những tồn tại quỷ dị đó với ánh mắt quỷ dị. Hắn ung dung bước tới với quả bóng bay màu đỏ. Hắn lạnh lùng nói: "Học cách sợ hãi, đó chính là cơ hội sống của các bạn."
“Ý anh là gì?” James không thể hiểu nổi.
Giây tiếp theo, Đỗ Duy nói nhỏ với cái bóng đỏ: "Pennywise."
Một sợi tơ nhỏ màu đen trong nháy mắt bay ra từ quả bóng bay màu đỏ, rồi liên kết nối với đám người James.
Bỗng trong lòng bọn họ vang lên tiếng cười nham nhở.
- Hehehe…
Âm lãnh lại quỷ dị, giọng cười càng khiến người ta lạnh sống lưng. Đủ loại ảo ảnh đáng sợ xuất hiện trong tâm trí của đám người James, tất cả đều là những thứ kinh khủng mà lâu nay bị lãng quên ẩn sâu trong tiềm thức của họ.
James, Harry và Homill sợ nhất là ác linh Đỗ Duy.
Bởi vì theo dòng thời gian, tồn tại đáng sợ nhất mà họ tiếp xúc trong khoảng thời gian này chính là ác linh Đỗ Duy vô cùng đáng sợ.
Quả nhiên có một làn sương dày trong không khí. Sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước ra. Sắc mặt của lão xanh xao và có khí chất tao nhã, còn đôi mắt có màu đen tuyền, cứ như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Ngay sau đó thứ mà Tiquel sợ nhất đã xuất hiện.
Hóa ra là Matthew...
Chỉ là trên cơ thể của Matthew này lại đầy thi ban, con ngươi co lại chỉ còn lại có đôi tròng trắng, lưng gù, giống như một xác chết.
James kinh hãi nói: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy... anh Đỗ Duy..."
Mới vừa hét lên thì James lập tức choáng váng, bởi y nhìn thấy Đỗ Duy, sau khi tạo ra những thứ quỷ quái này bèn vắt cổ lên chân chạy trốn.
Thấy cảnh này, James nào dám chần chờ, lập tức co giò chạy: "Mấy đứa còn sừng sỡ gì đấy, chạy nhanh đi..."
Còn ngay tại chỗ...
Ác linh Đỗ Duy giả do Pennywise tạo ra lạnh lùng nhìn bóng lưng của Đỗ Duy đang biến mất.
Sau đó nó búng tay, lũ ma quái khoác blouse trắng đều bị treo lơ lửng.
Đưa tay ra rồi nắm lại, tất cả đều bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Còn về Matthew giả đối đầu với những người của Twilight. Chỉ tiếc sức mạnh của Pennywise có giới hạn nên hàng nhái do nó sản xuất chưa chắc có độ bền của cơ thể gốc. Nó nhanh chóng bị xé thành nhiều mảnh bởi các thành viên của Twilight.
Vào lúc này chúng đều là ác linh. Hơn nữa còn là ác linh được biến đổi từ Hunter.
- Hộc hộc...
Tiếng thở gấp gáp vang lên.
James theo sát Đỗ Duy, theo sau là Tiquel, Harry và Homill thì mất tích. Trong trường hợp này, lạc đàn đồng nghĩa với cái chết.
Nhưng thế giới này không phải thật. Vì vậy, James không cảm thấy buồn. Y nhìn Đỗ Duy lao vào tòa nhà bệnh nhân.
"Chờ đã, trong đó có nguy hiểm, anh Đỗ Duy, chờ một chút..."
James nghiến răng, cùng đành phải lao theo và lao vào.
Tiquel ở phía sau gần như sắp khóc: "Ngài công tước, chờ em với..."
Lúc này, Tiquel chỉ có thể lựa chọn đi theo Đỗ Duy. Bởi vì gã nghĩ rằng Matthew coi trọng Ngài công tước như vậy thì không chừng đối phương có thể nể mặt Matthew mà cứu mạng gã.
Song hai người họ thậm chí còn không biết, lúc này Ngài công tước đã lựa chọn chơi liều, ngay cả bản thân cũng khó có thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói đến việc cứu bọn họ.
……
Trong hành lang tối tăm, James nhìn thấy một chút ánh sáng đỏ, có vẻ là một chiếc zippo.
Y và Tiquel vội chạy lại.
Nhưng y nhìn thấy Đỗ Duy đứng ở cửa một phòng bệnh, im lặng hồi lâu.
"Anh Đỗ Duy."
"Ngài Công tước..."
Cả hai kêu lên. Đỗ Duy nghe thấy bèn quay đầu nhìn bọn họ, chậm rãi lắc đầu: "Cậu ấy không có ở đây, đi chỗ khác xem đi."
Sau đó, xoay người rời đi, James tò mò nhìn vào phòng, và thấy rằng trong đó chỉ có một chiếc giường, nhưng cánh cửa lại viết - [Ổ nhỏ của Dr. Ryan]
Hóa ra là phòng của Ryan...
James vẫn còn sợ hãi, y đi theo Đỗ Duy hỏi: "Anh Đỗ Duy, anh từ bên ngoài vào phải không? Không phải Đỗ Duy ở nơi ma quái này."
Đỗ Duy nói mà không nhìn lại: "Đúng vậy, tôi đã hiểu về tình cảnh của anh. Tôi nghi ngờ dị biến là do Ryan, tôi phải tìm được cậu ấy rồi đưa cậu ấy ra ngoài."
Tiquel nắm chặt thận: "Do Ryan? Chẳng lẽ gã là kẻ thủ ác đứng sau hậu trường?"
Đỗ Duy nói: "Không."
Tiquel càng khó hiểu: "Không phải gã thì còn có thể là ai?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tại sao không thể? Ryan chỉ là bệnh nhân tâm thần, cậu ấy có thể có ý đồ xấu gì? Dị biến do cậu ấy mà sinh, nhưng không phải do cậu ấy gây ra, phía sau hậu trường còn có kẻ khác."
Dẫu sao thì phải giúp Ryan rửa sạch nghi ngờ trước. Nhưng nhìn tình hình hiện tại của Twilight, xem ra có rửa sạch hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Về cơ bản tất cả đều đã tiêu tùng.
Còn kẻ thật sự ở hậu trường chính là Ryan Hamel. Tiếp tục đi thì Đỗ Duy đến cửa phòng bệnh.
Trong trí nhớ của tôi, căn phòng này thuộc về phòng của viện trưởng Bệnh viện Tâm thần Hill, cũng chính là bà lão bị ngọn lửa huỷ dung rồi chết trong tay của Shadow.
Rầm…
Đỗ Duy đá tung cánh cửa.
Trong nhà, mụ viện trưởng già đang run lẩy bẩy, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Duy, mắt của mụ bènsáng lên: "Chủ nhiệm Đỗ Duy, sao anh lại ở đây, anh đến đây để cứu tôi sao?"
Nghe lời này, khuôn mặt của James và Tiguier trắng bệch.
Mụ viện trưởng già này là người trong thế giới này nhưng lại gọi Đỗ Duy là chủ nhiệm.
Có lẽ nào…
Đỗ Duy này là giả sao?
Ngay sau đó, lời nói của Đỗ Duy khiến bọn họ càng thêm kinh hãi.
Đỗ Duy nhìn viện trưởng già, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải tới cứu bà, tới đến để gặp bác sĩ Ryan, giờ anh ta đang ở đâu?"
Vị chủ nhiệm già nói: "Anh đang nói nhảm gì vậy, chủ nhiệm Đỗ Duy, bác sĩ Ryan đã chết hai mươi năm trước rồi, anh cũng bị điên à?"
Đỗ Duy nhướng mày: "Chết 20 năm, ở nghĩa trang..."
Nói xong xoay người rời đi, mụ viện trưởng già cay đắng van xin: “Đưa tôi đi, đưa tôi đi, tôi không muốn ở lại đây, nữ tu kinh khủng kia có thể sẽ nhảy ra khỏi mộng bất cứ lúc nào.”
Đỗ Duy mặc kệ mụ ta. James và Tiquel vội vàng đuổi theo.
"Anh Đỗ Duy, rốt cuộc là sao vậy, sao người đó lại gọi anh là chủ nhiệm?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi là chủ nhiệm bệnh viện tâm thần này. Ok, hai người nên tìm chỗ trốn, đừng đi theo tôi. Nơi tôi đến chỉ càng thêm nguy hiểm hơn, đi theo tôi thì hai người sẽ chết."
Tiquel hỏi: "Còn ngài thì sao?"
Đỗ Duy thản nhiên nói: "Tôi? Vì tôi vẫn là chủ nhiệm ở đây, nên tôi mới là người an toàn nhất."