Trong thế giới của Bệnh viện Tâm thần Hill.
Từ những cánh cửa trong mưa bão, hình bóng một người đàn ông dần hiện rõ. Càng ngày càng lại gần, vừa đi tới cửa, dưới ánh đèn chiếu rọi, cả người lộ rõ.
Đỗ Duy một tay cầm ô, tay con lại để dưới mưa cầm một quả bóng bay màu đỏ.
Vào thời điểm này, tất cả vật dụng trên người hắn đều biến mất. Lúc này hắn chỉ mang theo mặt nạ, bột xương và bật lửa.
Nói ngắn gọn, suốt nửa năm làm việc cự khổ, hắn đã trắng tay chỉ qua một đêm.
Hắn thật sự đã biến bản thân vào thời điểm đó.
Đỗ Duy duỗi tay phải ra rồi tiến vào ác linh hoá, nhưng lại phát hiện không có hoa văn kim đồng hồ trên mu bàn tay phải của mình.
Hắn lạnh lùng nói: "Thật sự rất thú vị, lại muốn tôi đi xiếc trên dây sao?"
Trước mặt của hắn, Bệnh viện Tâm thần Hill hoàn toàn bị bao phủ bởi cơn mưa lớn.
Trời vừa tối lại lạnh, mỗi giọt mưa dường như đều lây dính ác ý cực mạnh.
Nhưng dù giờ hắn không có năng lực gì, vật phẩm có thể sử dụng được cũng ít đến đáng thương, nhưng kinh nghiệm do tiếp xúc với ác linh trong thời gian dài mang đến cho hắn chút tự tin.
Sau đó Đỗ Duy đứng ở cửa quay đầu nhìn về phía sau, từ xa có thể nhìn thấy một trạm xe buýt.
"Tương lai mày là kẻ thù không đội trời chung của tao, nhưng hiện tại mày có thể là bạn của tao."
Xe buýt vào thời điểm này chưa kết thù với hắn. Yếu tố không chắc chắn duy nhất là liệu xe buýt có tồn tại trong thế giới này không.
Nhưng Đỗ Duy không quan tâm lắm, anh bỏ balo xuống, rồi lấy trong túi ra một chiếc mặt nạ màu trắng.
Mặt nạ này là cái đầu tiên. Hơn nữa còn là chiếc mặt nạ mà ác linh Đỗ Duy được sinh ra.
Chỉ có đôi mắt, không có ngũ quan.
Đỗ Duy chọn đeo mặt nạ.
……
Ở thế giới bên ngoài.
Thành phố New York, trong biệt thự của Đỗ Duy. Căn biệt thự lớn như vậy đã lâu không có sự hiện diện chủ nhân.
Đồng hồ cổ đã ngừng quay. Dường như là do lần trước có thứ gì đó đã ra khỏi nó.
Ở đây rất hiu quạnh.
Đột nhiên đồng hồ cổ dường như cảm nhận được điều gì đó, kim đồng hồ đột ngột quay.
Trong nháy mắt, cảnh tượng bên trong căn nhà thay đổi chóng mặt. Tất cả đồ đạc và đồ trang trí đều lơ lửng trên không, còn quay cuồng như điên.
Một bàn tay nhợt nhạt từ từ vươn ra khỏi đồng hồ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Đỗ Duy, sao anh lại bước vào cổng địa ngục? Tại sao em không cảm nhận được sự hiện diện của anh?"
"Chết tiệt..."
"Em không thể ngăn chúng được nữa. Lamer đã thoát ra ngoài, chắc chắn nó sẽ tìm thấy anh..."
Âm thanh đương nhiên là của Minette, cô ấy đã lâu không xuất hiện, còn là một tồn tại sống trong quá khứ, không cùng dòng thời gian với Đỗ Duy và Alexisis. Nhưng giờ có một điều gì đó chưa biết dường như đã xảy ra khiến Minette trở tay không kịp.
……
San Polia.
Đây là giáo đường chính của giáo hội.
Giờ đang là ban ngày, nhiều tín đồ đang cầu nguyện.
Bên trong thánh đường, Alexis đang mặc một chiếc áo khoác màu be và đeo kính râm, ăn mặc vô cùng sành điệu. Nàng bất mãn nhìn Tổng giám mục Skadi trước mặt, lạnh giọng nói: "Đỗ Duy đâu? Không phải đến giáo hội để tham gia chuyện quan trọng. Sao con không liên lạc được, bảo anh ấy ra ngoài gặp con đi."
Tổng giám mục Skadi cười nói: "Cô Alexisis cô có chỗ không biết. ngài Đỗ Duy đang họp bí mật với các Hunter khác, không được mang theo smartphone. Cô có thể đợi khoảng 5 hoặc 6 ngày, chắc ngài ấy sẽ xuất hiện."
Alexis chế nhạo: "Từ lúc nào con đi gặp bạn trai lại phải đợi năm sáu ngày? Anh ấy nhất định không có ở giáo hội, lại đi đâu xử lý ác linh?"
Đức Tổng Giám mục Skadi cười nói: "Làm sao có thể? Ngài Đỗ Duy hiện là người đứng đầu giáo hội của chúng tôi. Ông ấy còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm."
Alexis không hề tin tưởng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng trong đầu chợt lóe lên một giọng nói. Ngoài ra, có nhiều hình ảnh lấp loé không ngớt. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên đầy đau thương. Hơn nữa cả người đã trực tiếp tiến vào ác linh hoá. Hơi thở khủng khiếp khiến Đức Tổng Giám mục Skadi gần như không thể cử động.
Alexis khịt mũi đau đớn, ôm đầu và không nói gì. Nhưng đôi mắt của nàng ngày càng trở nên sắc bén hơn.
"Tôi... tôi là Minette? Không... tôi là Alexis."
"Đỗ Duy, anh lại nói dối em..."
Có nhiều đoạn ký ức hơn trong tâm trí cô, chúng có thể được kết nối đơn giản với nhau. Rõ ràng trí nhớ và sức mạnh của Minette không đơn giản là hợp nhất cơ thể như Đỗ Duy nghĩ.
Vào thời điểm này, Đức Tổng Giám mục Skadi cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Anh vội vàng thò tay vào túi, rồi đập nát một chiếc cúc áo.
Trong nháy mắt Kane và những Hunter khác xuất hiện trong thánh đường.
"Cô Alexis, cô cần bình tĩnh. Ác linh hóa sẽ khiến cô đánh mất chính mình, nhưng chỉ cần cô giữ bình tĩnh, cô có thể kiểm soát sức mạnh này."
Họ thấy sự thật rằng Alexis là một Hunter.
Song Alexis cau mày, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Tốt lắm, các người đều ở đây, xem ra là bạn trai của tôi phối hợp với các người nói dối tôi."
Mặc dù không khôi phục lại tất cả trí nhớ và sức mạnh, nhưng Alexis mạnh hơn Kane và những người khác.
Bây giờ, mọi thứ trở nên lúng túng, đám người Kane tiếp tục im lặng.
Alexis lại nhìn Đức Tổng Giám mục Skadi.
Skadi nhăn nhó nói: "Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."
Alexis ngoắc tay, Tổng giám mục Skadi lập tức bị treo lơ lửng trên không.
"Nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu?"
……
Bệnh viện tâm thần Hill.
Đám người James đang chạy trối chết. Họ chạy rất nhanh. Nhưng những con ma mặc áo blouse trắng đang sát phía sau.
Tiquel vừa chạy vừa hoảng loạn hét lớn: "Thả tôi ra, tôi chỉ còn một quả thận, xin hãy để tôi đi..."
Da đầu của James tê rần, y chạy theo và hỏi: "Tiquel, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tiquel nói trong hoảng loạn: "Tôi không biết, tôi vẫn đang ngủ, nhưng ngay khi mở mắt ra đã thấy bản thân đang ở trong một phòng khám tối tăm, chính là nơi ma quái này. Những người đó đã móc một quả thận của tôi, nếu không có Đức ngài Matthew xuất hiện, e rằng tôi đã xong đời."
Vào lúc sắp chết, Tiquel đã tiết lộ danh tính của Matthew.
James hỏi: "Ngài Matthew đâu? Còn ai nữa không?"
Tiquel bật khóc: "Ngài Matthew đã phải chiến đấu với một thứ khủng khiếp. Tôi không biết những người khác ở đây, có thể họ cũng bị những con quái vật này tấn công. Lần này Twilight của chúng ta tiêu tùng rồi."
Đang nói, Tiquel đột ngột dừng lại, gã nhìn thấy phía trước đứng đầy người. Những người đó mặc đồng phục của linh mục màu đen, đeo thánh giá ngược trên ngực, hóa ra họ là những thành viên khác của Twilight.
Nhưng trên những gương mặt tái nhợt ấy chỉ là đôi mắt trống rỗng, trông không hề giống người sống. Lũ ma quỷ khoác blouse trắng cũng đang đuổi sát phía sau.
James mồ hôi đầm đìa, nghiến răng chuẩn bị tử chiến.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng súng vang lên trong bầu trời đêm.
Ở đằng sau, Đỗ Duy thản nhiên quăng khẩu súng lục, tay cầm quả bóng bay màu đỏ, bước từng bước đi tới trong màn mưa.