Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 693 - Chương 694: Nó Lại 1 Lần Nữa Xuất Hiện

Chương 694: Nó lại 1 lần nữa xuất hiện Chương 694: Nó lại 1 lần nữa xuất hiện

Hắn đứng ở trước cửa một lúc rồi thu hồi ánh mắt, phía sau hắn là cảnh tượng phòng khám tư vấn tâm lý bừa bộn, rác rưởi vương vãi, vách tường nứt toác.

Vô số tơ đen lơ lửng trong đó, giống như vật sống.

Trong tầm nhìn của hắn, những tơ đen này là dây câu, còn chính hắn là mồi câu, một thứ mồi có thể dụ các Ma Thần, với điều kiện là hắn phải tìm được “cần câu”. Chỉ có như vậy hắn mới có thể câu được Ma Thần vào trong mộng, rồi đưa cho Đoá Hoa Không Tàn Phai nuốt chửng.

Tuy nhiên, Đoá Hoa Không Tàn Phai ở giai đoạn này chắc chắn đánh không lại Ma Thần có tính khái niệm.

Nó còn rất non, còn cần sự chăm sóc tỉ mỉ của người làm vườn Đỗ Duy.

"Giờ tôi có thêm một lá bài tẩy nữa."

Đỗ Duy im lặng nói, hắn đi về phía xe của mình, thông tin đã thăm dò gần hết, không cần ở lại nữa. Gần đây hắn thật sự quá mệt mỏi, cần thời gian để hồi phục.

Ngoài ra, để lừa người ta khoác giáp thành thần, cũng phải suy nghĩ quy trình vận hành cụ thể. Hắn có linh cảm rằng nguy cơ của Lamer lần này chỉ là bắt đầu, bởi vì nó là một trong những Ma Thần, vì nó đã bắt đầu, có nghĩa là trận chiến giữa Ma Thần và hắn đã bắt đầu.

Theo lời kể của những người khác, suy luận từ những thông tin mà Đỗ Duy đã biết, vòng lặp bắt đầu ngay khi hắn xuất hiện.

Nhưng hắn đã phủ nhận vòng lặp, đây sẽ là trò chơi cuối cùng.

...

Trong bóng tối, một chiếc McLaren GT chầm chậm rời xa phòng khám tư vấn, rời khỏi quận Bắc Brook dọc theo con đường đã được sửa chữa, rồi vội vã đi về phía trung tâm thành phố.

Một lúc lâu sau, mặt trăng trên bầu trời đêm New York treo lơ lửng trên cao, đột nhiên, một đám mây đen bay tới khiến phòng khám tư vấn chìm vào bóng tối.

Trong cửa sổ trên tầng hai, những sợi tơ đen mịn đang vặn vẹo. Chúng tụ lại với nhau, mơ hồ tạo thành hình người.

Hannibal đã chết từng bước vào phòng khám tư vấn, lúc đó Đỗ Duy đang đối phó với nữ tu ác ma trong mộng của mình.

Lần đó Đồng hồ của Lamer từng nổi giận. Bởi vậy nên sau khi Hannibal bước vào phòng khám tư vấn, gã nhìn thấy bóng ma của Annabelle, cùng một đường viền mờ ảo khác được tạo thành từ những sợi tơ đen. Đường nét kia giống hệt Đỗ Duy, chỉ là thân thể được tạo từ những sợi tơ đen.

Sau đó, Đỗ Duy trở về thực tại, đồng hồ của Lamer không bao giờ lấy ra Hắc Đỗ Duy nữa.

Nhưng giờ nó lại xuất hiện. Hơn nữa hình như còn ở trong phòng khám tư vấn. Trong bóng tối, hình người được tạo từ những sợi tơ ngày càng rõ rệt hơn, từ tay chân, đến khuôn mặt, quần áo đều sao chép y như đúc Đỗ Duy.

Đỗ Duy này không có biểu cảm nào trên mặt. Chỉ có một đôi mắt, đen thui và lạnh lùng.

Hãy gọi nó là Hắc Đỗ Duy. So với Hắc Đỗ Duy, thì Đỗ Duy đã mất đi đôi mắt càng giống một đồ giả hơn.

Hắc Đỗ Duy nhìn xuống quần áo của mình. Nó đang mặc đồ vest. Đó là món quà thứ hai mà Alexis tặng cho Đỗ Duy, trên cổ tay nó còn đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, cũng là do Alexis tặng.

Nó có vẻ do dự. Nó quay người lại, khi bước vào nhà, bộ quần áo trên người nó đã trở thành áo gió, kiểu dáng giống hệt bộ quần áo mà Đỗ Duy đang mặc lúc này.

"Còn chưa giống hắn."

Giọng điệu của Hắc Đỗ Duy bình tĩnh lạ thường, giống hệt như Đỗ Duy ngày xưa. Hơn nữa nó thậm chí còn biết nói. Khi tôi bước đến cửa phòng ngủ trên tầng hai.

Nó đưa tay ra, nắm lấy tay nắm cửa rồi mở ra, bên trong tối om.

Song khi Hắc Đỗ Duy bước một chân vào, bóng tối hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một phòng khám tư vấn tâm lý còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ, không khác gì lúc mới được xây.

Thời gian ở đây có vẻ là buổi chiều. Ở tầng một, có một người phụ nữ trẻ da trắng, khuôn mặt hốc hác đang ngồi.

Nhìn thấy Hắc Đỗ Duy bước xuống, người phụ nữ da trắng vội vàng đứng lên nói: "Bác sỹ Đỗ Duy, em..."

Hắc Đỗ Duy đưa ngón tay ra miệng rồi suỵt.

Sau đó, nó bước đến bên người phụ nữ da trắng, ngồi trên ghế sô pha, đưa tay nhặt tờ giấy và bút chì trên bàn cà phê.

Ngay sau đó, nó cầm bút chì dừng lại trên tờ giấy, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người phụ nữ da trắng nhợt nhạt ở đối diện, nói nhỏ: "Cô Elsa, giờ cô có thể tiếp tục câu chuyện ban nãy."

"Ok... ok, bác sỹ Đỗ Duy."

...

Ở một nơi cách đó rất xa, giữa những ngọn núi phủ tuyết trắng, có một tòa tháp cao sừng sững trong đó.

Lúc này bão tuyết đang ập xuống. Cả bầu trời trở nên u ám và xám xịt.

Tổng cộng có 8 người từ Vanity đang đợi dưới tòa tháp.

Họ không sợ lạnh, ai ai cũng đeo mặt nạ.

Về phần những người còn lại, cụ thể là Phelan, Brand, Gascoigne, Mercer, họ đã rời đi vài ngày trước để đến Vodun.

Trong số 8 người này, Alfalia đứng trước tòa tháp, ngồi trên tuyết, dường như có một sức mạnh nào đó đang phát huy tác dụng, vì xung quanh lão luôn là mặt đất khô cằn, chỉ cần gió và tuyết thổi sẽ tự động ách ra.

Lão cố nén cảm giác muốn hắt hơi, Alfalia hít một hơi thật sâu, gần đây không biết xảy ra chuyện gì nữa, lão cảm giác như bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó, luôn cảm thấy thân thể sắp thối rữa.

Lúc đầu ảnh hưởng còn chưa rõ ràng. Nhưng theo thời gian, Alfalia cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng nề, lão đã mắc bệnh.

Dù bây giờ chỉ là hắt hơi, nhưng rất có thể một thời gian sau, lão sẽ đổ bệnh.

"Ta đã không còn là con người, tại sao còn có thể mắc bệnh?"

Alfalia thầm hỏi chính mình. Sau đó, trong ý thức của lão xuất hiện một giọng nói. Giọng nói đó nói với lão rằng có một tồn tại bất tử đang không ngừng nguyền rủa lão, từ quá khứ đến tương lai, nó chưa bao giờ ngừng lại.

Trong thoáng chốc, Alfalia nhìn thấy một vùng tăm tối, trong bóng tối đó, có một giọng nói ghê rợn và đau đớn hét lên: "Alfalia, tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa mày chết không yên lành. Đồ súc sinh ma quỷ, mày không ngừng tra tấn tao thì nguyền rủa của tao với mày sẽ kéo dài đến ngày tận thế."

Kẻ dám nguyền rủa Alfalia như thế này đương nhiên là Quỷ Khoá Puton.

Alfalia không biết tại sao lão lại bị kẻ này nguyền rủa, cũng không biết tại sao đối phương lại biết tên của lão. Rốt cuộc, quá khứ của lão đã bị xóa. Trên đời này có không quá 3 người biết tên của lão, người của Vanity không tính, bởi vì bọn họ là một chỉnh thể.

Tuy nhiên, đây không phải là bài toán nan giải đối với Alfalia. Lão duỗi ngón tay ra rồi gõ nhẹ vào mặt nạ.

Một thế lực vô hình đã cô lập lời nguyền, và bắn ngược lại nó. Sau khi làm xong điều này, lão trầm giọng hỏi những người khác: "Mấy người Phelan có tin tức gì không? Khi nào thì có thể mang về tấm bia ở Vodun?"

Bình Luận (0)
Comment