Dù Mercer rất không muốn thì lúc này cũng chỉ có thể nghe theo lời của đám Gascoigne. Y đành nhắm mắt, dùng phương thức nằm mơ để bước vào tà giáo Vodun, trong đầu hiện lên một câu: ''Ta lấy tên là Mercer, còn không bằng gọi là Luther.''
Điều này rất thực tế.
Tuy là tự giễu, Mercer cũng biết dù trong mắt người ngoài thì y có thể là một nhân vật liứn đây quyền uy, nhưng trong Vanity thì y chỉ là con gà rù. Ngoại trừ người mới ra, thì bất cứ ai cũng mạnh hơn hắn nhiều.
Y chỉ là thằng đệ mà thôi.
...
Vào lúc này ở bên kia.
Đỗ Duy cũng đã về nhà.
Căn nhà vào nửa đêm rất yên tĩnh. Hắn đang ngồi một mình trước ghế sô pha, trên bàn cà phê có gạt tàn thuốc, tay trái cầm điếu thuốc, dùng tay phải gõ vào mặt kính của bàn cà phê, phát ra âm thanh cộp cộp.
Trên bàn cà phê, một số thứ được đặt theo thứ tự.
Đó là phong thư ố vàng, đồng xu, xúc xắc và lá bài Joker.
Đúng…
Hiện giờ vật phẩm của Đỗ Duy chỉ còn là những thứ này, những thứ còn lại đều đã bị hắn dùng hết.
Nhìn chiếc phong thư đặt trên bàn cà phê, tâm trạng của Đỗ Duy hơi phức tạp. Phong thư vốn luôn sôi nổi liếm chó, nhưng nó đã bị thương nặng khi giúp hắn điều khiển cây bút Malphas, và đối phó với Ma Thần Lamer.
Dù cho Đỗ Duy có thờ ơ đi chăng nữa thì vẫn phải thừa nhận sự trung thành của Phong thư và những hành vi hy sinh cho chú của Phong thư khiến hắn xúc động.
Đối với Đỗ Duy thì sau khoảng thời gian này, địa vị của phong thư trong lòng hắn đã ngang ngửa với Shadow.
Dù bạn có nuôi một chú chó thì lâu dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm.
Hơn nữa, Phong thư còn có thể giao tiếp với Đỗ Duy.
"Làm sao để tao cứu mày?"
Đỗ Duy hỏi phong thư, nhưng lại như hỏi chính mình.
Hắn không phải chưa từng cố gắng đánh thức phong thư, nhưng cho dù hắn có làm gì đi nữa thì phong thư cũng không hề phản hồi, hơn nữa Đỗ Duy có thể cảm thấy khí tức của phong thư đã gần như biến mất. Khí tức chính là cảm giác kỳ dị bẩm sinh của tà linh phong thư.
Đỗ Duy có một suy nghĩ tồi tệ rằng phong thư đang chết dần.
Nó sẽ không còn sống như trước kia, sống lại sau khi bị cháy thành tro.
"Tôi không thể chấp nhận kết quả này."
Giọng điệu của Đỗ Duy lạnh lùng, hắn từng hứa với phong thư chỉ cần có cây bút của Malphas, hắn sẽ cởi bỏ giới hạn của chiếc phong thư, để sức mạnh của nó trở thành thứ mà nó phải có.
Hơn nữa, sau vài lần lừa bịp, hắn đã hứa rằng phong thư sẽ là quân sư số một của quân đoàn ác ma và là cánh tay phải của hắn.
Nó từng là một kẻ ngốc, nhưng giờ thì không.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lấy ra cây bút Malphas. Đỗ Duy không có nhiều cơ hội để sử dụng cây bút này, cũng may là hắn không dùng ngòi bút của Malphas để tìm ra đáp án mình muốn giống như Matthew. Nếu không hắn sẽ phải trả một phần cái giá không thể sửa chữa và thông tin mà hắn nhận được chưa chắc đã đúng.
Nhiều khả năng bị lừa.
"Phong thư, cho dù giờ mày sắp chết, cũng không thể cho đáp lại tao, nhưng tao vẫn muốn nói với mày rằng tao có thể không cứu được mày. Nếu mày là tồn tại trong hình dạng con người, tao có thể tìm thấy ý thức của mày thông qua những giấc mơ, thậm chí cho mày một môi giới, nhưng mày không phải vậy."
"Tao chỉ có thể thực hiện lời hứa của mình là sử dụng cây bút của Malphas để dỡ bỏ những hạn chế của mày. Đây có thể là cách duy nhất, nhưng nếu mày vẫn không thể thức dậy, thì tao chỉ có thể nói xin lỗi."
"Nhưng tao sẽ luôn đem mày ở bên cạnh, khi tao chết đi, mày nhất định sẽ cùng tao hóa thành cát bụi."
Khi Đỗ Duy nói xong, không còn do dự nữa. Hắn đoán mình chỉ có thể dùng bút Malphas thêm 3 lần nữa, và đến lần thứ tư4 cây bút này chắc chắn sẽ thoát khỏi ảnh hưởng của hắn.
Cũng may chỉ tháo bỏ hạn chế của phong thư không lãng phí số lần.
Cầm cây bút của Malphas bằng tay phải, Đỗ Duy đâm vào phong thư. Bút của Malphas là một cây bút lông, dài khoảng 30cm. Nhưng khi đầu bút chạm vào phong thư, một giọt mực hiện ra từ không khí, rồi tan chảy vào đó trong nháy mắt.
Hạn chế lập tức được xoá bỏ.
Phong thư ố vàng run rẩy, con dấu niêm phong thư tự động mở ra, nhưng một ít sương mù màu xám bay ra từ phong thư thay vì trang giấy quen thuộc.
Đỗ Duy cau mày, theo bản năng tiến vào ác linh hoá, cái bóng của hắn cũng vặn vẹo, chính là Shadow đang che chở cho hắn. Tuy nhiên, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không hề hoảng sợ.
Những làn sương xám đó không xuất hiện quá nhiều, sau khi xuất hiện, chúng tràn lên bàn cà phê và tụ lại thành một khối.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến Đỗ Duy choáng váng. Những làn sương đó thực sự tạo thành khuôn mặt của một người đàn ông.
Đó là Carlos...
Vào cuối thời đại Victoria, Đỗ Duy đã tận mắt nhìn thấy Bá tước Carlos, người đàn ông này là Hunter hàng đầu trong thời đại Victoria và tự nhận là cấp dưới trung thành nhất của hắn.
"Chú thật sự là tiền kiép của phong thư sao?"
Đỗ Duy hỏi trong tiềm thức.
Carlos biến sắc, như là nghe được cái gì, quay đầu lại nhưng cứ như không nhìn thấy Đỗ Duy, chỉ có thể vô lực mở miệng, như cố nói điều gì đó.
Đỗ Duy không biết đọc cử động môi, hắn chỉ thấy miệng của Carlos mấp máy, như thể cậu ta chỉ muốn nói một câu duy nhất.
"Chú muốn nói với anh điều gì?"
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy đưa tay ra nắm lấy, nhưng hắn chỉ vơ trúng khoảng không, không thể chạm vào khuôn mặt hình thành từ sương mù.
"Carlos, anh là chủ nhân của chú, trả lời anh, chú muốn nói gì với anh?"
Sắc mặt nó không ngừng thay đổi, cứ như còn sót lại chút ý thức, muốn đi tìm Đỗ Duy, nhưng lại tìm không thấy.
Đột nhiên Phong thư lơ lửng trên bàn cà phê, khuôn mặt của Carlos như bị gió thổi qua, hóa thành sương mù xám xịt, quay lại phong thư lần nữa.
Sau đó, một tờ giấy trắng xuất hiện.
Nhưng những từ xuất hiện trên tờ giấy là những ký hiệu kỳ lạ, với kim đồng hồ, đại dương và đôi mắt dày đặc bao phủ toàn bộ phong thư.
"Đây là dị biến xảy ra khi phong thư chạm vào tấm bia gia tộc Wittbach thay tôi. Tại sao nó lại xuất hiện vào lúc này?"
Đỗ Duy đoán có lẽ phong thư đang sống lại, sẽ tiết lộ những tin tức và ký hiệu giấu trong phong thư. Trước đây, khi phong thư có ý thức muốn truyền tải một số thông tin cho mình, nhưng nó không thể tiết lộ, nên hắn chỉ có thể hỏi, phong thử sẽ trả lời có hoặc không. Nhưng ngay cả trong trường hợp đó, phong thư cũng không trì được lâu, nó sẽ biến trở lại hình dạng ban đầu và quên mọi thứ đã xảy ra trước đó.
Vào lúc này, những ký hiệu đó bắt đầu biến mất, dần dần ẩn đi, nhưng phong thư lại đang run rẩy, sương mù cũng hiện lên. Có vẻ như Carlos hoặc phong thư đang gặp khó khăn.
Cuối cùng, một hoa văn kỳ lạ xuất hiện xen kẽ dòng chữ. Đỗ Duy liếc nhìn hoa văn kỳ dị đó, và phần còn lại của dòng chữ: Nó ở... thời Victoria.