Nó ở... thời Victoria.
Đoạn văn này không được kết nối với nhau, hoa văn kim đồng hồ và con mắt được kẹp với nhau, dường như đang cố xóa đoạn văn này.
Hơn nữa, gần như ngay lập tức sau khi Đỗ Duy nhìn thấy nó, các từ đã được thay thế bằng các ký hiệu, và cuối cùng tất cả các hoa văn đều biến mất.
Thấy vậy, trong mắt của Đỗ Duy lóe lên tia lạnh lùng.
"Là Ma Thần."
Tất cả những biểu tượng này đều liên quan đến 72 Ma Thần của Solomon, phong thư đã từng thay hắn tiếp xúc trực tiếp với tấm bia đá. Ít nhiều, phong thư cũng đã bị Ma Thần chú ý.
Nó có thể truyền cho mình một số thông tin hữu ích, nhưng đã bị phá hủy bởi những biểu tượng chết tiệt này mỗi lần.
"Tao sẽ giết hết chúng mày."
Đỗ Duy kiên định nói, ánh mắt lại hội tụ vào phong thư, trong ánh mắt có chút lo lắng.
"Phong thư?"
Hắn thăm dò.
Nhưng Phong thư không đáp lại hắn, nó vẫn nằm trên bàn cà phê, cứ như đã chết.
Hơi thở của nó trở nên yếu hơn.
Nếu không phải quan hệ của Đỗ Duy với nó quá thân thiết, hắn cũng sẽ không để ý. Hiển nhiên giờ phong thư đã trở thành điểm mấu chốt, Đỗ Duy phải tìm cách cứu lấy nó cả về tình cảm lẫn lý trí.
Hơn nữa hắn đã quen nghe phong thư lải nhải không ngừng. Phong thư chết rồi, khiến hắn cảm thấy thiếu thiếu.
Thứ mà hắn hoàn toàn tín nhiệm chỉ có Shadow và phong thư, không ai hay bất cứ thứ gì có thể khiến hắn mất cảnh giác.
"Tao sẽ không để mày chết như thế này."
Đỗ Duy lại một lần nữa cầm bút Malphas, nghiến răng nói: "Tao là Master của mày, sinh mệnh của mày, linh hồn của mày, mọi thứ của mày đều nên thuộc về tao. Tao sẽ không để cho mày chết, không ai có thể giết mày. Mày vì giúp tao mà rơi vào kết cục này, tốt, tao sẽ cho mày một cơ hội để tái sinh."
Nói xong, Đỗ Duy bắt đầu suy nghĩ về cách sử dụng bút Malphas để tái sinh phong thư. Thông tin mà hắn nhận được là Carlos chính là tiền kiếp của phong thư, hơn phong thư vẫn chưa chết hoàn toàn, chỉ đang cận kề cái chết. Sở dĩ phong thư trở nên như vậy là vì nó đã giúp Đỗ Duy điều khiển cây bút Malphas và hy sinh quá nhiều thứ không thể biết được.
Ở góc độ khác, đây là một khoản nợ khó đòi. Tính toán thế nào cũng không được, trừ khi Đỗ Duy phủ định mọi thứ, làm lại từ đầu. Nghĩ đến đây, Đỗ Duy đã có một kế hoạch, cầm bút Malphas như đang viết thư, bắt đầu viết lên tờ giấy của phong thư.
"Mày là người hầu của tao, mọi thứ mày phải chịu nên tính trên đầu tao."
[Khi ai đó cầm cây bút Malphas và viết những quy tắc mới trên bức thư, nó sẽ được tái sinh.]
"Nhưng thứ mới ra đời này không đại diện cho tân phong thư, hơn nữa tôi không cần thứ như nó ở bên mình."
[Tân sinh của nó sẽ do người viết trả giá một phần, nó sẽ giữ lại mọi thứ trong quá khứ, vì nó chưa từng chết, đương nhiên cũng không có chuyện tái sinh.]
"Nhưng trong số các năng lực ban đầu của phong thư, năng lực tái sinh là bù nhất, tôi cần một năng lực tái sinh càng bug hơn."
[Trừ khi người viết bị giết, nó sẽ sống mãi mãi, nếu nhà văn chết, nó sẽ thực hiện theo khế ước, chết theo]
"Điều này sẽ lãng phí một cơ hội để sử dụng bút của Malphas, nhưng tôi sẵn lòng."
Đỗ Duy cầm trong tay cây bút của Malphas, ngẩng đầu nhìn đèn chùm trên nóc nhà, ánh sáng chói lọi chiếu vào mặt trông vô cùng chói mắt.
"Nhưng giá mà tái sinh phong thư không ảnh hưởng đến tôi, nên tôi muốn thêm một điều khoản ẩn."
"Vì thế…"
[Nếu người viết từ chối cái giá cần phải trả, cái giá sẽ rơi trên phong thư mới, nó cũng có quyền từ chối trả giá, nhưng cái giá sẽ không bao giờ biến mất, không ai có thể vi phạm quy tắc này.]
Viết xong đoạn cuối, cây bút của Malphas phát huy tác dụng, phong thư bắt đầu run lên, màn sương xuất hiện vừa bay ra, lại chui vào trong.
Đây là một hiện tượng rất tốt. Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, hắn biết phong thư sẽ sớm tỉnh lại, hơn nữa là phong thư đã bỏ hết hạn chế, mở ra tân sinh.
Còn về cái giá phải trả, hắn không hề quan tâm. Dù sao hắn không đời nào trả giá, phong thư cũng không trả, nếu hắn chấp nhận trả giá thay phong thư thì e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa phong thư cũng trả không nổi. Một chủ một tớ, đá bóng qua lại là chuyện thường tình với các hợp đồng gian lận thương mại.
Nói tóm lại, không có cái giá nào phải trả. Tương đương với BUG.
Đỗ Duy thật sự rất giỏi loại chuyện này, không đúng... hắn là dân pro. Tuy nhiên, Đỗ Duy cũng biết rằng sớm muộn gì cái giá phải trả cũng sẽ đến.
"Nhưng tôi rất chờ mong, rốt cuộc sẽ là ai tới bắt tôi và phong thư trả giá, có phải là cây bút Malphas không? Hay là cái gì khác?"
Đỗ Duy chế nhạo, hắn cất bút của Malphas đi.
Kẻ nào đến, kẻ đó sẽ giết!
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn luôn giận dữ. Phải biết giờ hắn còn kiêm chức trồng hoa, còn đang lo thiếu phân bón cho Đoá Hoa Không Tàn Phai đây, nếu có đồ tới cửa thì càng tốt.
Nhưng vào lúc này, Phong thư lơ lửng cũng xuất hiện dị biến.
Màn sương biến mất, phong thư loạng choạng rơi xuống bàn cà phê, rồi lại run lên, lại lơ lửng.
[A, phong thư hình như đã có một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ có hàng tỉ ngôi sao, những ngôi sao đang tỏa sáng, giống như thiên đường. Phong thư đang muốn đuổi theo, nhưng lại thấy rằng phong thư đã nhầm.]
[Đó không phải là hàng tỷ vì sao, mà chính là ngài, Master!】
[Master vĩ đại, phong thư tay sai trung thành và hèn mọn nhất của ngài đã trở lại, phong thư cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong cơ thể, nhưng không sao cả, phong thư đã trở nên mạnh mẽ hơn.】
[Master, xin cho em biết, hôm nay ta sẽ giết ai?】
Phong thư đã hồi sinh hoàn toàn. Hơn nữa, vẫn là thói xu nịnh quen thuộc.
Đỗ Duy cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn đáp: "Hôm nay không cần giết ai cả, sau này còn nhiều cơ hội cho mày thể hiện, nói cho tao biết giờ mày có thể làm gì?"
【Cái gì? Ngài không hãm hại người khác? Phong thư cảm thấy rất khó chịu!】
[Nhưng hiện tại phong thư rất mạnh mẽ, phong thư cảm giác năng lực mà phong thư sở hữu vào thời đại Victoria thì hiện giờ phong thư cũng có!】
[Phong thư có thể viết chữ để giết người! Miễn là các từ được viết nhanh, em không cần sợ Shadow-oppa nữa.]
[Chờ đã Master, mắt của ngài có chuyện gì vậy?】
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Mắt của tao đã hỏng, hiện tại dùng tạm của Shadow, nó chưa từng rời khỏi tao."
Phong thư bị sốc.
【Cái gì? Shadow chỉ là một tên ngốc, Shadow làm sao có tư cách trở thành con mắt của Master ngài? Phong thư không phục!]
Đỗ Duy cau mày mắng: "Mày lảm nhảm gì vậy?"
Hắn cũng muốn hỏi về đoạn văn trong phong thư để xem liệu có thể lấy được một số thông tin hay không, suýt nữa bị đánh gãy mạch suy nghĩ.
Lúc này, Phong thư lại tiếp tục nịnh bợ Đỗ Duy.
[Master mắng rất đúng, không hổ là ngài, nhìn qua cũng biết em đang nói nhảm, nhưng Master, em cứ cảm thấy đầu óc dường như linh hoạt hơn, cứ như là vừa đổi một cái CPU, khoan đã...]
[M* kiếp! Tại sao ký ức về Carlos ngu ngốc đó cứ lảng vảng trong tâm trí em?]