Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 697 - Chương 698: Master Cứu Em

Chương 698: Master cứu em Chương 698: Master cứu em

[Master, em rất hoảng sợ, tại sao em lại có ký ức về thằng đần Carlos kia, điều này không bình thường.]

[Chúa ơi, thằng đần này có hàng trăm người tình, nam nữ đều ăn.】

[Thật buồn nôn, Master cứu em, em không muốn có ký ức của Carlos, quá kỳ dị và ghê tởm, ký ức ngu ngốc kia làm sao có thể tiến vào tâm trí của phong thư, nếu như trí tuệ của em trở nên thấp kém thì Master sẽ lỗ to!】

Phong thư gần như sụp đổ. Nếu chỉ nó là con người, chỉ sợ nó đã gào lên, rồi chạy quanh Đỗ Duy.

Nhưng thực tế cũng không khác mấy.

Phong thư run rẩy đứng trước mặt Đỗ Duy, như thể rất kinh tởm.

"Mày bình tĩnh lại."

Đỗ Duy cau mày mắng: "Phong thư, chẳng lẽ mày vẫn chưa phát hiện mối liên hệ giữa mày và Carlos sao? Trí nhớ của gã không thể vô duyên vô cớ ở trong đầu mày."

Phong thư bị sốc.

>b> [Ý của ngài là gã cố tình làm vậy?】

[Không đúng, chứng nghiện tình dục của thằng đần này biến thái dữ vậy sao sao? Em chỉ là một phong thư!】

[Em đâu mắng gã ở thời đại Victoria, gã sẽ không quá đáng vậy chứ?】

[Master, em là tay sai trung thành nhất của ngài, dù Carlos có thể từng là cấp dưới của ngài trong quá khứ, nhưng luận làm chó săn, gã nhất định thua kém em. Ngài có thể nể tình em luôn trung thành với ngài, xin hay xóa nó đi, phong thư cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ về ký ức của gã xâm nhập vào tâm trí của phong thư.]

Đỗ Duy nhìn lướt qua, hỏi: "Có gì kỳ quái?"

[Đương nhiên kỳ quái, phong thư vô cùng thuần khiết. Phong thư chỉ sống vì Master, giờ lại xuất hiện ký ức của Carlos, phong thư không còn thuần khiết nữa, hơn nữa thằng đần Carlos vô cùng biến thái, làm loạn quan hệ nam nữ, chỉ cần nhìn những ký ức đó thì em bèn cảm thấy tinh thần của mình cũng méo mó.]

Đỗ Duy lắc đầu không nói nên lời, không hổ là thủ hạ trung thành. Giác ngộ chó săn của nó là miễn chê. Ngay cả chỉ số thông minh cũng mạnh hơn Shadow, Shadow cũng thường bị phong thư gọi là thằng đần.

Đỗ Duy trực tiếp đi vào vấn đề: "Không cần nghĩ nhiều, tuy tao không biết rốt cuộc mày đã nảy sinh chuyện gì, nhưng chắc chắn Carlos là tiền kiếp của mày. Mày có thể là ác linh mà hắn trở thành sau khi chết, rồi vì một lý do nào đó mà thành ra như bây giờ."

"Nếu mày không tin tao, hãy suy nghĩ một chút, Carlos mà mày và tao gặp trong thời đại Victoria có cách nói chuyện giống y như mày."

"Nếu mày biến thành gã, không ai có thể nhận ra sự khác biệt giữa mày và Carlos."

Đôi khi Đỗ Duy cũng không hiểu mạch não của Phong thư, nhưng hắn biết rất rõ rằng nếu cho nó hiểu thì chắc chắn nó sẽ lải nhải, thậm chí sinh ra nhiều thuyết âm mưu.

Phong thư nghe hắn nói xong, nó lập tức choáng váng.

[Master, nếu ngài đã nói vậy thì có lẽ đúng là như vậy.】

[Em từng cho rằng kỹ thuật liếm cẩu của thằng đần kia không thua kém em, luôn coi gã là đối thủ, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng gã là bậc tiền kiếp của em. Hèn chi em không thể tìm ra cách để đánh bại gã, hoá ra đối thủ lớn nhất của tôi là chính em.】

Phong thư tiếp chấp rất tự nhiên. Nó không nghi ngờ hay phản đối. Dẫu sao Master luôn luôn đúng. Là liếm cẩu, Phong thư đã giác ngộ là nó tin bất cứ điều gì Đỗ Duy nói.

Ngay cả khi Đỗ Duy nói rằng có 8 mặt trời trên bầu trời, nó cũng sẽ phụ hoạ: Đúng ạ.

Vào thời điểm này, Phong thư chợt hiểu ra: [Thì ra em chính là thằng đần Carlos, không ngờ... trăm năm trước là tay sai trung thành nhất của Master, trăm năm sau em là chó săn.】

[Xem sau này Shadow lấy gì để kiêu ngạo. Nó là cái thá gì mà so với phong thư?】

Đỗ Duy bất lực lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, lúc tao vừa cứu tỉnh mày, trên trang giấy có một đoạn chữ, nhưng một phần bị ký hiệu che đi, chỉ có thể nhìn rõ một đoạn ngắn, mày vẫn còn nhớ chứ?"

[Master, ngài đang nói cái gì vậy?】

"Nó ở... thời đại Victoria, ở giữa còn một số biểu tượng, như thể lúc đó mày muốn nói cho tao biết điều gì đó, nhưng vì sức mạnh của Ma Thần quấy nhiễu, nên thông tin quan trọng đã bị che khuất."

Đỗ Duy vừa nói, hắn vừa lấy ra giấy bút từ dưới bàn cà phê, sau đó dựa vào trí nhớ của mình để tái hiện lại những gì hắn vừa thấy trên giấy.

Các ký hiệu và thông tin đều được sao chép.

Phong thư kỳ quái: [Master, chắc em cũng giống như trước quên mất thông tin muốn truyền đạt cho ngài. Tuy rằng năng lực hồi tưởng của em không còn giới hạn mười phút, nhưng em không biết chuyện gì đã xảy ra.】

[Một khi em cố nhớ lại đoạn văn đó, em cảm thấy bị cản trở, như thể đoạn văn đã bị xóa.]

[Tuy nhiên, dường như có một thông điệp kỳ lạ trong trí nhớ của thằng ngốc Carlos đó, dường như có liên quan đến đoạn văn này.】

Đôi mắt của Đỗ Duy sáng lên.

"Mày nói."

[Là vậy nè chủ nhân, Carlos sống đến cuối thời đại Victoria. Khi đó, gã dường như đang ở trong một ngọn núi phủ đầy tuyết, gã mang theo rất nhiều nô lệ để xây dựng một tòa tháp cao...]

...

Trong trí nhớ của phong thư, vào thời đại Victoria những ngọn núi trập trùng, quanh năm tuyết phủ. Carlos đứng trong gió và tuyết, vung roi vừa đánh vừa mắng một số lượng lớn nô lệ, ép họ xây một tòa tháp kỳ lạ. Ngọn tháp cao đó chỉ nhô lên một phần nhỏ trên mặt đất, còn phần còn lại thì ở dưới lòng đất.

Khi tòa tháp hoàn thành, một lễ hiến tế máu là không thể tránh khỏi. Những nô lệ đó đều sẽ chết ngay tại chỗ này. Cuối cùng, Carlos cầm một ngọn đèn dầu đã ố vàng, đi vào trong tháp, dọc theo những bậc thang tối tăm bước xuống sâu trong lòng đất.

Không biết đã mất bao lâu, Carlos đến trước một cánh cổng đá, mở nó ra, đó là một không gian rộng lớn, bao quanh bởi 72 cánh cổng đá, trông giống hệt cổng địa ngục.

Ở trung tâm là một quan tài.

Quan tài vẫn chưa đóng nắo, nắp quan tài lơ lửng phía trên, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Xung quanh cỗ quan tài, gần nhất là 4 cánh cổng địa ngục.

Điều đó tượng trưng cho tứ trụ.

Chỉ là 4 cánh công địa ngục này, không có bất kỳ dấu vết chạm khắc nào, dường như vẫn chưa hoàn thành. Carlos không thèm để ý đến 4 cánh cổng địa ngục, sau khi đến bên quan tài, gã bèn quỳ xuống.

Gã nói với giọng rất đau khổ: "Em đã ném cuốn sách đó ra ngoài, sẽ có người nhặt được nó, nhưng em chưa hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho. Kế hoạch xảy ra sự cố, em chỉ là người hầu hèn mọn của ngài, trí khôn của em chỉ là hạt cát so với ngài, em không thể để mọi thứ phát triển theo kế hoạch của ngài."

"Master vĩ đại, xin chỉ dẫn cho em, chỉ cần ngài có thể hoàn thành kế hoạch của mình, cho dù chết em cũng nguyện ý."

Đúng lúc này, Carlos sửng sốt, gã quay đầu nhìn về phía sau. Ở lối vào, là một kẻ tên là Đỗ Duy với đôi mắt đen và khuôn mặt vô cảm.

Bình Luận (0)
Comment