"Anh... anh là ai?"
Carlos vô cùng hoảng sợ.
Đỗ Duy mắt đen lạnh lùng, tàn nhẫn nói: "Anh là Master của chú."
"Không đúng, Master không thể xuất hiện vào lúc này, mày chắc chắn không phải ngài ấy!"
...
Trong biệt thự.
Phong thư đã kể xong cảnh trong trí nhớ của nó.
Đỗ Duy đang cảm thấy rất khó hiểu.
"Carlos đã nhìn thấy một người khác giống hệt mình trong một tòa tháp cao vào thời đại Victoria?"
[Đúng, Master, nhưng đó không phải là ngài, hơn nữa trí nhớ của Carlos không đầy đủ, dường như đã bị xóa đi, nhưng gã không nên chết trong tay người đó, dù sao nếu là ngài ra tay, Carlos sẽ không bao giờ giữ được ký ức kia.】
Đỗ Duy châm thuốc, vừa hút vừa bắt đầu suy đoán.
"Đoạn văn đó có phải ý nói người giống hệt tôi đang ở thời đại Victoria?"
"Dùng nó để mô tả vì thứ đó không phải là con người."
"Vậy thì là cái gì? Đôi mắt đen thui, chẳng lẽ là ác linh Đỗ Duy?"
"Không đúng..."
"Ác linh Đỗ Duy chính là mặt khác của tôi, Carlos không đến mức không nhận ra."
Đỗ Duy đương nhiên không biết đồng hồ cổ đã từng tạo ra một hắn khác, đó là Hắc Đỗ Duy. Từ sau khi gặp Đỗ Duy, nó bắt đầu ghi lại tất cả trải nghiệm và hành vi của Đỗ Duy.
Bây giờ, trong không gian ma quỷ ở phòng khám tư vấn, Hắc Đỗ Duy đang lặp lại những gì Đỗ Duy đã làm trước đây.
Hơn nữa nó khác với Đỗ Duy, nó đã mạnh ngay từ đầu. Là ngoại tộc, cũng không phải con người.
Trong lúc này, Đỗ Duy cho rằng đoạn văn đang nói đến một tồn tại khác giống hệt mình. Hơn nữa hình như nó là kẻ thù cứ không phải bạn. Nhưng nếu là như vậy, tại sao tiền kiếp của phong thư lại nhắc nhở mình?
Chuyện đã xảy ra, lại không thể thay đổi, tại sao lại lãng phí nhiều công sức để truyền đạt cho mình?
Ngay cả Carlos cũng chưa bao giờ quên đoạn ký ức này. Không thể giải thích được, bản năng của Đỗ Duy nói cho hắn biết, rất có thể đối phương không tồn tại trong quá khứ, mà là ở tương lai.
Trong tương lai, có thể có một người giống hắn bằng cách nào đó đã trở lại thời đại Victoria, còn đang cố gắng làm điều gì đó.
"Rất giống những gì ác linh Đỗ Duy sẽ làm, nhưng ác linh Đỗ Duy và tôi là một thể, nếu nó trở về thời đại Victoria, tức là tôi cũng trở về quá khứ."
"Trước đây, tôi đã phủ nhận vòng lặp, không muốn bước vào cánh cổng địa ngục lần nào nữa."
"Theo lẽ thường, tôi sẽ không lại xuất hiện trong đoạn thời gian quá khứ đó nữa."
"Nhưng người đó giống hệt tôi, chẳng lẽ là người khác giả mạo tôi sao?"
Nghĩ đến khả năng này thì mọi thứ dần rõ ràng. Chế tạo một thứ giống hắn không có gì là khó.
Hắn từng dùng Pennywise để tạo ra ác linh Đỗ Duy nhái. Cân vàng cũng có thể tự sao chép. Chức tỏ phương pháp này không quá khó để thực hiện.
Ác linh Đỗ Duy được tạo ra cũng không giống nhau.
"Nếu nó giả mạo tôi, thì mục đích mà “tôi” giả mạo trở về thời đại Victoria có thể giống với ý tưởng của ác linh Đỗ Duy."
"Đổi giả thành thật."
"Hãy thay thế tôi chân thật, cho nên mới phải nhắc nhở tôi nó đang ở... thời Victoria."
"Tuy nhiên, đoạn văn này chưa hoàn chỉnh. Một số thông tin quan trọng đã bị che khuất, đó là một mô tả định tính ở đây, thật ra là nó đã làm những gì ở chỗ này."
Đỗ Duy phun ra làn khói thuốc. Hắn đang bực mình.
Phong thư ở bên lo lắng hỏi: [Master, theo như lời của ngài, tương lai có một thứ giả mạo sẽ về thời đại Victoria, cố gắng thay thế tồn tại của ngài ở thời đại đó, có lẽ nó đã ảnh hưởng đến quá khứ, vậy ngài có cần quay lại quá khứ không?】
Đỗ Duy lắc đầu: "Mặc dù thời gian là cố định, điều nó làm trong quá khứ nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiện tại, nhưng tao sẽ không dễ dàng trở về thời đại Victoria."
【Tại sao ạ?】
Phong thư rất tò mò, phong cách làm việc của Master là bóp chết những nhân tố không thể kiểm soát từ trong trứng nước. Giờ chúng ta biết rằng trong tương lai sẽ nảy sinh vấn đề, chúng tôi nên hành động ngay lập tức.
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Bởi vì Lamer bị tôi giam lại rồi."
Nói xong, hắn hít sâu một hơi, dựa lưng vào sô pha, lạnh lùng nhìn trần nhà.
Sự xuất hiện của Lamer dường như là tình cờ. Nhưng thực tế sao có thể xảy ra nhiều vụ tai nạn như vậy. Trong kỷ nguyên này, Đỗ Duy chưa từng đối mặt với Ma Thần. Bởi vì 72 Ma Thần của Solomon đều ở sau cánh cổng địa ngục. Họ không thể nào tới hiện thực.
Đỗ Duy bước vào cánh cổng địa ngục, hoàn toàn khác với những người khác bước vào đó. Một khi hắn bước vào, nó tương đương với xuyên việt. Sau đó 72 Ma Thần của Solomon sẽ mang đến cho hắn bất ngờ.
Sự xuất hiện của Lamer chứng tỏ 72 Ma Thần của Solomon đã có thể rời khỏi cổng, hoặc từ quá khứ đến hiện tại.
Đỗ Duy biết rõ: chắc chắn hắn phải nằm trong danh sách nhất định phải giết của 72 Ma Thần của Solomon. Hắn ở lại thời hiện đại thì còn đỡ, ít nhất tôi có thể bẫy 72 Ma Thần của Solomon vào chỗ chết, nhưng nếu tìm đường chết bước vào cổng địa ngục, cho dù hắn có an toàn đến được thời đại Victoria. Nhưng trời mới biết đến lúc đó có bao nhiêu Ma Thần đang chờ đợi mình.
Hơn nữa, trong trí nhớ của Carlos, kế hoạch mà gã nói ra cũng lộ ra rất nhiều thông tin. Bản thân quá khứ, đã chế định một kế hoạch nào đó.
Tuy nhiên, Carlos đã không thực hiện thành công vì kế hoạch xảy ra sai sót. Gã thậm chí còn xây dựng một tòa tháp, có vẻ như đã lên kế hoạch.
"Ngoài ra còn có cánh cổng bằng đá của 72 Ma Thần của Solomon. Tôi đã thấy một thứ tương tự trong mộ của Carlos khi tôi lấy chiếc cân bằng vàng."
"Ngoài ra, có một bức tượng của người chế tạo mặt nạ."
"Nếu muốn có được câu trả lời, e rằng chỉ có thể trở về thời đại Victoria."
Đỗ Duy thở dài. Giờ còn chưa đến lúc đi, ít nhất hắn phải giết vài Ma Thần, chờ ác linh Đỗ Duy tỉnh lại, nếu không thì đi chỉ có tìm chết. Không phải không muốn mà là không thể.
Cảm giác luôn bị trói buộc thật khó chịu.
"Ngoài ra còn có người chế tạo mặt nạ, trong lăng mộ của Carlos có một bức tượng của y, cũng có một bức tượng của y dưới thành phố Massas. Tôi có lẽ là người duy nhất có thể khiến Carlos kính trọng đến vậy."
"Vậy chẳng lẽ tôi chính là người tạo ra mặt nạ?"
Đỗ Duy tự hỏi chính mình điều này. Sau đó hắn càng ngày càng cảm thấy quỷ dị.
Phải biết ác linh Đỗ Duy sinh ra là vì mặt nạ. Nếu hắn là một người tạo ra mặt nạ, vậy khác gì tạo ra chính mình?
Đúng lúc này, Đỗ Duy đột ngột cau mày.
Hắn chợt cảm thấy một làn sóng dao động kỳ lạ, như thể có một vị khách bất ngờ đột nhập vào mộng cảnh của hắn.
"Mercer..."
"Tây Ghana, Vodun, y đã vào Vodun?"
Giọng điệu của Đỗ Duy rất kinh ngạc.
Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra bên giáo hội đã từng báo với hắn những người của Vanity đang tìm kiếm bia đá, hơn nữa tình cờ rằng có một bia đá bên trong Vodun.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lấy ra cây bút của Malphas, nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Phong thư, đến Vodun với tao. Tao muốn chuẩn bị một tấm bia đá đặc biệt cho Mercer."