Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 718 - Chương 719: Kẻ Vô Liêm Sỉ

Chương 719: Kẻ vô liêm sỉ Chương 719: Kẻ vô liêm sỉ

"Bạn ơi, tôi lúc đó làm gì chẳng phải đã nói với anh rồi sao?"

"Tôi đang chịch con ả đó! Hơn nữa lúc đó tôi đã mất kiểm soát, rõ ràng nó đã biến thành quỷ, nhưng tôi không những sợ hãi mà còn thấy phấn khích hơn. Tôi nghi ngờ rằng tôi đã thực sự trở thành một Hunter giống như anh."

Tom đẩy Cha Tony ra. Một tay chống vào tường, tay kia đỡ đôi chân mềm nhẫn. Tư thế này hơi kỳ cục.

Đỗ Duy nhìn Tom và nói với vẻ chán ghét: "Nếu anh là Hunter, tôi chỉ cần nhìn sơ là thấy. Tỉnh đi Tom, nếu muốn trở thành Hunter, thì anh phải tiến vào trạng thái của Quỷ Nhãn, rồi cần thời gian dài tiếp xúc với ác linh."

"Còn anh rõ ràng không đáp ứng được điều kiện này, nên anh hoàn toàn không phải là Hunter. Về phần anh lúc đó mất kiểm soát, chẳng những không tiểu ra quần mà càng thêm hưng phấn, tôi nghi ngờ anh là biến thái."

Tom choáng váng.

Ý gì chứ?

Mình biến thái?

Chà, mặc dù tôi cảm thấy hành vi của mình lúc đó rất biến thái, nhưng tôi là một người bình thường!

Cha Tony cũng kinh ngạc nhìn Tom. Ông lập tức né ra xa. Nếu Tom biến thái, ai biết cậu ta sẽ không có những ý nghĩ xấu xa với ông chứ?

Xác chết còn không tha, huống chi là người sống sờ sờ?

Thấy vậy, Tom thẹn quá hoá giận văng tục: "Fuk! Tôi xin thề, tôi thật sự không biến thái, tôi chỉ thích phụ nữ thôi, giới tính của tôi là thẳng!"

Đỗ Duy thản nhiên nói: "Biến thái là chỉ tâm lý biến thái, dùng để chỉ các hoạt động tinh thần của con người, bao gồm tư tưởng, tình cảm, hành vi, thái độ, các đặc điểm tâm lý nhân cách sản sinh biến thái hoặc tiếp cận biến thái, từ đó dẫn đến các hoạt động tâm lý dị thường, hoặc hoạt động tâm lý dị thường."

"Nếu anh không phải là một Hunter, vậy anh chính là một kẻ biến thái. Nếu không, không có cách nào để giải thích hành vi của bạn vào thời điểm đó."

Tom sửng sốt: "Fuk! Fuk! Tôi... tôi không thể làm Hunter sao? Tôi thực sự cảm thấy mình có năng lực đặc biệt. Đỗ Duy, anh phải tin tôi! "

Đỗ Duy nhún vai: "Tôi cũng muốn tin anh, nhưng thật sự tôi không nhìn ra anh là Hunter. Về phần năng lực đặc biệt? Anh có năng lực gì?"

Tom đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Năng lực đặc biệt của tôi chắc anh không đoán được đâu, chỉ cần tôi giập liên tục, thì ma quỷ đã bị tôi áp chế."

"Hơn nữa, khi thứ kia vừa đến phòng của tôi, tôi lập tức có phản ứng. Tôi nghĩ năng lực của mình tuy kỳ lạ, nhưng chắc chắn có ích."

Nghe vậy, Đỗ Duy cười khẩy. Hắn có quyền hạn rất cao trong giáo hội và đã xem nhiều hồ sơ của Hunter. Nhưng chưa bao giờ nghe nói về năng lực trâu bò như vậy. Hơn nữa, giữa Hunter và Hunter, chỉ cần nhìn thấy nhau là có thể nhận ra thân phận của nhau. Bởi vì là đồng loại.

Nhưng Tom thì...

Thôi quên đi.

"Tom, tôi biết rằng anh nhất thời không thể chấp nhận, anh bạn phải biết rằng hầu hết mọi người trên thế giới này đều là người thường. Không cần vì sự biến thái của mình mà nghĩ mình là Hunter, Hunter không hoàn hảo như anh nghĩ đâu. Đó chỉ là một nhóm người tuyệt vọng."

Đỗ Duy tiến tới chỗ Tom, vỗ vai anh ta nói: "Chuyện này ta sẽ giải quyết, anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng một thời gian, về chuyện biến thái của mình, anh cũng không cần quá lo lắng. Dù sao anh vẫn luôn biến thái."

"Kể cả Cha Tony nữa, nếu một ngày nào đó hai người không đến khu đèn đỏ, đổi thành người lương thiện, tôi nghĩ lúc đó hai người mới bình thường."

Tom giận dữ hất tay Đỗ Duy ra.

"Bạn ơi, anh tin tôi đi! Tôi thật sự có năng lực đặc biệt trong lĩnh vực đó."

"Ừ, tôi biết, sức chiến đấu của ngươi rất bền bỉ. Thôi, tôi phải đi."

Đỗ Duy trả lời qua loa rồi quay lưng bước ra ngoài.

Phía sau, Tom nắm chặt tay, nghiến răng, nước mắt lưng tròng nhìn Đỗ Duy rời đi: "Fuk! Bạn ơi, giữa chúng ta không có tin tưởng sao?"

Cha Tony lắc đầu nói: "Không phải không tin, mà là năng lực của em quá kỳ quái. Nếu năng lực của ngươi là thật, chẳng phải em sẽ dấn thân vào con đường đuổi quỷ vô song trong tương lai?"

"Anh sẽ là một sỉ nhục cho Hunter."

Tom hừ lạnh nói: "Hai người đều không tin tôi, được rồi! Khi tôi bình phục, tôi sẽ tìm một ác linh để thử xem. Tôi muốn cho hai người biết, năng lực của tôi thật sự có thể đối phó với ác linh."

"Tôi muốn mở to mắt."

Cha Tony khinh thường nói: "Hôm nay em đã giúp anh và Đỗ Duy mở rộng tầm mắt, không... anh cho chúng tôi đã thấy được giới hạn cuối của anh."

"Tom, em hãy nghỉ ngời vài ngày, lần này nếu không phải may mắn thì em đã bị con ma đó giết chết."

Tom run rẩy mở ra hai chân, tức giận nói: "Anh không hiểu thì đừng nói nhảm, nếu nó dám tới lần nữa, ai chết ai sống còn chưa chắc. Tôi biết rất rõ năng lực của mình, chỉ cần tôi có phản ứng là có thể bắt được nó.”

"Rồi sao?"

"Vậy thì tôi sẽ gửi nó xuống địa ngục."

"Ha ha."

"Fuk! Anh đừng đi nhanh như vậy, chân tôi mềm nhũn rồi, đỡ tôi một tay!"

...

Rời khỏi khu đèn đỏ.

Đỗ Duy lái chiếc McLaren GT trên đường phố New York.

Hắn không có mục đích, nhìn luồng khí đen lúc sáng lúc mờ. Hắn đi theo quỹ đạo của luồng khí đen.

Trong xe hơi, Đỗ Duy vừa hút thuốc vừa nghĩ: "Valak không thể gây ra chuyện này, đầu của ác linh nữ tu đã bị nhốt trong hộp, không thể gây ra chuyện. Hơn nữa tôi đã kiểm tra, từ lâu nó đã mất đi những đặc tính quỷ dị. Trừ khi tôi có chỗ chưa phát hiện, bằng không chắc là không có, nhưng tôi thật sự cảm thấy được hơi thở của ác ma nữ tu."

"Tom là bạn của tôi, vì thứ đó có thể ám người, mưu đồ với Tom có lẽ cũng là ám anh ta."

"Hắc Đỗ Duy có hiềm nghi lớn nhất."

Đỗ Duy đột nhiên nhận thấy hắc khí đột nhiên biến mất.

"Đến rồi."

Hắn dừng xe. Sau khi mở cửa, hắn đưa mắt nhìn quanh.

Xung quanh im lặng, đây là một con phố.

Càng đi về phía trước, cuối cùng hắc khí biến mất, sắc mặt của Đỗ Duy trở nên kỳ quái ngay khi cúi đầu.

"Chui xuống ống cống rồi sao?"

Trên mặt đất chỉ có một nắp cống, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, Đỗ Duy lại cau mày.

Bởi vì sát nắp cống có khắc một cái tên: Ryan Hamel.

"Liên quan đến hắn?"

Đỗ Duy thì thào, lấy smartphone ra bấm số của Ryan.

"Ryan, bây giờ chú đang ở đâu?"

"A? Chủ nhiệm có chuyện gì sao? Em đang đào bảo vật ở trạm trung chuyển rác."

"... Cái gì, không phải chú đang chơi ở biệt thự sao? Sao lại tới trạm trung chuyển rác, nơi đó không tìm được kho báu, chỉ có thể nhặt rác."

"Thật sao? Vậy em không tìm nữa."

Đỗ Duy rất bất lực, hắn vốn tưởng rằng Ryan có chuyện gì, nhưng Ryan lại đi trạm trung chuyển rác, chưa chắc là việc gã làm, có thể là do tiền kiếp của gã.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nói: "Chú mau về nhà đi, giờ anh đang giải quyết một số việc ở bên ngoài, chú đừng gây thêm rắc rối, hiểu không?"

"Chủ nhiệm, đừng lo lắng về chuyện đó, em chắc chắc sẽ không gây ra rắc rối."

Đỗ Duy ừ đáp. Sau đó, hắn cúp máy, khí tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Mắt hắn dán chặt vào nắp cống. Một lúc sau, sau một tiếng nổ, nắp cống bị cạy tung và để sang một bên.

...

Ở phía bên kia, trong một trạm trung chuyển rác gần đó.

Ryan vung cuốc và đang bới rác. Gã lau mồ hôi trên trán, cười tự mãn nói: "Hừm, bảo mình về thì mình liền về, vậy Nam tước Ryan chẳng phải rất mất mặt sao, hôm nay tôi sẽ đào bảo bối, không đào được tuyệt đối không về nhà."

Bình Luận (0)
Comment