New York.
Đây là năm thứ ba kể từ khi Đỗ Duy mất tích.
Bầu trời trong xanh và đẹp đẽ, thành phố tuyến 3 này luôn có thời tiết rất tốt trong suốt 3 năm qua.
Không có mưa bão không ngớt.
Không có bầu trời thường xuyên u ám, động đất không xảy ra nữa.
Không có ác linh.
Mọi người đã trở lại cuộc sống bình thường và không còn cần phải đối mặt với nỗi sợ hãi vô danh, dù họ không hề biết thế giới này vốn tràn ngập ác ý với những người bình thường như họ.
Không có ác linh, Hunter tự nhiên mất đi tác dụng.
Còn về New York, dường như không có gì thay đổi.
"Lại một ngày đẹp trời …"
Cha Tony duỗi ngước bước ra khỏi nhà thờ, nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thấy rất vui vẻ. Ông ấy năm nay 62. Ông đã già hơn nhiều so với 2 năm trước.
Nhưng tinh thần và thần thái tốt hơn rất nhiều so với đàn ông trung niên bình thường.
Không biết đã bảo dưỡng bằng cách gì.
……
Sở cảnh sát New York.
Một cảnh sát vội vã cầm một tập tài liệu đến văn phòng của cảnh sát trưởng.
- Cốc cốc...
"Thưa cảnh sát trưởng Tom, đây là một tài liệu khẩn cấp cần anh ký."
"Vào đi…"
Giọng nói mệt mỏi của Tom vang lên. Sau khi đẩy cửa ra, viên cảnh sát bước đến và đưa cho anh ta tài liệu. Tom cầm lấy, rồi mở ra xem xét.
"Về việc điều chỉnh chính sách lương hưu của những người có liên quan của cảnh sát New York đã chết khi thi hành công vụ."
Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Tom đã biến mất, anh ta nhìn xuống, rồi hào hứng nói: "F*ck! Những chính trị gia chết tiệt này cuối cùng đã tăng gấp tiền tử cho họ, đúng là một quyết định đúng đắn chết tiệt!"
"Fuk!"
"Fuk!"
Tom rất vô văn hóa, mở miệng là văng tục. Mỗi lần nói chuyện là phải văng tục mới chịu.
Anh ta nhanh chóng ký tên.
Tom nghiêm nghị xếp tài liệu, nói với thuộc hạ: "Đây là chuyện tốt, chuẩn bị ăn mừng. Ta đã đợi ngày này, ta đã đợi bốn, năm năm."
Thuộc hạ hưng phấn nói: "Cảnh sát trưởng, sau này ngài không cần phải bỏ tiền ra trợ cấp cho các huynh đệ chết khi làm nhiệm vụ, có thể nghĩ đến cuộc sống của mình."
Tom xua tay và nói: "Không thành vấn đề, tất cả đều là tiền lẻ. Dù tiền lương hưu đã được tăng lên gấp đôi, nhưng con cái và người nhà của những người đó cũng cần tiền."
"Đợi đến khi con cái họ tốt nghiệp trung học, có thể tự mình kiếm tiền thì ãy nói về điều đó."
Thuộc hạ rất cảm động, gã trịnh trọng nói: "Anh là người có phẩm hạnh tốt nhất mà em từng gặp."
Những lời này rất chân thành. Nhưng khi Tom nghe thấy lại cảm thấy rất khó xử. Tom sao lại liên quan đến phẩm hạnh tốt?
"Thôi bỏ đi, cho chú lui, cứ chuẩn bị tiệc ăn mừng, nhưng anh sẽ không tham gia."
"Hả? Cảnh sát trưởng, anh có chuyện gì quan trọng sao?"
"Đương nhiên."
……
Bệnh viện Tâm thần Hill.
Đây ban đầu là một đống đổ nát, nhưng giờ đã được xây dựng lại như mới.
Nhưng cả bệnh viện vắng tanh, ồ không vẫn còn một người.
Gã có mái tóc vàng, trông khoảng 30 hoặc hơn, mặc một chiếc áo khoác trắng, ngồi xổm trên bãi cỏ của Bệnh viện Tâm thần Hill, nhìn thẳng vào đàn kiến trên mặt đất.
Đột nhiên giọng của Tom vang lên sau lưng gã.
"Ryan, anh lại đếm kiến trên mặt đất..."
Ryan quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Tom râu ria xồm xoàm mặc thường phục, tay đút túi quần bước tới. Phía sau anh là Cha Tony cũng mặc thường phục.
3 năm trước, sau khi Đỗ Duy biến mất, dáng vẻ của Ryan thay đổi trở lại như cũ, nhưng ý thức của gã dường như cũng đã trở thành Ryan bệ hạ kiêu ngạo ban đầu.
"Vô lễ! Tom, đây là cách anh nói chuyện với Ryan bệ hạ sao?"
"Đếm con kiến là sao? Đều là con dân của ta!"
Ryan buồn bực đứng lên, mặt đỏ bừng tức giận: "Lập tức xin lỗi con dân của ta, nếu không Ryan sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Gã đã cầm xẻng sẵn trên tay.
Tom tái mặt nói: "Được được, tôi nghe anh, tôi sai rồi được chưa?"
Ryan tự đắc khịt mũi: "Tom ngu xuẩn, anh nên cảm ơn Ryan bệ hạ nhân từ, nếu anh mà xin lỗi muốn, ta đã cho anh một xẻng rồi."
Tom hừ một tiếng.
Cha Tony mỉm cười và nói: "Ryan, Bệnh viện Tâm thần Hill đã xây xong. Tom và anh nghĩ hôm nay là một ngày tốt lành, không bằng ta thông báo hôm nay khai trương đi."
Với tình trạng hiện tại của Ryan, sao có thể khai trương bệnh viện. Hơn nữa, trong cả bệnh viện tâm thần, chỉ có một mình gã, vừa bệnh nhân, lại là bác sĩ.
Tom và Cha Tony luôn theo dõi Ryan.
Ryan nghe vậy, bực bội nói: "Không, ta chỉ là phó chủ nhiệm, còn chủ nhiệm thì không có ở đây nên ta không thể thay anh ấy quyết định được."
Chủ nhiệm là chỉ Đỗ Duy.
Trong lòng Ryan, Đỗ Duy vẫn luôn là chủ nhiệm.
Cha Tony bất lực nói: "Được rồi, vậy thì không khai trương. Hôm nay anh và Tom sẽ đến là muốn đưa em ra ngoài chơi, Bắc Brook vừa mở một công viên giải trí mới, ta hãy đi cùng nhau."
Tom cũng nói: “Đúng, tôi nghe nói ở đó có trò chơi đu quay và ngôi nhà kinh dị.”
Ryan tức giận cười gằn, chỉ tay về phía Tom và Cha Tony: "Mẹ kiếp! Hai chú coi Ryan bệ hạ là trẻ con sao? Đến công viên giải trí làm éo gì, đã đi thì phải đến khu đèn đỏ!"
"3 năm qua ta chưa từng chơi gái!"
"Này, ta là Ryan bệ hạ, hậu cung hàng triệu mỹ nữ, tại sao 3 năm rồi vẫn chưa được chơi gái?"
Tom xua tay nói: "Anh quên tổ đội chiến thần khu đèn đỏ của chúng ta đã giải tán 3 năm rồi sao, sao còn chơi gái được?"
Ryan ồ lên, lại cúi đầu xuống đếm kiến .
Nhìn thấy vậy, Cha Tony vội vàng nói: "Ryan, em đừng buồn, hay là chúng ta đưa em đi chơi gái? Anh đãi."
Tom cũng nói: "Đi chút đi, tôi đã 3 năm không tới đó, không biết liệu có truyền thuyết nào về ở khu đèn đỏ hay không."
Ryan lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta không đi đâu cả, ta sẽ ở lại đây đợi chủ nhiệm trở lại."
Vừa nói xong, Tom và Cha Tony có chút buồn. Tom ho khan để che đậy cảm xúc của mình. Cha Tony thở dài dụi mắt: "Đừng đợi nữa Ryan, cậu Đỗ Duy... cậu ấy có thể sẽ không bao giờ trở lại."
Tom cau mày, anh ấy thật sự không muốn đề cập đến chủ đề này.
Ryan cúi đầu nói nhỏ: "Ta không tin, chủ nhiệm nhất định sẽ trở lại. Bệnh viện tâm thần Hill xây xong rồi, anh ấy nhất định sẽ trở lại. Ta cũng đã tiết kiệm cho anh ấy hơn 20 tỷ."
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Tổ đội chiến thần của Khu Đèn Đỏ đã giải tán này chỉ nhìn nhau không nói nên lời.
Người đàn ông đó, anh ta thật sự sẽ trở lại?
Đã 3 năm rồi. Nếu có thể quay lại, lẽ ra phải quay lại từ lâu?
Đột ngột... vào lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua. Phía sau, có tiếng bước chân.
"Tôi nghĩ rằng tôi có thể đi đến bên Alexisis, nhưng không ngờ lại đến Bệnh viện Tâm thần Hill."
"Ryan, Cha Tony, Tom, đã lâu không gặp."
Giọng nói đó đều đều và bình tĩnh.
Cả 3 người họ đều bị sốc, nghi ngờ quay đầu lại.
Đỗ Duy mặc một chiếc áo gió màu đen, tóc trên trán xõa xuống chóp mũi, đôi mắt vẫn lạnh lùng như thường.
Cái bóng phía sau bị khúc xạ rất dài, màu cũng sẫm hơn nhiều. Trong túi của hắn, có một phong thư ố vàng lộ ra một nửa.
- Bốp...
Tom tự tát mình trong nước mắt: "Bạn ơi, anh cuối cùng cũng về rồi!"
Ryan hào hứng nói: "Chủ nhiệm, em biết anh sẽ quay lại. Em đã liên hệ với các tổ chức cho vay nặng lãi ở New York trong vài năm qua. Chỉ cần ta mở cửa kinh doanh, ta sẽ có thể cho gia đình những bệnh nhân vay nặng lãi, và chúng ta sẽ trực tiếp trở thành người giàu nhất."
Giọng của Cha Tony khàn đi: "Tuyệt vời, tuyệt vời."
Đỗ Duy rất bất lực: "Tôi sẽ không ở New York lâu, tôi phải đi gặp Alexisis. Mà này, ai trong các người cho tôi mượn smartphone, tôi phải gửi tin nhắn cho em ấy."
“Gửi tin nhắn gì chứ!” Tom run lên vì phấn khích: “Vị hôn thê của anh hiện là người đứng đầu gia tộc Wittbach, cô ấy luôn đợi anh, anh không cần phải lo lắng gì về cô ấy cả.”
"Nếu anh gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ bay đến ngay lập tức."
"Chúng ta làm sao còn tụ họp?"
"Bạn ơi, chúng tôi đã kìm chế 3 năm rồi, chúng tôi sắp phát điên rồi. Tôi chính thức thông báo rằng tổ đội chiến thần của Khu Đèn Đỏ sẽ được thành lập trở lại vào ngày hôm nay!"
"Đi! Đi chơi gái đi, tối nay Tom sẽ trả mọi hoá đơn!"
<i> Chương cuối cùng cũng đã đến, Đỗ Duy đã trở về lại với Alexis, có lẽ đây là cái kết có hậu! 3 năm đó Đỗ Duy đã đi đâu? Tác giả có viết bộ Bán thần, là Đỗ Duy xuyên đến một thế giới trung cổ, nơi thờ phụng thần linh, hắn trở thành bán thần, truyện ra 13ch và không biết có ra tiếp hay không? Bộ mới nhất của Đỗ Duy là Ông chủ tôi không phải là người, viết về em họ của Đỗ Duy ở TQ. Sau truyện này thì ta sẽ tập trung dịch: https://vip.bachngocsach.com/truyen/am-nu-hoan-hon/188.html và https://vip.bachngocsach.com/truyen/bat-tu-toi-danh-gia-dang-lam-huyet-toc/187.html mong mọi người ủng hộ. Tạm biệt!</i>