Giờ khắc này, Hắc Đỗ Duy mang theo 72 Trụ Ma Thần của Solomon, cùng với tòa tháp cao, hiện lên ngay trước mặt của ác linh Đỗ Duy.
"Lần này ta đã thắng."
"Nói cách khác chúng ta đã thắng."
Đằng sau Hắc Đỗ Duy, các Ma Thần đều im lặng, mỗi tồn tại khái niệm vĩ đại đều toát lên một ý chí kinh khủng. Chúng là một loại chất gây ô nhiễm. Về mặt khái niệm, nó sẽ gây ô nhiễm mọi thứ. Tương tự, là khái niệm bất diệt, và chúng là bất tử.
Chúng ta mà Hắc Đỗ Duy đề cập đến là chỉ các Ma Thần. Bởi vì y là đại diện của Ma Thần, hoặc là một vật dẫn của Ma Thần, một phiên bản Đỗ Duy của Ma Thần.
Mà lúc này, ác linh Đỗ Duy thì rất thờ ơ.
"Hắn" cao ngạo, bình tĩnh nói: "Trên đời này không bao giờ có người thắng, mày chỉ là bản sao của tao, dù bản chất của mày là Ma Thần thì đã sao?"
"Nói cho tao biết, mày dựa vào cái gì để thắng?"
Ác linh Đỗ Duy đã bóp chết Paimon. Sau đó, nó chỉ vào tòa tháp phía sau Hắc Đỗ Duy và nói: “Mày nghĩ rằng mày có thể giành chiến thắng nhờ nó?"
"Nó chỉ là một tòa tháp cao."
Nó chỉ vào 72 Ma Thần của Solomon và nói: "Tao không thừa nhận cái gọi là vòng lặp, cũng không nhận tao trên dòng thời gian khác, nhưng cho dù thế, trong vòng lặp vô hạn mà mày thừa nhận, các Ma Thần. cũng không thể giết được tao."
"Vậy mày dựa vào cái gì nghĩ mày có thể thắng?"
Hắc Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Chỉ vì bây giờ tao là Đỗ Duy, tao đã thay thế mày trong tất cả dòng thời gian từ trước đến nay, thứ mày có tao đều có. Tao còn gieo mầm phản bội ở ngay bên cạnh mày."
"Chính mày đã yêu cầu Carlos xây toà tháp cao này, nhưng đã bị tao trở về quá khứ thay thế. Tòa tháp cao này chính là lăng mộ mà tao chuẩn bị cho mày."
"Tao mạnh mẽ hơn mày!"
- Ầm ầm!
Toà tháp cao bay lên trời, rồi xuất hiện ngay phía trên Hắc Đỗ Duy.
Ở nơi sâu nhất, quan tài đá khổng lồ mở ra, như thể đó là tiếng gọi của người mẹ, lại giống như tiếng rên của thần chết.
Sức hút rất khủng khiếp, muốn kéo Hắc Đỗ Duy vào trong.
Nếu y thành thân thì ác linh Đỗ Duy chết chắc. Nhưng nó vẫn rất bình tĩnh.
"Tao không thừa nhận sự tồn tại của các vòng lặp, tao phủ nhận quá khứ. Đó là bởi tao khinh thường, bởi vì tao đã nắm chắc tương lai. Đối với tao, từ khi tao xuất hiện trên thế giới này thì đó chính là sự khởi đầu của tao, còn mày đang níu kéo quá khứ mà tôi đã bỏ rơi và phủ định. Vậy mày dựa vào đâu mà nghĩ rằng mày mạnh hơn tao?"
Ác linh Đỗ Duy duỗi tay ra. Như thể nó thật sự nắm được tương lai, toà tháp cao bị dừng ở trên không trung, không thể rơi xuống một phân.
Hắc Đỗ Duy bước tới.
Khái niệm về 72 Trụ Ma Thần đang trấn áp.
Y nói: "Phong thư, mày còn chờ gì nữa!"
Hắc Đỗ Duy đã từng động tay động chân trên tiền kiếp của phong thư, tức là Carlos, biến nó thành một quân cờ đen, rồi đặt ở bên cạnh Đỗ Duy. Chỉ chờ thời cơ, liền hóa thành lưỡi dao sắc bén nhất đâm chết Đỗ Duy.
Phong thư bay ra khỏi túi Đỗ Duy. Nó đang trôi nổi, còn toát lên khí tức quỷ dị.
Ác linh Đỗ Duy thấy vậy không khỏi lắc đầu.
"Mày đúng là ngu không ai bằng. Cách đây rất lâu, tao đã nói với nó rằng nó không có bất kỳ liên hệ nào với Carlos."
"Nó chính là phong thư. Là người hầu trung thành nhất của tao."
Phong thư bay lên bay xuống.
[Master ác linh, thằng đần này thật quá ngu ngốc, phong thư có ký ức của Carlos thì đã sao? Phong thư là phong thư, Carlos là Carlos.]
[Ngay cả khi thế giới bị hủy diệt, và thời gian đi đến điểm cuối, phong thư vẫn sẽ là người hầu trung thành nhất của ngài, sẽ chỉ đi cùng ngài cho đến cuối cùng, phong thư sẽ không bao giờ phản bội ngài.]
Hắc Đỗ Duy thấy vậy, nó có chút biến sắc.
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng trong quá khứ, y đã để lại mầm mống phản bội vào Carlos. Chỉ cần y muốn, phong thư sẽ lập tức phản bội. Nhưng thực tế hoàn toàn khác với những gì y nghĩ. Phong thư chẳng những không phản bội mà ngược lại còn chửi y đần độn.
Tình hình có vẻ hơi mất kiểm soát. Hắc Đỗ Duy cảm thấy hơi kỳ lạ.
Y không dám nhiều lời nữa, trực tiếp tấn công ác linh Đỗ Duy.
"Khoác giáp thành thần."
Đột ngột tất cả sức mạnh của 72 Trụ Ma Thần của Solomon đều hội tụ vào Hắc Đỗ Duy.
Cả bầu trời như bị xé nát, có sao băng đang rơi. Mưa như trút nước, đại dương sôi sục, sóng thần xuất hiện. Cục diện nghiêng hẳn về một bên.
Hắc Đỗ Duy điều khiển tòa tháp, y muốn giết chết ác linh Đỗ Duy.
Giờ y quá mạnh mẽ, y cũng nói: "Tao đã đến hiện tại từ quá khứ, và tao sẽ quyết định tương lai."
Ngay khi vừa dứt lời, một dòng thời gian được kéo dài từ quá khứ đến hiện tại. Đó là khái niệm của Đỗ Duy, được viết vào thế giới này.
Về cơ bản, dùng để thay thế.
- Bốp.
Nắm đấm của Hắc Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy đập vào nhau. Cả hai giống như mặt trước và mặt sau của một tấm gương.
Tràn đầy cảm giác hài hoà quỷ dị.
Ác linh Đỗ Duy không nói gì. Cho dù rơi xuống thế yếu, nó cũng không chút hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ bình tĩnh và cực đoan, như thể trời có sập, vẫn có thể bình tĩnh đối mặt.
Trận chiến kéo dài khá lâu.
……
Trên biển cả.
Sóng lớn ngập trời.
Thành phố gần biển bị bão quét qua.
Những tia sét khổng lồ bao phủ bầu trời.
Trong bóng tối sâu thẳm, bất cứ khi nào tia chớp lóe lên, hai hình bóng giống hệt nhau đều được phản chiếu.
……
Ba Lan...
Trời sáng choang.
Các tà giáo đồ quỳ trên mặt đất, tụng một thứ tiếng nghe không hiểu, chúng đang cầu nguyện.
Vào lúc này, các vị thần giáng thế. Chúng đã nhìn thấy các vị thần thực sự, nhưng họ là những vị thần xấu xa.
Khi vô số người chứng kiến Hắc Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy, ý chí tinh thần của họ đã hoàn toàn bị hủy hoại và chìm trong hỗn loạn.
……
San Polia.
Tòa tháp cao giáng xuống để trấn áp ác linh Đỗ Duy.
Quan tài đá văng ra ngoài, rồi lại phải rút lui bởi một ánh mắt từ ác linh Đỗ Duy.
……
New York.
Tom và Cha Tony vẫn đang chơi gái ở khu đèn đỏ. Chơi đến sáng khiến họ kiệt sức.
Bỗng vào lúc này, Tom mở to mắt nhìn trời: "F*ck! Cha Tony, nhìn xem, trên trời có phải là anh bạn tốt của em không? Cmn em điên rồi sao?"
Cha Tony dụi mắt!
Phía trên bầu trời, ác linh Đỗ Duy đang rơi xuống, toàn thân đẫm máu.
Hắc Đỗ Duy giơ tháp cao, rồi từ trên trời giáng xuống. Y đeo một chiếc mặt nạ.
"Tao đã thắng!"
Phong thư đứng trước mặt của ác linh Đỗ Duy.
[Master, Phong thư trung thành hơn Shadow.]
Nó muốn chiến đấu để ác linh Đỗ Duy có cơ hội thở dốc, nhưng hậu quả là nó vỡ tan tành, chẳng làm được trò trống gì cả. Chiến đấu ở cấp độ này không còn có thể bị tác động bởi bất kỳ ai, dù là 1 con Ma Thần gia nhập cũng vậy.
Trong mắt của ác linh Đỗ Duy hiện lên vẻ đau đớn. Với một cái vẫy tay của nó, những mảnh giấy vụn trở vào túi hắn, nhưng khí tức của phong thư đã biến mất.
Đằng sau nó, Shadow đang điên cuồng run rẩy. Shadow tức giận mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ ngầu đó toát ra màu sắc kinh khủng.
Lần đầu tiên từ khi làm cái bóng của Đỗ Duy, Shadow mất kiểm soát. Nó sử dụng hai con dao của mình, biến thành một bóng ma khổng lồ, hoá thanh đại dương đen kịt bay lên trời cao, tràn ngập giận dữ.
Hắc Đỗ Duy lạnh lùng vỗ một phát: "Ngu xuẩn đần độn, mày bị phong thư mắng cho khôn ra hả? Dám tấn công tao sao!"
Nhận cú vỗ này, đại dương đen kịt bị bốc hơi.
Màn sương lơ lửng trên không trung vẫn đang chắn cho ác linh Đỗ Duy. Việc Shadow có trí tuệ hay nhận thức về bản thân đã không còn ý nghĩa. Nó tức giận vì cái chết của phong thư, và vẫn muốn bảo vệ sự an toàn cho Master của mình.
Phong thư làm người hầu, chủ nhục thì thần chết. Shadow giống như một kỵ sĩ, dù chết cũng phải bảo vệ chủ nhân đến giây phút cuối cùng.
"Từ nay về sau, mày sẽ không tồn tại trên đời này."
Giọng của Hắc Đỗ Duy cực kỳ lớn, cũng đầy điểm nhấn kỳ lạ, có vẻ như giọng nói bị trùng lặp, không chỉ có mình y.
"Mọi thứ về mày, tao đều có thể sao chép. Tao muốn phá hủy mọi thứ liên quan đến mày."
"Vậy thì hãy tạo ra một thế giới do tao thống trị, tao chính là mày! Dòng thời gian này sẽ bao trùm quá khứ đến tương lai, mày thất bại rồi, mày sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình nữa."
Ác linh Đỗ Duy nôn ra máu. Nó không gánh nổi nữa, ngăn chặn Hắc Đỗ Duy và Ma Thần, cộng thêm toà tháp cao kia đến giờ cũng đã kiệt quệ. Đây là cực hạn rồi.
Vào giờ phút này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Một con chó hoang không biết từ đâu, lại dám làm càn trước Ryan bệ hạ!"
Sắc mặt của ác linh Đỗ Duy hơi tái, nó nhìn về hướng phát ra giọng nói đó.
Bóng tối bị xé toạc. Ryan đầy khinh thường, mặc áo khoác linh phục màu trắng, từng bước đi tới.
"Chủ nhiệm, em đã để anh đợi."
Ác linh Đỗ Duy nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, khàn giọng nói: "Ryan, chú... chú là..."
Ryan khẽ mỉm cười: "Chủ nhiệm, em biết anh muốn nói gì, nhưng em là Ryan, phân phó của anh, phó chủ nhiệm tương lai của bệnh viện tâm thần Hill, Ryan bệ hạ vĩ đại."
Hắc Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Ryan Hamel, mày đi tìm chết sao?"
"Dù khi mày còn sống cũng éo phải là đối thủ của Ma Thần. Giờ mày từ cõi chết trở về, lại có thể thay đổi được gì?"
Ryan liếc nhìn y, lập tức khạc một cục đờm.
"Đây là giọng điệu mà mày dùng để nói với Ryan bệ hạ?"
"Tao đánh không lại mày, nhưng chỉ cần tao còn thở, mày đừng hòng giết chủ nhiệm."
Hắc Đỗ Duy cười: "Chỉ dựa vào mày?"
Ryan gật đầu đáp: "Đúng."
Nói xong, cơ thể gã phát sáng, dần trở nên minh bạch. Trong thân thể gã thấp thoáng một lá bài Joker. Lá bài dần trở nên rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, ác linh Đỗ Duy đăm chiêu nói: "Lá bài ước nguyện..."
Hắc Đỗ Duy thờ ơ nói: "Hắn chính là lá bài ước nguyện, trong một vòng lặp nào đó, mày đã chôn một điềm báo trước, nhưng trong vòng lặp thời gian này, Paimon đã được tao thả ra khỏi cổng địa ngục."
"Cho nên hắn đã chết. Giờ tao sẽ giết hắn một lần nữa."
"Năng lực đạt muốn gì được nấy cũng chỉ là năng lực, không có gì đáng kể."
Hắc Đỗ Duy chỉ một cái.
Chân của Ryan lập tức thối rữa. Gã vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói: "Chỉ là ảo giác, tao không thừa nhận thì nó sẽ không tồn tại."
Đôi chân đó ngay lập tức hồi phục. Ryan lập tức phản tích, gã nói: "Chủ nhiệm của tao là tồn tại mạnh nhất trên thế giới. Bất kể là vào lúc nào, hay đối mặt với nguy cơ gì, anh ấy luôn có sức mạnh để lật ngược tình thế."
"Anh ấy sẽ không bao giờ thất bại vì anh ấy là Đỗ Duy. Tôi cầu mong tất cả bệnh tật tránh xa anh ấy."
"Tôi ước tất cả những thứ quái dị đều hoá thành hư vô trước mặt anh ấy."
"Tôi cầu chúc anh ấy trường sinh bất tử."
"Tôi ước tất cả mọi thứ trên thế giới này được như anh ấy mong muốn."
Sức mạnh của Ryan không chỉ chống lại Hắc Đỗ Duy, mà còn hồi phục sức mạnh cho ác linh Đỗ Duy.
Nhưng kỳ là lạ Ryan nói là anh ấy, không phải nó.
Cảm giác tồi tệ của Hắc Đỗ Duy ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Y đang lo lắng, y phải giết Ryan càng nhanh càng tốt.
Tòa tháp cao cũng đang trấn áp ác linh Đỗ Duy, ngăn không cho nó trở mình.
Các cuộc tấn công lặp đi lặp lại, khiến Ryan đau đớn. Dù sao Ryan cũng chỉ là một con người. Gã không đánh cắp bất kỳ sức mạnh nào của Ma Thần. Năng lực muốn gì được nấy của gã dù có nghịch thiên đến đâu cũng đánh không lại Hắc Đỗ Duy.
Sét đang đánh xuống, rồi lại hoá thành hư vô. Mặt đất rung chuyển, ngọn lửa thiêu đốt.
Mỗi đòn tấn công đều khiến cơ thể Ryan run lên dữ dội. Mái tóc vàng của gã đã bạc hết, cơ thể khô quắt, bộ lễ phục linh mục vừa người trở nên rộng thùng thình.
Vẻ đau đớn trong mắt của ác linh Đỗ Duy càng lúc càng trở nên nồng đậm.
Nó tung một quyền. Trên khóe mắt có máu chảy xuống, tòa tháp cao trên đầu trực tiếp bị định trụ, vặn vẹo vỡ vụn, một vết nứt điên cuồng lan tràn. Nhưng nó vẫn bị ép chết.
Nó rống lên: "Ryan..."
Lúc này Ryan đã trở thành một ông già. Khi nghe được tiếng của ác linh Đỗ Duy, gã lắc người, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt già nua, thều thào như một ông già sắp vào quan tài: "Chủ nhiệm, em không thể làm phó chủ nhiệm được nữa..."
Giọng nói đã mất hết sức mạnh.
Hắc Đỗ Duy túm cổ của Ryan. Cả bầu trời phẫn nộ với ý chí của y.
"Chết!"
- Vù...
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống, đâm về phía Hắc Đỗ Duy. Y theo bản năng buông tay né tránh.
Thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Từ trên thanh trường kiếm, bóng ma của Minette cản trước mặt Ryan: “Hãy sống tốt, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy đau đớn.”
Sau đó, thân ảnh của Alexisis hiện ra. Nàng có mái tóc bạch kim, khuôn mặt xinh đẹp đầy lạnh lùng. Đầu tiên là liếc mắt nhìn ác linh Đỗ Duy. Sau đó, ngay khi nàng nắm được thanh trường kiếm dài và chồng lên bóng ma của Minette, nàng chỉ vào Hắc Đỗ Duy và nói: “Đối thủ của mày là tao!"
Hắc Đỗ Duy vô cùng điên cuồng. Y trầm giọng nói: "Con đàn bà đáng chết, nếu như ngày xưa mày không điên cuồng ngăn chặn dòng thời gian thì chắc tao đã phủ xuống từ lâu rồi."
Đúng… Minette thực sự đã ở trong quá khứ, chống lại dòng thời gian bị Hắc Đỗ Duy chiếm giữ.
Không biết cô ấy đã làm như thế nào. Nếu không có cô ấy, Hắc Đỗ Duy có thể đã thành công phủ xuống thế gian khi Đỗ Duy mới xuất hiện.
Minette, hoặc Alexis. Người phụ nữ này đã đi đến 2 thái cực. Một chia thành hai.
Minette đã chống lại Hắc Đỗ Duy trong quá khứ. Alexis được đồng hành với Đỗ Duy ở thời hiện đại.
May mắn thay, các nàng là cùng một người. Cũng may mắn các nàng là một.
Người phụ nữ rút kiếm, chém trúng vào tòa tháp. Các vết nứt trên tháp cao hoàn toàn bị bổ ra, và nổ tung.
Một quan tài đá to lớn bay ra, nhưng không còn thể trấn áp được ác linh Đỗ Duy nữa rồi. Nó vừa chỉ tay, quan tài đá lập tức hoàn toàn dừng lại trên không trung.
Sau đó... Đoá Hoa Không Tàn Phai… đủ hết… thậm chí có cả Quỷ Khoá Puton. Freddy cũng chạy ra ngoài.
Đặc biệt là Freddy, khi nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Ryan, ánh mắt rất phức tạp. Có phẫn uất, có hả hê, nhưng cũng có nỗi buồn sâu sắc.
Lại là khởi đầu của một cuộc đại chiến khác.
Người phụ nữ đó bùng nổ với sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Nàng đã khoác giáp thành thần. Từng bị Ma Thần giết, cũng từng giết Ma Thần.
Tuy không thể áp chế Hắc Đỗ Duy hiện tại, nhưng vẫn có thể chống lại.
Ryan đang hấp hối nhìn ác linh Đỗ Duy, mở miệng nói: "Còn chưa tới lúc."
Ác linh Đỗ Duy lắc đầu.
"Không cần thời gian."
"Không cần chờ đợi cái gì."
"Đều lui ra sau hết, mọi thứ sẽ kết thúc ngay bây giờ."
Ác linh Đỗ Duy nói xong, một chiếc mặt nạ đã được hình thành trên khuôn mặt của anh ta. Sau đó nó tháo mặt nạ ra, mặt nạ lập tức biến thành tro bụi.
Một khuôn mặt bình tĩnh lạnh lẽo, tràn ngập thù hận.
Hắc Đỗ Duy thấy vậy, giận dữ quát: "Là mày chiến đấu với tao?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Đúng vậy, từ lúc bắt đầu vẫn luôn là tao."
Sự lo lắng trong lòng của Hắc Đỗ Duy như được phóng đại lên vô hạn. Y hỏi: "Nó đâu?"
Đỗ Duy đáp: "Không phải mày đã đoán ra rồi sao?"
Hắc Đỗ Duy mở miệng, cơ thể y đang run rẩy. Trên cơ thể cũng xuất hiện một lớp hắc khí nồng nặc.
Một ý chí đang thức tỉnh trong ý thức của y. Hắc Đỗ Duy phản kháng dữ dội.
Nó sợ hãi nói: "Tại sao lại thế này? Mày đã làm gì tao?"
Đỗ Duy lãnh đạm nói: "Tao không làm gì cả, tao chỉ thành toàn mày, hoặc có lẽ tao luôn chờ đợi thời khắc này."
"Tao đã viết tên thật trên bia đá.”
“Tôi đã viết tên thật của mình cũng chính là hoa văn mặt nạ, vào 72 Trụ Ma Thần của Solomon."
"Từ lúc đó, tao đã suy nghĩ về việc làm thế nào để giết được 72 Trụ Ma Thần của Solomon."
"Nhưng tao không hiểu tại sao tao lại đổi ý, đổi thành cùng chết. Câu trả lời rất đơn giản, đó là tao trở thành 72 Ma Thần của Solomon, sau đó..."
Hắc Đỗ Duy điên cuồng gầm gừ: "Sau đó phải đi chết? Thật nực cười, vô cùng nực cười!"
Khí tức trên thân y kinh khủng đến mức không ai có thể đến gần.
Ban ngày biến thành đêm đen. Những đám mây đen đang treo ngược, cả thế giới đảo lộn.
"Tao không thể thất bại, tao là 72 Trụ Ma Thần của Solomon, mày hoàn toàn không thể trở thành tao!"
Nghe vậy, Đỗ Duy bước tới, quan tài đá to lớn di chuyển theo hắn.
"Tao thật sự không thể trở thành mày. Nhưng giờ là mày đang biến thành tao."
"Bất kỳ tồn tại nào bắt chước tao sẽ trở thành tao và cuối cùng tụ lại thành một tồn tại tên là Đỗ Duy."
Cơ thể của Hắc Đỗ Duy đang sụp đổ, y còn muốn nói gì đó. Nhưng ý chí lại bị một tồn tại khác thay thế.
Tồn tại đó chính là ác linh Đỗ Duy.
Chiếc quan tài mở ra.
Ác linh Đỗ Duy nhìn Ryan, Alexis và Minette thật sâu, rồi bước vào quan tài đá.
Ngay sau đó, 72 Trụ Ma Thần của Solomon cũng lao vào quan tài đá.
Quan tài đá mà Hắc Đỗ Duy tạo ra cho Đỗ Duy chính là lăng mộ, sau khi Hắc Đỗ Duy và 72 Trụ Ma Thần của Solomon trở thành Đỗ Duy, quan tài đá này chính là lăng mộ dành cho chúng.
Từ đầu đến cuối, ác linh Đỗ Duy không hề nói lời nào.
- Bình bình...
Nắp quan tài đóng lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là 72 Cột Ma Thần của Solomon đã bị giết.
Đỗ Duy phất tay, quan tài đá lơ lửng quay quanh hắn. Sau đó… hắn nhìn Ryan, Alexis, lại vẫy tay, Quỷ Khoá Puton và tất cả thứ ma quái khác đều trở lại trong mộng.
"Từ nay, thế giới này sẽ không còn ác linh nữa."
"Sẽ không còn 72 Trụ Ma Thần của Solomon."
Giọng hắn hơi buồn.
Alexis nói: "Ác linh anh cũng không còn tồn tại sao?"
Đỗ Duy im lặng.
Ryan nói: "Chủ nhiệm, những tồn tại đó chỉ bị nhốt trong quan tài đá, sớm muộn gì cũng sẽ sống lại."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Được, cho nên anh phải đưa quan tài đá này rời đi, trong tương lai, hoặc là quá khứ, từ cái chết của ác linh anh mà kết thúc khái niệm của chúng."
Alexis đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Nàng lập tức lao đến trước mặt Đỗ Duy, định ôm lấy anh nhưng lại vồ vào khoảng không.
"Tại sao?"
Đỗ Duy nhìn nàng và nói: "Anh đi đây."
Alexis nghiến răng nói: "Anh không cần đi, chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau, ít nhất trước khi chúng ta chết đi, 72 Trụ Ma Thần của Solomon sẽ không hồi phục."
Đỗ Duy lắc đầu, đưa tay sờ tóc nàng. Hắn có thể chạm vào nàng, nhưng nàng lại không thể chạm vào hắn.
"Vô dụng, ác linh anh cũng là tồn tại khái niệm. Khi nào Ma Thần tái sinh, lại là một vòng lặp nữa, anh chính là nó, nó chính là anh."
"Anh thực sự mệt mỏi..."
"Trên con đường này, anh đã kiệt sức và mất mát quá nhiều."
"Giờ anh muốn chấm dứt tất cả những chuyện này."
Giọng của Đỗ Duy càng ngày càng yếu. Hắn bước đi, trong bóng tối, một đoàn tàu tiến đến. Đỗ Duy bước vào toa tàu với quan tài đá. Hắn như bị xiềng xích, đầu tựa vào cửa sổ tàu, đôi mắt vô hồn.
Xung quanh có hoa giấy bay lượn, xuyên qua cửa kính xe, bóng người phản chiếu qua khung kính, một vệt hắc khí thấp thoáng, cứ như một cơn gió là có thể thổi bay tan, nhưng vẫn kiên trì không chịu biến mất.