Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 30

Đinh Huy Tuyền đột nhiên nhìn Trần Vụ.

“Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu nhìn anh ấy làm gì?” Yến Vi Sí lạnh nhạt nói.

Đinh Huy Tuyền tránh né ánh mắt: “Thì, chính là ảnh chụp ăn thịt nướng ở tiệm thịt năm ngoái, tôi mong Trần Vụ có thể nể tình mối quan hệ không tệ trước đây của chúng tôi mà tha thứ tôi.”

Yến Vi Sí cười: “Tôi giống thằng ngốc lắm à?”

Đinh Huy Tuyền kinh hoàng lắc đầu: “Không phải, không có, anh Sí, tôi…”

“Mẹ kiếp giỏi lải nhải ghê.” Yến Vi Sí bỏ cánh tay khỏi vai Trần Vụ, âm trầm đi đến chỗ Đinh Huy Tuyền.

Đinh Huy Truyền run rẩy tay chân, mí mắt giật giật không chớp được vì kích động, liều mạng căng tròn mắt. Cậu ta như thể lên cơn hen suyễn, hô hấp ngày càng gấp gáp, trên khuôn mặt trắng bệch bắt đầu chảy ra sắc đỏ hồng của hồi quang phản chiếu.

Bất luận là cố ý hay vô tình tiếp xúc thân thể mỗi lần chơi bóng trước đây, hay là trốn trong phòng nghỉ khâu tên mình vào túi người này, mua cùng một kiểu áo khoác… Đều ẩn chứa sự phấn khích và si mê mịt mờ.

Bây giờ thì khác rồi.

Tâm tư giấu kín bị kéo ra, con chuột rình coi trong góc tối bị người ta lột da ném trên đường. Trong lúc kêu gào thảm thiết đầy đau đớn, nó ngửi được mùi hương của chủ nhân, lộ ra niềm sung sướng và xấu hổ chẳng chút kiêng dè.

Yến Vi Sí dừng lại, trong mắt là sự chán ghét khi nhìn một đống phân.

Cơ thể run rẩy của Đinh Huy Tuyền rùng mình một cái, huyết sắc trên mặt nhạt đi, còn trắng hơn trước. Cậu ta chua xót không chịu đựng nổi mà sụp bả vai ốm yếu: “Trần Vụ, tôi vốn định giấu thay anh, nhưng anh Sí muốn xem, tôi chỉ đành cho cậu ấy xem.”

Bức ảnh kia một lần nữa phơi bày dưới ánh mặt trời.

Sắc mặt Yến Vi Sí buồn tẻ và thậm chí nhàm chán: “Chỉ thế?”

Đinh Huy Tuyền ngơ ngác, hai người trong ảnh rõ ràng có chuyện gì đó, anh Sí không để ý không tức giận sao?

Vậy phải chăng điều đó có nghĩa là, Trần Vụ trong lòng anh Sí thật ra cũng không quan trọng đến thế?

“Cút.”

Một tiếng quát lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Huy Tuyền, cậu ta giẫm lên vại nước dưới bức tường trong sân để trèo lên trên, lúc đến dựa vào chấp niệm vượt qua thể năng, lúc đi mọi thứ đều đã tuôn ra từ cơ thể cậu ta, nên cố mấy lần cũng chưa thành công bò lên được bức tường thấp này.

Khi cậu ta không túm nổi dây leo đầu tường, sắp trượt ngã xuống sân, một nguồn sức mạnh đã đỡ lấy cậu ta.

Cậu ta ngoái đầu với chút mong đợi khôi hài.

Là Trần Vụ cầm khúc cây đặt trên đế giày cậu ta, cậu ta chưa kịp phản ứng đã bị lực đó đẩy lật ra ngoài.

“Bịch ——”

Đinh Huy Tuyền ngã úp mặt xuống đất, ý thức mơ hồ, hồi lâu không thể đứng dậy.

Trong sân thấp thoáng tiếng nói chuyện,

Kêu rằng, “Trần Vụ, bữa tối ăn cái gì?”

Đinh Huy Tuyền bắt một chiếc taxi đến sân bóng rổ thường tới nhất, không bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã, xen lẫn với tiếng chất vấn mệt mỏi của Triệu Tiềm: “Mày đi tìm Trần Vụ làm gì?”

“Năm ngoái có chụp một bức ảnh, muốn cảnh tỉnh anh ta.” Đinh Huy Tuyền trả lời.

Cổ họng Triệu Tiềm bốc khói: “Hỏi tao xin cách liên lạc với anh ấy, nhắn thẳng cho anh ấy không phải là được rồi sao, nhất quyết phải đích thân tới à?”

“Đích thân đi mới có hiệu quả.” Đinh Huy Tuyền nhìn những bóng người đang chạy dưới rổ bóng, “Tao muốn nói cho anh ta rằng, tao đã sớm nắm được nhược điểm của anh ta trong tay, thủ hạ lưu tình nên vẫn luôn không lấy ra cho anh Sí biết, hy vọng anh ta tự thu xếp ổn thỏa.”

Triệu Tiềm không hỏi là ảnh gì: “Anh Sí cũng thấy rồi à?”

Đinh Huy Tuyền im lặng.

“Vậy rốt cuộc là mày giấu hay không giấu thay Trần Vụ?” Triệu Tiềm ỉu xìu, “Lão Đinh, đừng xen vào có được không?”

Đinh Huy Tuyền vẫn trầm mặc.

Triệu Tiềm coi thái độ của Đinh Huy Tuyền thành tuyệt vọng vẫn không thay đổi. Cô túm cổ áo cậu ta, vung nắm đấm lên cây cột bên tai cậu ta: “Bị đánh mất nửa cái mạng, sức khỏe có bồi bổ thế nào tĩnh dưỡng ra sao cũng kém trước đây, vẫn chưa làm mày tỉnh táo lại sao?!”

Ánh mắt Đinh Huy Tuyền trống rỗng: “Không phải như thế, mày không hiểu đâu, tao cũng không muốn nói.”

“Những gì mà mày tưởng là thứ tao chưa từng nghĩ tới, trước giờ tao đã không muốn chen vào vòng giao thiệp của anh Sí, có bất kỳ mối quan hệ nào với cậu ấy ngoài bạn học.” Cậu ta nói.

Triệu Tiềm hét lớn: “Thế tại sao mày không tiếp tục tỉnh táo cho tới khi tốt nghiệp đi?”

Đinh Huy Tuyền cười khổ: “Tao cũng hối hận mà.”

Sự kích động quả nhiên là ma quỷ, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Nếu cậu ta có thể khống chế được bản thân, thì vẫn có thể cùng nhau chơi bóng, đi học, ăn cơm, cuối cùng hoàn thành bộ ảnh tốt nghiệp trong tiếng “Cười lên nào”, tiễn hắn ngồi trên rời đi Xuân Quế xe lửa, lạc thượng lão đồng học danh hiệu.

Cậu ta nghẹn ngào hối hận về chuyện đã làm.

Vai phụ nhỏ bé cũng là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình, muốn có một cái kết trọn vẹn.

Người duy nhất biết học tập xung quanh Triệu Tiềm chỉ có thằng bạn từ nhỏ của cô. Ban đầu cô không hiểu, chẳng phải cậu ta phải tới Trung học Số 1 à, sao tự nhiên lại chạy đến Tây Đức?

Nửa tháng sau khi khai giảng lớp Mười, Triệu Tiềm đã biết đáp án.

Ai học giỏi nhưng không nghe giảng trên lớp bình thường mà chỉ lãng phí thời gian với một đám lưu manh, người khác nhìn thấy sẽ khó hiểu và khó chịu.

Triệu Tiềm từ thầm trách mắng cậu ta không chí tiến thủ, đến giúp cậu ta bảo vệ bí mật này.

Cho tới hôm nay.

Nghe cậu ta khóc trước mặt mình.

Đã làm sai, tổn thương người khác, cũng huỷ hoại chính mình.

Triệu Tiềm lục lọi trong túi quần, đưa một gói khăn giấy chưa mở cho cậu ta: “Khóc có ích gì? Kể cả Trần Vụ có thể tha thứ cho mày thì anh Sí sẽ không tha thứ đâu.”

Đinh Huy Tuyền bóc gói khăn giấy: “Năm ngoái tao cố ý dẫn Trần Vụ đi xem Đại Phật, là muốn đưa anh ta tới chỗ anh Sí, quan sát xem anh Sí có phản ứng gì… Nếu tao đổi ý dẫn anh ta đến quận Ba, bỏ anh ta một mình ở nơi đó, anh ta chỉ có đường chết.”

“Mày cũng biết cơ đấy?” Triệu Tiềm tức giận đến độ không màng vết thương của cậu ta đã lành hay chưa, thô bạo đánh vào đầu cậu ta, khá lắm, năm ngoái đã gây chuyện rồi!

“Bằng không còn có thể có khả năng thứ hai chắc?” Đinh Huy Tuyền bị đánh đến hai mắt đen kịt, nôn ra một ít chất nhầy, trong miệng còn giễu cợt nói: “Anh ta ngốc như thế, chắc chắn sẽ không kịp cầu cứu anh Sí, là tao không dẫn anh ta đi, anh ta mới bình an. Tao cũng không ném anh ta xuống hồ nước mà chỉ đặt ở rìa, nước ngập không quá eo khiến anh ta đông lạnh một chút. Tao theo dõi anh ta suốt một quãng thời gian, anh ta cũng không phát hiện ra. Nếu khi đó tao nảy ra suy nghĩ cực đoan…” Đinh Huy Tuyền thoáng tạm dừng rồi tiếp tục, “Sẽ thế nào…”

“Vậy mày, tao, nhà tao, nhà mày, đều toang rồi.” Triệu Tiềm gằn từng chữ.

Đinh Huy Tuyền cho rằng Triệu Tiềm nói hơi phóng đại, bỗng nhiên nghe cô đột ngột thốt ra một câu, “Mày mau chóng đi khám tổng quát đi.”

Cậu ta lấy làm lạ hỏi: “Khám cái gì?”

Triệu Tiềm ngập ngừng.

Sắc mặt Đinh Huy Tuyền hơi mất tự nhiên, cậu ta thăm dò: “Có phải là mày nghe nói cái gì không?”

Triệu Tiềm: “Ừ.”

“Cho nên mày nghĩ tao có bệnh à?” Cõi lòng Đinh Huy Tuyền phát lạnh, “Tiềm Tiềm, tao trong mắt mày là cái loại người tùy tiện xằng bậy với người khác…”

Triệu Tiềm thốt ra tên một người, nói một mạch: “Không biết cậu ta dính bệnh AIDS từ ai, trong khoảng thời gian này tao đã tra xét, rất nhiều người bị cậu ta lây nhiễm.”

Đinh Huy Tuyền không nhìn vào mắt Triệu Tiềm: “Mày nói đứa đàn em kia à?” Cậu ta rũ mắt lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, “Tao và cậu ta cùng loại, cậu ta bảo tao thử làm 1, tao không thành công, bọn tao không làm toàn bộ.”

Dây thần kinh căng chặt của Triệu Tiềm cuối cùng cũng được thả lỏng: “Làm tao sợ muốn chết, con mẹ nó, đậu má cũng may không phải.”

Lời chửi thề liên tiếp, là niềm hân hoan phát ra từ tận đáy lòng.

Thấy cô thản nhiên chân thành, Đinh Huy Tuyền càng thấy mình xấu xa đê tiện quá quắt hơn.

Không xứng làm bạn thân từ nhỏ của cô.

“Tiềm Tiềm, tháng Bảy mày phải tới Thủ Thành nhỉ?” Trên khuôn mặt chưa khô vết nước của cậu ta hiện lên một nụ cười, “Hôm ấy tao sẽ không tiễn mày đâu, trước tiên chúc mày thuận buồm xuôi gió, tiền đồ xán lạn.”

Triệu Tiềm dùng sức lau mặt, buông thõng tay, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn cậu ta chằm chằm không chớp: “Tao hỏi mày một vấn đề. Mày là sau này mới như vậy, hay là…”

Đinh Huy Tuyền nói: “Bẩm sinh.”

Triệu Tiềm nỉ non: “Thế tức là không thay đổi được.”

Đinh Huy Tuyền nhìn về phía cô, cô đã quay người lại.

Dưới cầu vượt Trường Lâm, một nhóm các nữ sinh nổi loạn hư hỏng đang sôi nổi quay video, tay khua ống đèn xanh đỏ, nhảy múa loạn xạ tao là đẹp nhất.

Thình lình có người tới, sắc mặt như chết cha chết mẹ kia làm các cô gái lập tức ngừng chơi đùa, bày ra tư thế đánh nhau.

Triệu Tiềm một thân một mình xông vào phe thế lực khác của nữ sinh Tây Đức.

Dòng nước dưới cầu chảy chậm, gói kẹo cao su bị thổi bay lên cầu, không biết dính lên mặt ai, dẫn đến một tiếng chửi rủa.

Có một nữ sinh ngoa ngoắt không kìm nén được mà mỉa mai: “Ngọn gió nào đã thổi chị Tiềm tới thế?”

Triệu Tiềm đi đến một chỗ, nhặt bộ tóc xù chú hề màu tím trên mặt đất lên, hỏi cô ta: “Thứ này đội kiểu gì?”

Dưới sự xô đẩy của bạn bè, em gái ngoa ngoắt đi đến hướng dẫn.

Tóc Triệu Tiềm được chải ép sát da đầu, rất dễ đội tóc giả. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan phóng khoáng, không cảm thấy xấu.

“Bọn mày còn chơi gì nữa, cho tao thử đi.” Triệu Tiềm cười nói.

Ngồi trên lan can bên mặt nước, Lý Tiêu tràn đầy hứng thú, người này đã gặp phải kích thích lớn rồi.

Không bao lâu sau, Triệu Tiềm hóa trang xong xuôi.

Trên tai có một đôi hoa tai to bự chảng, quanh cổ đeo mấy vòng dây xích, mỗi bên khóe mắt còn dán một mảnh trăng lưỡi liềm kim loại màu vàng, trên đồ thể thao bám mùi nước hoa nồng nặc.

Cô đóng gương trang điểm lại, hất cằm về phía Lý Tiêu đã xem diễn hồi lâu, đôi môi bôi son lộn xộn nhếch lên: “Có thời gian không, đi uống rượu đi.”

Lý Tiêu nhảy xuống lan can, giày cao gót vững vàng giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh: “Chị Tiềm đã hẹn, vậy phải đi thôi.”

Lúc uống rượu, Triệu Tiềm nhắn tin cho Trần Vụ, hỏi thăm phía anh có chuyện gì không.

Trần Vụ xem di động ở phòng khách.

Trong bếp, Yến Vi Sí rửa sạch đậu que rồi vớt lên đĩa, thoạt trông hắn không khác bình thường, không bị ảnh hưởng bởi bức ảnh đó.

“Còn phải chuẩn bị gì nhỉ, thịt băm.”

Yến Vi Sí mở tủ lạnh, lấy ra một chiếc túi từ ngăn thứ hai. Một giây trước hắn đang lấy miếng thịt ba chỉ, giây tiếp theo thịt và túi cùng rơi xuống mặt bàn: “Có phải Quý Minh Xuyên có phức cảm chết tiệt gì đó với anh trai mình không?”

Trần Vụ run lên, tin nhắn đang gõ biến thành chuỗi ký tự lung tung.

“Trần Vụ!” Yến Vi Sí từ trong bếp nổi giận đùng đùng đi ra.

Trần Vụ không nhắn tin nữa, anh vội ấn tắt điện thoại: “Ở đây, tôi ở đây.”

Yến Vi Sí chống lên bức tường sau lưng anh, vây anh ở dưới mắt mình: “Vừa nãy tôi nói gì?“

Trần Vụ mấp máy môi, không đáp được.

Yến Vi Sí nhắm mắt, không tức giận, ông đây không tức giận, xem anh ấy giải thích thế nào.

“Tôi đang trả lời tin nhắn của bạn học Triệu.” Trần Vụ nói không mấy tự tin.

Yến Vi Sí cúi người, chóp mũi như có như không chạm vào mái tóc đen của Trần Vụ: “Cho nên vì cậu ta, anh coi lời tôi nói thành gió thoảng mây bay hả?”

Hàng mi sau tròng kính của Trần Vụ khẽ rung, dáng vẻ rất ngượng ngùng: “Không phải, tôi ban đầu muốn xào rau, cậu nói để cậu xử lý món đậu que xào thịt, tôi bèn đi ra ngoài, lúc này bạn Triệu vừa khéo nhắn tin tới, tôi… Tôi còn chưa trả lời thì cậu đã gào lên với tôi, tôi gì cũng quên, cũng không nghe lọt lời cậu nói.”

Yến Vi Sí trầm ngâm: “Đã hiểu, tại tôi.”

Trần Vụ: “… Bạn Yến, cậu có thể nói lại lần nữa không?”

Yến Vi Sí buông bàn tay chống tường xuống và lùi lại, hắn đi tới đi lui vài bước trước mặt Trần Vụ, hơi thở nóng nảy làm như muốn đánh nhau, cuối cùng lại chỉ cắn răng bật ra mấy chữ: “Sắp bị anh phiền chết.”

Âm cuối rơi xuống, hắn lặp lại câu nói trong bếp một lần.

Trần Vụ nghe xong, lắc đầu.

Yến Vi Sí lại nổi giận: “Mịa thế cậu ta còn túm tay anh không bỏ à?”

Trần Vụ vội vàng liếc hắn.

Ánh mắt kia giống như đang nói, còn có gì muốn hỏi không?

Yến Vi Sí phát ra tiếng cười từ trong cổ họng: “Anh sẽ không cho rằng tôi nhìn thấy bức ảnh sẽ làm như không thấy, nên chỉ hỏi một câu đấy chứ?”

Hắn cầm quả táo đã được rửa sạch từ đĩa hoa quả trên bàn lên cắn một miếng lớn, tần suất cắn của khớp hàm toát lên sự thiếu kiên nhẫn: “Nhanh lên, miêu tả tiền căn hậu quả của bức ảnh đi.”

Trần Vụ vào bếp bật bếp gas, đổ chút dầu vào chảo sắt: “Lúc ấy cậu ta không biết tôi ở Xuân Quế, hỏi tôi sống ở đâu, tại sao không nói với cậu ta.”

Yến Vi Sí nhắm mắt theo đuôi vào, đứng thẳng bên cạnh Trần Vụ: “Thế mà cũng phải bày ra dáng vẻ đần độn vô tri cha không thương mẹ không yêu à?”

Trần Vụ chờ chảo nóng, bỏ một ít hành gừng tỏi vào xào lên: “Diễn thôi.”

Cảm xúc dâng trào đầy ngập của Yến Vi Sí thoáng cái bay hơi: “Sao Quý Minh Xuyên thích diễn kịch thế nhỉ?” Hắn gặm táo rộp rộp, “Vua màn ảnh chuyển thế à?”

Trần Vụ xào hành gừng tỏi, sau đó bỏ sườn heo tươi ngon đã được sơ chế từ trước vào chiên vàng, thêm nước rồi đậy nắp.

Anh quay đầu lấy ớt xanh trong rổ.

Tất cả đều mọc trong khoảnh sân bé, kích thước nhỏ, cũng không đẹp bằng ở chợ bán thức ăn.

Tiếng cạch cạch cạch phát ra từ phía dưới con dao làm bếp.

Trần Vụ cắt ớt xanh thành những sợi mỏng: “Có thể là trước kia sử dụng chiêu này ăn được kẹo, nên cảm thấy dùng tốt.”

Ánh mắt Yến Vi Sí bất giác dừng trên tay anh: “Bây giờ còn dùng tốt không?”

Trần Vụ đáp: “Vô dụng.”

Yến Vi Sí đổi trái táo sang bên miệng kia, sức cắn cùng tần suất chậm lại: “Bảo cậu ta cút đi, về sau lần nào cậu ta tới tìm anh, đều bảo cậu ta cút.”

Vốn dĩ không có quan hệ huyết thống, cha nuôi cũng không còn nữa, quan tâm cậu ta làm gì, một người trưởng thành, còn cần người khác chăm chắc?

“Đậu que xào thịt vẫn do cậu nấu hả?” Trần Vụ dọn dẹp bàn.

Yến Vi Sí: “Không có tâm trạng.”

Trần Vụ nhấc nắp nồi, hớt một lớp bọt mỏng trên sườn heo ra: “Thế tôi tự xào, cậu ra ngoài đi.”

Yến Vi Sí thối mặt: “Tôi không xào thì không thể ở đây à?”

Trần Vụ lẩm bẩm đầy vô tội: “… Chỉ là tôi cảm thấy mùi khói dầu rất nồng thôi.”

“Cứ kệ tôi.” Yến Vi Sí ném hạt táo vào thùng rác, bức ảnh kia không ngừng lướt qua tâm trí hắn, mức độ chướng mắt Quý Minh Xuyên cũng theo đó tăng lên. Hắn thậm chí nghĩ rất không thực tế rằng, nếu sớm biết thế thì đã không cho Trần Vụ đi trả sách hộ hắn rồi.

Ngược lại hắn lại tự giễu dưới đáy lòng.

Họ là hai anh em không phải người xa lạ, không chạm mặt nhau ở thư viện thì về sau còn sẽ có những lần gặp khác.

Yến Vi Sí ngồi trên ghế xếp mini cạnh cửa phòng bếp, nhắn cho Khương Lương Chiêu: [Lần trước điều tra Quý Minh Xuyên, không có vấn đề gì chứ?]

Khương Lương Chiêu nhanh chóng trả lời: [Không có.]

Yến Vi Sí trầm tư, điều đó có nghĩa là, giả định nào đó của hắn cũng không tồn tại.

Bằng không Lương Chiêu sẽ không thể không áp dụng cách xử trí.

Yến Vi Sí dịch ghế xếp mini, tựa gáy lên cửa phòng bếp. Hắn mân mê chiếc đồng hồ thể thao trên cổ tay, đôi mắt rũ xuống ngắm phần mắt cá chân ngắn dưới chiếc quần chưa chỉnh ngay ngắn của Trần Vụ.

Bất luận là ánh nhìn chăm chú không bình thường trên sân trượt băng, hay là cái bắt tay ở thư viện, đều làm hắn khó chịu.

Lại là quá khứ, không thay đổi được.

Mẹ kiếp.

Giữa tháng Năm, Hoàng Ngộ gửi một phần bản thiết kế âu phục cho Yến Vi Sí, bảo hắn chọn.

Hình ảnh sử dụng kích cỡ do Trần Vụ đo, rất chính xác. Yến Vi Sí mặc bất cứ bộ nào đều sẽ rất vừa vặn, điều cần thiết bây giờ là chọn ra bộ xuất sắc nhất.

Yến Vi Sí dửng dưng ném điện thoại lên đùi Trần Vụ: “Giúp tôi chọn đi.”

“Chọn cái gì?” Trần Vụ đang gấp quần áo, anh nhìn màn hình di động của Yến Vi Sí, “Âu phục à, tôi chưa tiếp xúc qua bao giờ.”

Yến Vi Sí ngã vào một đầu khác của sô pha: “Bảo anh chọn thì cứ chọn đi.”

Trần Vụ nghiêm túc xem: “Bộ thứ hai, bộ thứ bảy, bộ thứ tám, phù hợp với cậu. Đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.” Anh nói tiếp, “Thẩm mỹ của tôi là bức rèm mà cậu rất ghét, nên cậu cũng đừng đặt nặng ý kiến của tôi quá.”

“Tôi cứ muốn nghe anh đấy.” Yến Vi Sí lấy về di động giơ lên cao lướt giao diện, một lát sau, hắn bắt đầu mắng, “Tốc độ internet rách nát gì đây, mua đồ cũng không tính được tiền.”

Trần Vụ đặt áo ngắn tay đã gấp gọn sang một bên: “Buổi tối, cơ thể con người sẽ tiết ra một loại chất, sẽ hưng phấn, cố gắng đừng mua sắm gì, dễ tiêu phí bốc đồng lắm.”

Yến Vi Sí trừng anh.

Trần Vụ cười ngượng ngùng: “Cậu mua đi, cậu cứ mua đi.”

Yến Vi Sí thanh toán xong bắt đầu chơi game, nói một câu rất tùy ý: “Mua quần lót cho anh.“

Trần Vụ ngạc nhiên: “Tại sao lại mua cho tôi? Tôi có rồi mà.”

“Của anh mặc từ Syria về.” Yến Vi Sí không khách khí mà cười nhạo, “Chính anh thử đếm xem có bao nhiêu cái lỗ.”

Trần Vụ ấp úng: “Khoa trương quá, chỉ là bị sút chỉ đôi chút thôi.”

Anh lấy làm khó hiểu lẩm bẩm, “Hơn nữa quần lót mặc trên người tôi, cũng không liên quan gì tới cậu cả.”

“Sao lại không có?” Yến Vi Sí chỉ tay ra ban công, “Phơi trên mắc, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”

Trần Vụ rất nhỏ giọng nói: “Thế cậu không tới chỗ tôi là được mà.”

Phòng khách chìm trong tĩnh lặng.

Yến Vi Sí ngồi thẳng dậy ở đầu kia sô pha, chân không nhẹ không nặng mà đá đá Trần Vụ: “Sao tôi lại phát hiện ra, bây giờ anh biến hư rồi.”

Trần Vụ yên lặng rũ mắt, nhìn bàn chân bên mông mình.

Yến Vi Sí: “…”

Chẳng trách mềm mại như thế.

Yến Vi Sí tỉnh bơ thu chân về: “Tôi đi tiểu đây.”

Cửa nhà vệ sinh vừa đóng, cảm xúc mà Yến Vi Sí che giấu chợt nổ tung, từ tai đến cổ đều đỏ bừng.

Cái mông nhỏ của tên kia mềm ghê, hắn cũng thích nó.

Yến Vi Sí đánh lên mặt mình hai cái “bạch bạch”, sau khi bình tĩnh lại, hắn lướt tin nhắn thúc giục không yên trên di động rồi nhắn lại số thứ tự âu phục đã chọn.

Yến Vi Sí: [Hai bảy tám.]

Trong căn hộ, Hoàng Ngộ trừng mắt khi nhận được tin nhắn, ba bộ này không nằm trong số những bộ được họ đánh giá tốt.

Gã vừa trả lời nhóm nhà thiết kế nước ngoài, vừa cạn lời nói cho Khương Lương Chiêu bên cạnh nghe: “Sao anh Sí lại ngược đời rồi?”

Khương Lương Chiêu lắc ly rượu trong tay: “Hẳn là ý của Trần Vụ.”

“Chắc chắn là thế, Trần Vụ có thể hiểu cái gì chứ, chuyện lớn như vậy mà anh Sí cũng đế anh ta làm bừa.” Hoàng Ngộ liếc vết móng tay cào trên mặt Khương Lương Chiêu, nhẫn nhịn không trêu đùa, “Chiêu Nhi, phía em gái mày thế nào rồi?”

Tuần trước, ở Trung học Số 1 có người đăng ảnh chụp Quý Minh Xuyên quỳ một gối xuống đất buộc dây giày cho Khương Hi lên diễn đàn.

Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp bắt đầu, hai nhân vật chính lại là nhất nhì khối, có thể thấy được việc này đã gây ra bao nhiêu náo động, nhà trường tất nhiên sẽ nói chuyện với bọn họ.

Khương Hi đang ở trong thời kỳ chữa lành thần kinh mẫn cảm, không thể chịu đựng nổi chút kích thích nào, tiếng phản đối của người xung quanh càng lớn thì trái tim nổi loạn của cô bé càng mạnh mẽ.

Vốn dĩ, có lẽ cô bé chỉ muốn có người cùng mình thoát ra khỏi bóng ma do chuyện đau lòng mang đến, Quý Minh Xuyên đúng lúc ở bên cạnh, cũng có thể cho cô bé thứ cô muốn, chỉ vậy thôi.

Nhưng ầm ĩ một hồi ngay lập tức xuất hiện loại cảm giác định mệnh rằng toàn thế giới đều đối địch với chúng ta, chúng ta đặc biệt, chúng ta bị cô lập.

Bọn họ đã thành đôi.

Khương Lương Chiêu nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ sát trần: “Mặc kệ rồi, mệt mỏi.”

Vết thương của hắn ta là do em gái khóc nháo vùng vằng bất cẩn va phải, sau đó tự trách bôi thuốc sát khuẩn cho hắn ta rồi không dám xuất hiện ở trước mặt hắn ta nữa.

Khi hắn ta đi tìm, ngoài mặt cô nhóc rất ngoan ngoãn, song sau lưng vẫn chạy đến lớp Quý Minh Xuyên.

Quý Minh Xuyên biết xem xét thời thế, kéo thả tự nhiên hơn hắn ta dự liệu.

Em gái không phải đối thủ. Trong lúc nghi ngờ bản thân và yếu ớt nhất, cô nhóc rơi vào lưới.

Hoặc nói cách khác, Quý Minh Xuyên đã thu lưới.

“Tao càng can thiệp, nó càng nắm chặt Quý Minh Xuyên hơn.” Lòng tự tin của Khương Lương Chiêu thất bại thảm hại trên người em gái, “Sao cũng được, cũng sắp đi rồi.”

“Ngộ nhỡ Quý Minh Xuyên cũng tới Thủ Thành thì sao?” Hoàng Ngộ ám chỉ.

Khương Lương Chiêu nói: “Tao biết mày nghĩ gì, giải quyết một tên Quý Minh Xuyên có nhiều cách lắm. Nhưng vô dụng thôi, Tiểu Hi nói, nếu Quý Minh Xuyên nếu có mệnh hệ gì thì chính là do tao gây ra.”

Hoàng Ngộ cười to ha ha ha: “Mày làm thì cứ làm, nó còn có thể trở mặt với mày vì Quý Minh Xuyên chắc?”

Khương Lương Chiêu nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Nó nói, thế nó sẽ học những người khác trong giới, ra ngoài uống rượu lêu lổng, tìm một đống bạn giường.”

Hoàng Ngộ: “…”

“Tuy là đang cố dọa tao cho hả giận, nhưng tao không ngờ rằng những lời này có thể thốt ra từ miệng thiên kim nhà họ Khương.” Khương Lương Chiêu đã già đi rất nhiều vì lần thất bại này. Hắn ta không có kinh nghiệm yêu đương, xử lý vấn đề tình cảm của em gái thật sự thất sách.

“Tao đánh giá thấp thời kỳ nổi loạn của nó, cũng có chút tự cho mình là đúng, nó muốn làm gì thì làm đi.” Khương Lương Chiêu nói.

Hoàng Ngộ tặc lưỡi: “Đột nhiên độ lượng rồi.”

“Không ai ngăn cản, rất nhanh sẽ nhàm chán.” Trong giọng Khương Lương Chiêu ẩn chứa vài phần chắc chắn, song nỗi lo trong lòng không bớt đi chút nào.

Cách đối xử đặc biệt của anh Sí dành cho Trần Vụ đã gây nên tổn thương lớn bao nhiêu với em gái, thì sự tồn tại của Quý Minh Xuyên đã tạo ra cảm giác chữa lành lớn bấy nhiêu.

Em gái ngỗ nghịch, bị tẩy não mê hoặc đến mức không phân rõ ai mới là người tốt với nó, chịu thiệt mới có thể nhớ lâu.

Vậy để nó chịu.

Trưởng thành cần phải trả giá đắt.

Tuổi nó còn nhỏ, nếu vấp ngã, về sau còn có rất nhiều cơ hội đứng lên.

Khương Lương Chiêu thở dài, sau khi trở về hắn ta sẽ rất bận rộn, không nhiều tinh lực chăm sóc em gái, chỉ có thể để người trong nhà thay.

Điều không nên nhất chính là lúc trước giúp đỡ cô nhóc thuyết phục người nhà, cho cô bé theo tới Xuân Quế.

Lây một ít thói xấu.

Cuộc sống có quá nhiều biến số bất ngờ. Nhiều khi bạn nghĩ rằng mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng thực ra vẫn còn rất sớm.

Mười ngày trước khi thi đại học, Quý Minh Xuyên đáng lẽ đang vênh váo tự đắc, lại xuất hiện trước mặt Trần Vụ dưới ánh trăng mờ ảo. Y không ăn diện như hai lần trước, chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh.

Từ nhỏ Quý Minh Xuyên đã mắc chứng đau đầu, trải qua thời thơ ấu trong các bài thuốc dân gian Đông y và thuốc Tây. Y đột nhiên khỏi bệnh vào năm mười lăm tuổi. Y không rõ là loại thuốc nào có tác dụng.

Hoặc là đều hữu dụng, hiệu quả kết hợp với nhau mới giúp y có được sức khỏe bình thường.

Quý Minh Xuyên không ngờ còn có xác suất tái phát.

Y vốn định uống một số loại thuốc giảm đau phổ biến trên thị trường trước, đợi đến sau kỳ thi đại học rồi tính, nào biết triệu chứng không hề thuyên giảm chút nào.

Nếu không kìm hãm thì sẽ ảnh hưởng việc thi đại học.

Trần Vụ không những là người biết chuyện, mà còn là người chứng kiến y bị tra tấn rồi chứng kiến y hồi phục.

Vì thế y tìm đến đây.

Miễn là chuyện y có thể tự mình giải quyết, y đều sẽ không nhớ tới Trần Vụ.

“Anh ơi, đầu em lại bắt đầu đau rồi.” Quý Minh Xuyên lên tiếng trước, “Đã khỏi từ lâu, sao lại tái phát nhỉ?”

“Em không nghĩ ra chuyện là thế nào, cuối năm đã xuất hiện triệu chứng, mà em không chú ý. Mọi thứ vẫn như trước, không có gì thay đổi, tại sao lại tái phát?”

Kế hoạch dù tỉ mỉ đến đâu cũng sẽ luôn có lỗ thủng, có thể vá lại thì tốt, chỉ sợ rằng tất cả sẽ sụp đổ.

Trên đường nhỏ chỉ có Quý Minh Xuyên kìm nén nóng nảy mà lẩm bẩm một mình.

Trần Vụ ăn một nửa củ khoai nướng trên tay, một miếng nhỏ vẫn còn dính ở thìa nhựa.

“Anh, anh có nghe em nói không?” Quý Minh Xuyên tăng cao âm lượng thêm vài phần.

Trần Vụ đút cả chiếc thìa vào trong miệng, ăn nốt phần khoai lang còn lại, thanh âm lúng búng: “Nghe thấy.”

Thấy anh đáp lại, trong mắt Quý Minh Xuyên lấp lóe ánh sáng hy vọng: “Em muốn hỏi anh, trước đây em uống những thuốc gì?”

Trần Vụ hỏi: “Tại sao chính cậu không nhớ?”

“Em không nhớ sao?” Cảm xúc của Quý Minh Xuyên đang ở ranh giới mất khống chế. Y tận lực ẩn nhẫn, thanh âm trầm thấp mang ý làm nũng mà quá khứ quen dùng, “Anh nhớ rõ ràng và kỹ càng hơn em nhiều, nên em mới không nhớ. Anh à, anh đưa sổ ghi chép cho em đi, em muốn uống lại mấy viên thuốc đó.”

Trần Vụ túm túi khoai nướng, dùng ngón tay móc quai xách đi: “Không còn nữa.”

“Không còn nữa?” Nét dịu dàng nơi đáy mắt Quý Minh Xuyên lập tức đọng lại.

Trần Vụ nói: “Tiết Thanh Minh, tôi đã trở về đốt ít đồ bị cậu đập hỏng.”

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Quý Minh Xuyên, Trần Vụ nhìn y nói, “Trong đó có cuốn sổ ghi chép đó.”

“Không có.” Quý Minh Xuyên khẳng định chắc nịch, “Em không nhớ mình có đập cuốn sổ nào.”

Hơi thở Trần Vụ chậm rãi đều đều: “Vậy cậu có nhớ cậu đập hỏng cửa tủ không?” Anh khẽ thở dài, “Chăn bông tôi làm bị mốc meo hết cả, phơi ba ngày cũng chưa đỡ.”

Quý Minh Xuyên thuận thế hạ mình: “Xin lỗi, em về nhà không thấy anh, nên…”

“Đừng nói với tôi những cái này, tôi thật sự nghe chán rồi.” Trần Vụ quẹo lên bậc thềm.

Giọng Quý Minh Xuyên nghe hơi nghẹn ứ: “Vậy anh muốn nghe cái gì? Em không thể nào lại quay đầu ôm anh được. Em có Khương Hi rồi, em rất yêu bạn ấy, bạn ấy cũng đang thử yêu em.”

Trần Vụ chỉ để lại cho y một hình bóng càng lúc càng xa xăm.

“Anh à, gần đây em ngủ không ngon, nếu không uống thuốc sẽ ngã trong phòng thi mất.” Quý Minh Xuyên nhanh chóng đuổi theo Trần Vụ, thành thạo lấy ra lá bài tình thân, “Cha đang ở trên trời nhìn xuống, kỳ vọng lớn nhất của ông ấy là em thi đỗ đại học.”

“Không cần dùng cha để gây áp lực cho tôi.” Trần Vụ nói, “Tôi đã trả hết rồi.”

Khuôn mặt Quý Minh Xuyên trở nên dữ tợn, trả xong rồi nên mặc kệ chết sống của y hay sao? Tình yêu có thể đáng mấy lạng chứ, y tưởng rằng thứ có trọng lượng nhẹ nhất giữa mình và Trần Vụ chính là nó

Xóa bỏ nó rồi, thì vẫn còn tình thân, tình bạn, họ đã cùng nhau vượt qua bao cửa ải khó khăn, điều đó chẳng phải quan trọng hơn cái gọi là tình yêu ư?

Bởi vì đau đớn không chịu nổi dẫn tới mất ngủ, hai gò má của y gầy sọm hẳn đi. Y dùng sức bóp chặt vai Trần Vụ, từ đầu ngón tay trắng bệnh đến xương cổ tay đều phủ một tầng băng lạnh: “Em sẽ chết đấy, anh à.”

“Cậu đã chữa nhiều năm như vậy, sẽ không chết đâu.” Trần Vụ lấy điện thoại trong túi ra, thấy Yến Vi Sí nhắn tin cho anh.

Yến Vi Sí: [Đang ở đâu?]

Trần Vụ gửi tin nhắn thoại, “Tản bộ bên ngoài khu chung cư.”

Quý Minh Xuyên bỗng nhiên nói bên tai anh: “Đừng tưởng là em không biết chuyện giữa anh và Yến Vi Sí. Nếu anh không đưa sổ ghi chép cho em, em sẽ tiết lộ mối quan hệ của chúng ta.”

Sự điên cuồng hiện ra ngoài trong khi ngay cả y cũng không ý thức được, nếu thật sự lộ ra thì chính y mới là người gặp bất lợi, sẽ dính dáng tới một loạt phiền toái từ phía Khương Hi.

Nhưng lúc này Quý Minh Xuyên đắm chìm trong cảm xúc vặn vẹo khi uy hiếp Trần Vụ: “Em chỉ là em trai anh mà Yến Vi Sí đã nhìn không thuận mắt, một khi cậu ta biết em còn là…”

“Cậu là ai của anh ấy?”

Một giọng nói thình lình vang lên trên bậc thang.

Yến Vi Sí cầm di động, hắn ra đón Trần Vụ, không biết đã đứng bao lâu trong khoảnh tối kia.
Bình Luận (0)
Comment