Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Minh Xuyên sẽ đeo mặt nạ trước mặt Trần Vụ, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, đôi khi y sẽ tháo nó ra.

Còn khi đối mặt với những người khác ngoài Trần Vụ, y đeo mấy lớp mặt nạ, kín không kẽ hở.

Lúc này người thứ ba vừa xuất hiện, Quý Minh Xuyên đột nhiên rút mình ra khỏi vẻ thần kinh. Y buông đôi tay đang siết chặt vai Trần Vụ xuống, chỉnh lại bộ đồng phục xanh trắng của mình, lại trở về thiếu niên đẹp trai lạnh lùng thường ngày.

Gần như là một phản ứng bản năng, bộ não tự vận hành.

Sau đó y mới suy nghĩ cách ứng phó với Yến Vi Sí, làm thế nào để thu dọn phản ứng dây chuyền có thể xảy ra nếu đi sai một bước.

Quý Minh Xuyên chưa đưa ra sách lược giảm thiểu mạo hiểm nhất thông qua phương pháp loại trừ, thì người bên cạnh từ bị y khống chế đến khó nắm bắt đã lên tiếng: “Cậu ta là…”

“Anh!”

“Về nhà.”

Yến Vi Sí và Quý Minh Xuyên đồng thời mở miệng.

Một người không muốn bị động. Khi nào sử dụng lá bài này và sử dụng thế nào, y quyết định chứ không phải Trần Vụ.

Một người khác không nhìn ra cụ thể biểu tình gì, song đáy lòng đã sớm náo động thanh âm ầm ĩ gì. Hắn túm lấy Trần Vụ, rời đi với bước chân hỗn loạn rõ ràng.

Lúc này một người qua đường từ dưới bậc thang đi lên, nhìn thấy thiếu niên rũ mắt đứng thẳng, thở dốc nặng nề, bèn hảo tâm hỏi: “Xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?”

Không trả lời.

“Cái gì thế không biết.” Người qua đường phàn nàn bỏ đi.

“Đừng nhúng tay vào việc của người khác.” Quý Minh Xuyên nắm chặt tay, nện mấy cái vào huyệt thái dương căng chặt giật giật. Ban nãy cảm xúc kịch liệt không dứt khiến đầu càng thêm nhức nhối, y ngồi xuống bậc thềm, lấy trong túi ra nửa lọ thuốc giảm đau.

Đổ ra vội quá, viên thuốc văng ra ngoài không ít, y nuốt luôn mấy viên trên tay.

Cổ họng chảy ra mùi gỉ sắt, lệ khí phủ toàn thân, y chịu đựng cảm giác tim đập nhanh muốn ngất xỉu quét qua người mình.

Từ tuần trước, đầu y đã bắt đầu đau, y tưởng đó chỉ là cảm mạo thông thường.

Vì lúc bấy giờ Khương Hi đang đờ đẫn dưới cơn mưa to, y đã ở bên cô bé, sau đó y canh giữ ở ký túc xá cô cả đêm mà chưa thay quần áo.

Mãi đến khi triệu chứng đến từ các cơ quan trên cơ thể ngày càng trở nên quen thuộc.

Hiện tại, y chỉ lập kế hoạch cho mười năm tới, trong đó không có mục làm thế nào để ứng phó khi căn bệnh tiềm ẩn tái phát.

Thế là y hoảng hốt.

Điều này cũng nằm trong dự liệu.

Suy cho cùng, đó là sự thức tỉnh bóng ma tâm lý do đau khổ chịu đựng vô số ngày đêm gây ra, khiến sự tỉnh táo và suy nghĩ bị ăn mòn mà không còn sức mạnh nào để chống trả.

Chuyện liên quan đến sống chết của y, ấy thế mà Trần Vụ cũng có thể khoanh tay đứng nhìn.

Giờ khắc này y mới ý thức rất rõ ràng rằng, y không hiểu Trần Vụ – người thoạt trông dễ bị chi phối và không có bản thân.

Quý Minh Xuyên nở nụ cười lạnh lẽo.

Giống nhau cả thôi, ai có thể hiểu rõ ai chứ, đều không thể.

Quý Minh Xuyên dùng hai tay che đi khuôn mặt đẫm mồ hôi, dọc lên trên vén những sợi tóc mảnh, lộ ra mắt mày tinh xảo. Mục đích lần này không đạt được, chỉ đành uống loại thuốc vẫn còn nhớ trước, những cái khác để nói sau.

Trước kia có thể đè ép, có thể thoát khỏi căn bệnh tiềm ẩn, có một cuộc sống bình thường, thì tương lai cũng có thể.

Y phải suy ngẫm thật kỹ, suy ngẫm thật kỹ.

Quý Minh Xuyên ngồi chốc lát, cổ áo đồng phục ướt nhẹp mồ hôi đung đưa trong gió đêm. Y đỡ tường đứng dậy, bờ môi không chút huyết sắc mím chặt. Hành động trước đấy của y khiến Yến Vi Sí hoài nghi, lần này đối phương nhất định đã có đáp án chuẩn xác.

Cho dù Trần Vụ có nói hay không, Yến Vi Sí cũng đã biết sự thật.

Điều không chắc chắn hiện nay là, liệu số lượng người biết tin có lan đến vòng xã giao của Yến Vi Sí hay không, sẽ lan truyền trong bao lâu.

Quý Minh Xuyên ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, gọi một cuộc điện thoại, nhẹ giọng nói:“Khương Hi, tớ có một chuyện muốn thú nhận với cậu.”

Sự việc đã đến nước này, y nhất định phải giành lại quyền chủ động.

Bất luận là trên đường hay là trở lại nhà thuê, Yến Vi Sí vẫn im lặng một cách đáng sợ.

Trần Vụ đặt củ khoai nướng ăn dở trên tủ giày cạnh cửa, sau đó ngồi xổm xuống sắp xếp đống giày lộn xộn.

“Cậu ta là em trai tôi, cũng là bạn trai cũ của tôi.”

Giọng Trần Vụ nhẹ như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt đất, nhưng nó lại giáng một đòn sấm sét vào thế giới bị bao phủ bởi bão lốc của Yến Vi Sí.

“Mẹ kiếp tôi có hỏi anh không?” Yến Vi Sí ném chiếc di động bóp chặt suốt dọc đường lên sofa.

Chiếc điện thoại bật ra làm đổ chai sữa nhỏ trên bàn.

Thủy tinh lập tức vỡ tan.

Nước bên trong ào ạt tràn ra mặt đất, trong vũng nước có mấy con tôm nhỏ nhảy nhót.

Chúng nó thấp thoáng nghe được chủ nhân mang chúng từ sông về nói, “Cậu cũng đã đoán được…”

Trong phòng khách, Yến Vi Sí tức giận gầm lên khi bị buộc phải mặt với sự thật: “Ông đây là một học sinh trung học dạy nghề rác rưởi, uống rượu, hút thuốc, không nghe giảng, có chỉ số thông minh đó à?”

Trần Vụ ngồi xổm ở nơi ấy.

Cánh cửa kính dẫn ra ban công bị đóng sập lại.

Yến Vi Sí quay mặt vào góc tường hút thuốc, nếu hắn biết chuyện tối nay vào lúc Trần Vụ mới tới, hắn sẽ không có cảm giác gì cả.

Dù là sớm hơn mấy tháng, cũng không gây ra cơn sốc lớn như vậy đối với hắn.

Thời gian kết nối với sự việc, sự việc kết nối với người.

Người kết nối với trái tim.

Yến Vi Sí cắn mạnh răng xuống mẩu thuốc lá. Quý Minh Xuyên là em trai của Trần Vụ đã đủ làm hắn để ý, thế mà còn có thân phận thứ hai.

Bạn trai cũ.

Đệt, cái quái gì thế.

Yến Vi Sí chống trán lên tường, cơ lưng phập phồng hỗn loạn.

Khó chịu là một chuyện, cảm thấy giữa hai am em kia có chỗ nào không đúng là một chuyện, con mẹ nó chính tai nghe được tận mắt nhìn thấy, không muốn đoán mà đáp án cứ xông vào trong đầu bất chấp tất cả lại là một chuyện khác.

Hắn tưởng tình cảm của Trần Vụ trống rỗng, nào ngờ từng có một mối tình.

Từng có một mối tình.

Trần Vụ từng có người đàn ông khác.

“Xoẹt ——”

Cửa kính được kéo ra, Yến Vi Sí nhấc Trần Vụ vẫn đang xếp giày ở cửa đến góc ban công.

Trong bóng tối, tất cả đều bị che đậy.

Tất cả đều bị phóng đại.

“Nói bắt đầu từ đầu.” Yến Vi Sí rất bình tĩnh, “Chúng ta từ từ nói.”

Trần Vụ nói: “Tôi đi bật đèn ban công trước đã.”

“Không được!” Yến Vi Sí quát.

Vì thế Trần Vụ dựa lưng lên tường, trước mặt là từng làn khói nhạt.

Đằng sau làn khói lượn lờ là người thiếu niên với sắc mặt u ám, hắn bắt đầu hỏi: “Năm ngoái anh từ dưới quê chạy tới Xuân Quế, là vì Quý Minh Xuyên à?”

Trần Vụ nhẹ giọng đáp: “Cậu ta chỉ trở về vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu ta. Năm nào cũng vậy.”

Yến Vi Sí khom lưng, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: “Anh đang làm đề thi ấy hả Trần Vụ, số lượng từ nhiều thì có thể đạt điểm cao? Nếu không tôi chấm cho anh 100 nhé.”

Trần Vụ: “…”

Yến Vi Sí buồn bực rít vài hơi, ném ra câu hỏi kế tiếp: “Làm bảo vệ ở Tây Đức, cũng là vì cậu ta à?”

Trần Vụ thật thà đáp: “Tôi vốn định cho cậu ta niềm vui bất ngờ, cho cậu ta biết tôi tìm được công việc Xuân Quế, còn cách cậu ta không xa, có thể ở bên cậu ta.”

Yến Vi Sí hỏi câu vô nghĩa: “Thế tại sao lại chưa cho?”

Trần Vụ nói: “Chia tay rồi.”

“Nên niềm vui bất ngờ kia đã được trao cho tôi.” Yến Vi Sí cảm thấy buồn cười, tiếng cười khiến người khác không rét mà run.

Trần Vụ thất thố nhìn hắn.

“Nếu anh không chia tay, anh vẫn sẽ tìm tôi thông qua Tịnh Dương, bảo tôi nể tình chúng ta đã từng quen biết mà thu nhận giúp đỡ anh chứ?” Yến Vi Sí thở ra một làn khói phả vào Trần Vụ.

Trần Vụ bị sặc ho khụ, ăn ngay nói thật: “Nếu không chia tay, hẳn là tôi sẽ tìm một chỗ ở gần trường Trung học Số 1.”

Yến Vi Sí kẹp điếu thuốc trên miệng sang một bên, gảy tàn thuốc vào khoảng không: “Nếu đã là người cũ, tại sao còn giữ lại niềm vui bất ngờ?”

“Đồng hương giúp tôi tìm công việc nhất định đã mời người ta ăn cơm, có lẽ còn cả tặng quà. Anh ấy nợ ân tình vì tôi, tôi ngại cứ bỏ đi như thế, tính để sang năm nói sau.” Trần Vụ diễn đạt rất trôi chảy, hiển nhiên là quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Yến Vi Sí thầm cười lạnh, hóa ra tuyến thời gian là như thế này.

Tới Xuân Quế thăm bạn trai, chuẩn bị niềm bất ngờ ở lại nơi này theo bạn trai, chia tay, không muốn để đồng hương uổng phí tâm sức bèn ở lại làm việc một đoạn thời gian, muốn tìm nơi ở tạm, nhớ tới người quen biết cũ là hắn.

Mùi giấm xen lẫn nỗi ghen ghét phẫn nộ và một số cảm xúc lung tung rối loạn của Yến Vi Sí đều bị “cảm giác vận mệnh” đột ngột này bóp nghẹt. Có phải hắn nên mua thứ gì đó đi cảm ơn Quý Minh Xuyên không? Không nhờ đối phương chia tay với Trần Vụ thì cũng chẳng đến lượt hắn.

“Bạn Yến…”

Câu nói kế tiếp của Trần Vụ bị Yến Vi Sí cắt ngang, “Tại sao sang năm mới lại quyết định ở lại?”

“Tại sao lại ở lại, Trần Vụ?” Yến Vi Sí hỏi lại, giọng điệu của hắn bức bối, tuôn ra từ sâu trong cổ họng, dính chặt vào trái tim nóng bỏng.

Trần Vụ đáp: “Không có nơi nào khác muốn đi.”

Luồng không khí trong góc ban công ngưng đọng.

Yến Vi Sí tự giễu, mình đang chờ mong cái gì đây?

Thời tiết buổi tối, trong mát mẻ xen chút nóng nực.

Có lẽ ngày mai trời sẽ mưa.

Yến Vi Sí hút xong một điếu thuốc trước mặt Trần Vụ, giọng khàn khàn: “Trần Vụ, tôi thậm chí không biết anh có tình cũ.”

“Cậu cũng không hỏi.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí: “…”

Hắn nặng nề phả ra hơi thở bọc lấy mùi thuốc lá: “Các anh ở bên nhau bao lâu?”

Một lúc sau Trần Vụ mới trả lời: “Tôi không nhớ cụ thể ngày tháng.”

Yến Vi Sí cười nhạt, đã không nhớ rõ, vậy nhất định là rất lâu. Hắn tự ngược mà phỏng đoán số năm đại khái: “Rất tân thời ha Trần Vụ, chơi trò yêu sớm.”

Trần Vụ duy trì tư thế phạt đứng hồi lâu, hai chân khép lại, tựa hồ phạm sai lầm gì đó: “Tôi đã hai mươi ba rồi.”

“Đừng lằng nhằng với tôi, khi anh yêu là hai mươi ba tuổi à?” Yến Vi Sí trừng anh, “Lần thứ mấy?”

Trần Vụ thành thật đáp: “Lần thứ nhất.”

“Mối tình đầu à?” Yến Vi Sí chợt túm chặt quần áo Trần Vụ, kéo anh lại gần mình, “Sao năm ngoái anh hỏi tôi vụ dopamine? Đùa tôi sao?”

Trần Vụ không giơ tay lên để cản, bị kéo thẳng vào vòng tay Yến Vi Sí. Anh lắp bắp trả lời: “Không phải là tôi đùa cậu, tôi không thật sự, tôi chỉ là, bởi vì…” Anh căng thẳng liếm môi, “Các bộ phận tổng hợp cảm xúc rất phức tạp, cũng có nhiều lớp tăng dần, tôi không biết phần nào thuộc về dopamine.”

Lồng ngực rộng rãi cứng rắn Yến Vi Sí áp vào anh rung lên: “Xung động sinh lý là phenethylamine, thích đến mức đi ngủ cũng phải mười ngón đan xen chặt chẽ là dopamine, mọi thứ đều suy nghĩ cho đối phương là serotonin, thói quen phụ thuộc và khao khát lập gia đình là endorphin.”

Trần Vụ ngơ ngác: “Phức tạp vậy à?”

“Bớt giả ngu đi, anh và bạn…” Yến Vi Sí tránh đi ba chữ kia như bị bỏng miệng, “Và Quý Minh Xuyên đã có những cái nào?”

Trần Vụ lặng im hồi lâu: “Không biết.”

Yến Vi Sí nhất thời sửng sốt: “Này cũng không biết?” Hắn buông quần áo Trần Vụ ra, hít một hơi thật sâu trên ban công không lớn lắm, “Yêu đương mà cũng mơ màng thế cơ à?”

Trần Vụ không lên tiếng.

“Bịch”

Chiếc móc trên tường rơi ra cùng với cây chổi, có lẽ Trần Vụ vẫn đang đắm chìm trong trạng thái bị Yến Vi Sí chất vấn, nên tiếng động khiến anh kinh ngạc kêu lên.

Dễ bị dọa giống mèo.

Áp suất thấp trên người Yến Vi Sí bị thu lại phân nửa, hắn bật đèn ban công, đi qua nhặt móc treo trên đất: “Anh là người bị đá à?”

Trần Vụ không thốt ra một âm tiết nào.

Yến Vi Sí suýt nữa đã bật cười thành tiếng không đúng lúc, Quý Minh Xuyên lại đá một người như thế.

Hắn ấn chiếc móc trở lại tường, treo chổi lên, sau đó duỗi hai tay, vòng ra phía sau Trần Vụ rồi kéo anh sát vào mình.

Trần Vụ ngẩn ra: “Cậu… Bạn Yến cậu…”

“Kinh ngạc cái gì, tôi đang an ủi anh đấy.” Yến Vi Sí khom lưng, dựa quả đầu vàng óng xù xù sát bên mặt anh.

Trần Vụ bị sợi tóc của hắn cọ ngứa ngáy, quay mặt sang một bên: “Không cần, đã qua rồi, tôi đã…”

Yến Vi Sí dán đầu lên: “Tôi muốn an ủi.”

“Thế thì được thôi.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí mạnh mẽ an ủi vài phút rồi mới buông Trần Vụ ra.

Tự mình muốn ôm người ta, nhưng ôm xong lại thấy ngượng ngùng.

Nam sinh trung học ngây thơ không phải là hư danh.

Trần Vụ không hỏi sao Yến Vi Sí ôm mình lâu như vậy, anh gãi mặt tiến vào phòng khách. Lúc anh dừng bước, Yến Vi Sí đằng sau cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt Trần Vụ quét qua bên trong.

Vết nước trên mặt đất vẫn còn, vài con tôm nằm lặng lẽ không biết còn sống hay đã chết.

Trần Vụ quay đầu nhìn Yến Vi Sí.

“Không phải cố ý.” Yến Vi Sí chột dạ nghiêng đầu.

“Hình như tôm còn sống.” Trần Vụ thở dài đi dọn dẹp. Anh nhặt từng con tôm lên đặt sang một bên, sau đó nhặt một nắm rong nhỏ lên, kiểm tra bên trên có thủy tinh vỡ không.

Không bao lâu sau, một bàn tay đưa tới một chai sữa, Trần Vụ ngẩng lên, Yến Vi Sí nói, “Tôi tìm được một cái khác, cầm dùng đi.”

Trần Vụ nhận lấy chai sữa: “Cậu quét thủy tinh nhé.”

Yến Vi Sí quay đầu đi lấy cây lau nhà.

Trần Vụ không phải là người hay bám chặt vào lỗi lầm của người khác,

Dường như đối với anh, so với lãng phí nước miếng hay tiêu hao cảm xúc để hăm dọa gây hấn, không bằng hoàn thành công việc.

Chờ khi Yến Vi Sí dọn dẹp mặt sàn xong, Trần Vụ cũng sắp xếp một ngôi nhà mới cho tôm.

Trần Vụ cẩn thận lau vết nước bên ngoài chai sữa.

Yến Vi Sí chăm chú nhìn Trần Vụ: “Anh có ánh mắt gì không biết, nhìn trúng cái tên kia.”

Trần Vụ xoay xoay chai sữa để chắc chắn rằng nó đã được lau sạch, anh đáp: “Thuận theo tự nhiên nên ở bên nhau.”

Yến Vi Sí sửng sốt, thuận theo tự nhiên là có ý gì. Hắn muốn hỏi lại, song Trần Vụ nhìn hắn và nói một cách nghiêm túc, “Bạn học Yến, cậu hỏi càng nhiều thì số lần tôi nhớ lại sẽ càng nhiều.”

“… ” Hỏi nữa chính là chó.

Trần Vụ đặt khoai lang nướng nguội ngắt vào tủ lạnh.

Đã mùa hè rồi, khó khăn lắm anh mới gặp được người bán món này, nên anh mua một củ rất lớn. Bây giờ lại không muốn ăn nữa.

Trần Vụ đóng tủ lạnh xoay người, suýt va vào Yến Vi Sí không biết đã xuất hiện ở sau lưng anh từ bao giờ. Ánh mắt sau tròng kính của anh hiện lên nghi vấn.

Yến Vi Sí bức bối không chịu nổi mà làm chó: “Chia tay còn có khả năng quay lại không?”

“Sẽ không có đâu.” Trần Vụ lắc đầu.

Yến Vi Sí hỏi với giọng điệu rất tự nhiên và bình tĩnh: “Vậy anh đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới chưa?”

Trần Vụ nâng kính nửa chừng.

“Nếu sẵn sàng thì nói một tiếng.” Yến Vi Sí tiến lên một bước, bỗng dưng quay đầu.

Trần Vụ lùi ra sau.

“Anh lùi làm gì?” Yến Vi Sí buồn cười.

Trần Vụ thành thật đáp: “Không biết, cảm giác cậu sắp động thủ với tôi.”

“Đừng gán cho tôi cái mũ bạo lực gia đình.” Yến Vi Sí nhíu mày tự ghét bỏ bản thân, chết tiệt mình đang nói cái gì đấy? Hắn đen mặt đi ra khỏi nhà bếp, không chú ý đá phải chân bàn ăn.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn, Trần Vụ chạy bước nhỏ ra ngoài: “Bạn Yến, cậu không sao chứ?”

Yến Vi Sí hỏi một câu không đầu không đuôi: “Có phải là Quý Minh Xuyên sắp chết không?”

Trần Vụ khẽ giật mình: “Không phải.”

Yến Vi Sí tặc lưỡi thất vọng.

Nửa đêm trời đổ cơn mưa.

Trần Vụ bị tiếng mưa rơi trên bệ cửa sổ đánh thức. Anh ngồi dậy sờ sờ kính đeo vào, bất ngờ nhìn thấy bên cạnh giường có một bóng người, giật mình nhảy dựng: “Bạn học Yến?”

Không có âm thanh.

Trần Vụ: “Là bạn Yến phải không?”

“Là ma.” Bóng người âm trầm nói.

Trần Vụ: “…”

Anh bật đèn pin điện thoại, nương theo ánh đèn đi về phía cửa sổ.

Yến Vi Sí đột ngột hỏi trắng ra: “Các anh đã làm chưa?”

Mưa bay đáp xuống mu bàn tay Trần Vụ, anh đóng cửa sổ lại: “Chưa.”

“Ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Yến Vi Sí khép lại cánh cửa mà lúc ngủ Trần Vụ đã quên đóng.

Cửa phòng lại bị mở hé một cái khe, bóng dáng cao lớn của thiếu niên mơ hồ khảm trong khe hở đó: “Thế đã cầm tay chưa, ôm chưa, hôn chưa?”

Mẹ kiếp, đây chẳng phải vô nghĩa sao, yêu đương cũng không phải kết nghĩa anh em.

Hắn mặt không cảm xúc mà khép kín khe hở, trong phòng truyền ra thanh âm, “Chưa hôn.”

Chưa hôn.

Yến Vi Sí dọn chiếc giường sắt gấp trong góc phòng khách mở ra, đến hôn cũng chưa, vậy khi yêu đương không thân mật lắm.

Cũng có thể do tuổi còn nhỏ.

Yến Vi Sí tự tìm khổ cho mình chịu bằng cách nâng cao khả năng thứ hai. Hắn mở trò chơi, chấp nhận lời mời của Hoàng Ngộ, lơ đãng chơi một lúc. Hắn nhớ đến một bài đăng vô tình lướt tới sau lần trượt băng kia không lâu.

Nhận xét về hot boy Tây Đức và Trung học Số 1.

Yến Vi Sí rời khỏi trò chơi đi tìm kiếm bài đăng, mất một lúc lâu mới tìm thấy. Có rất nhiều người thảo luận về bài đăng, lượt like cao nhất là một bình luận.

—— Tây Đức chính là ông vua không ngai mang binh chinh chiến sa trường, Trung học Số 1 chính là công tử danh môn chính phái độc nhất vô nhị trên thế gian.

Bên dưới khơi mào một trận chiến chia phe kịch liệt.

Yến Vi Sí lật đến trang cuối cùng của bài đăng, nhưng cũng không thấy một kết quả nào.

Trời tờ mờ sáng, Trần Vụ ngái ngủ mở cửa ra, còn chưa kịp ngáp xong, anh đã thấy Yến Vi Sí ngồi xếp bằng thiền định trên giường sắt với mí mắt khép lại: “Cậu ta đẹp trai, hay là tôi đẹp trai?”

Trần Vụ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Yến Vi Sí hé mắt, lộ ra con ngươi đỏ ngầu: “Đừng phân tích khách quan gì cho tôi, tôi chỉ muốn nghe …”

“Cậu đẹp trai.” Thấy Yến Vi Sí không phản ứng, Trần Vụ lặp lại một lần, “Cậu đẹp trai.”

Dây thần kinh chuẩn bị chiến tranh cả đêm của Yến Vi Sí được thả lỏng, theo sau đó chính là cảm giác mệt lả đứ đừ, hắn buồn ngủ: “Một hai ba?”

Trần Vụ kinh ngạc: “Không phải là cậu không muốn nghe nguyên nhân hả?”

Yến Vi Sí: “…”

Trần Vụ gãi vết muỗi đốt trên cánh tay và đi đánh răng, không quên quan tâm đến tình hình của hắn: “Cậu thức đêm à?”

Chiếc giường sắt kêu cọt kẹt, thân hình cường tráng của Yến Vi Sí đè lên: “Không ngủ được.”

Trần Vụ bóp kem đánh răng ở bồn rửa tay, thăm dò: “Làm sao lại mất ngủ?”

Yến Vi Sí trở mình xoay lưng về phía anh.

Có thể làm sao chứ, còn không phải là do ghen à?

Quý Minh Xuyên lấy đi thẻ mối tình đầu của Trần Vụ rồi.

Mà hắn còn chưa có danh phận gì.

Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Yến Vi Sí gặp Quý Minh Xuyên.

Trên mu bàn tay Quý Minh Xuyên có vài lỗ kim truyền dịch, trông y rất suy yếu, dáng vẻ không thể hoàn thành bài thi trong trường thi.

Yến Vi Sí ngồi xổm ven đường nhìn xe máy, bên chân là những dụng cụ thường dùng. Hắn vặn cờ lê, Quý Minh Xuyên ở sau lưng hắn, nói, “Biết tại sao tôi và anh trai tôi chia tay không?”

Động tác trên tay khựng lại.

“Anh tôi không kể cho cậu à?” Quý Minh Xuyên xách theo một túi thuốc, giọng điệu thản nhiên, “Hay là cậu sợ anh ấy nhớ tới chuyện đau lòng nên không hỏi?”

Yến Vi Sí ném cờ lê xuống đất, không có ý định tiếp lời.

“Tại sao chia tay…” Quý Minh Xuyên kéo dài âm cuối, “Vì anh ấy không nói với tôi mà đã tới Xuân Quế thăm tôi. Tôi bất cẩn để anh ấy bắt gặp mình hôn Khương Hi. Thật không may, chỉ đành đề xuất chuyện chia tay với anh ấy.”

Yến Vi Sí ngồi xổm trước xe máy quay lưng về phía y, không biết có biểu cảm gì.

Quý Minh Xuyên bật cười: “Anh ấy mở to hai mắt nhìn tôi, những quả hồng lớn trong cái túi xách trên tay anh ấy lăn hết ra ngoài. Cậu có thể tưởng tượng được cái hình ảnh ấy không, sáng sớm ra ngoài trèo núi vượt sông, ngồi chiếc xe buýt như chở gia súc từ nông thôn xa xôi đến đây, chỉ muốn cho tôi nếm thử lứa hồng đầu tiên của mùa đông.”

“Còn có hòm thuốc, cậu hẳn từng thấy rồi nhỉ, có lẽ cậu còn từng dùng thuốc trong đó đấy.” Quý Minh Xuyên tự nói một mình, “Đó là để cho tôi, lần nào tới, anh ấy cũng sẽ mang một cái, chu đáo biết bao.”

Yến Vi Sí cầm cờ lê đứng dậy.

Quý Minh Xuyên cao bằng hắn, bình tĩnh nhìn thẳng sang: “Anh tôi có độ cận thị cao như thế, cũng là vì tôi.”

“Anh ấy đọc rất nhiều sách y, đọc đến mức hỏng cả mắt. Anh ấy ngây thơ nhường nào, cho rằng chỉ cần mình đọc đủ nhiều, chỉ cần anh ấy kiên trì, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày có thể tìm ra cách chữa trị cho tôi, giúp tôi không đau nữa, được sống như những đứa trẻ khác trong thôn.”

Quý Minh Xuyên hờ hững như người không liên quan, “Tôi uống thuốc đến nôn ra, không muốn sống nữa chạy tới nhảy xuống giếng. Anh ấy vớt tôi ra khỏi giếng, sợ tới độ khóc lóc kêu gào, gặp ác mộng suốt nửa năm. Sau đó anh ấy thay đổi các cách đa dạng để dỗ tôi uống thuốc, rồi tôi có thể đi học. Tôi không thể đi bộ nhiều trên đường núi do suy dinh dưỡng lâu năm, vì vậy anh ấy đã cõng tôi đến trường, rồi lại đến trường cõng tôi về.”

Những lời đơn giản thẳng thắn đã tàn nhẫn xé nát thời niên thiếu của một người, chia năm xẻ bảy phơi bày giữa ban ngày ban mặt.

Quý Minh Xuyên nói rõ ràng lại nhẹ nhàng, như thể rũ bỏ một vết nước bùn: “Mấy năm trước cuối cùng tôi đã khỏi, năm ngoái tôi vứt bỏ anh ấy.”

Ngón tay Yến Vi Sí dùng sức đến run rẩy, trên cánh tay nổi lên những đường gân và mạch máu đáng sợ. Hắn hơi nhắm mắt, vùng quanh mắt đỏ bừng.

“Tôi vốn không phải đồng tính luyến ái, tôi vẫn luôn thích con gái. Khi tôi phát hiện anh ấy có tâm tư này với mình thì suýt nữa nôn ọe. Lý do tôi đưa ra đề nghị kết giao với anh ấy, là vì tôi cảm thấy anh ấy bỏ học để chăm sóc cha tôi và tôi rất đáng thương, muốn cho anh ấy có một giấc mơ trước khi tôi kết hôn.” Sợi tóc trước mặt Quý Minh Xuyên được làn gió ôn hòa lay động, “Bây giờ tôi vẫn đi tìm anh ấy, là bởi vì đã quen với sự trả giá của anh ấy, không thể chấp nhận anh ấy đưa những thứ này cho người khác.”

“A.”

Yến Vi Sí cúi đầu cười, “Xem cái dáng vẻ phế vật này của mày đi, ngày mai phát bài thi, liệu có thể viết được tên lên không đây?”

Quý Minh Xuyên như bị người giẫm lên cột sống, vẻ lạnh lùng thờ ơ trên mặt lập tức biến mất không tăm hơi.

Đồng thời, thứ biến mất còn có cả tư thái học sinh giỏi cao ngạo.

“Xem ra mày biết mình phát huy không tốt, vì giữ thể diện nên dứt khoát không định thi nữa.” Yến Vi Sí đè lại bàn tay vẫn còn run rẩy, hờ hững ngước mắt, “Mày chọc tức tao, còn chẳng phải là vì muốn tao đánh mày, dễ thực hiện kế hoạch đóng vai nạn nhân của mày sao?”

“Được, thỏa mãn mày.”

Yến Vi Sí nổi lòng từ bi gật gật đầu, ngay sau đó quơ cờ lê đánh lên đầu Quý Minh Xuyên, khi y chảy máu không dứt thì kéo y vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

.⋆。⋆˚。⋆。˚☽˚。⋆.

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp đi xong bản đồ Xuân Quế rồi.

Mỗi người sẽ có lập trường, lựa chọn và cái kết tương ứng của riêng mình.
Bình Luận (0)
Comment