Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 32

Trần Vụ đang trực ở trường. Anh vừa đổ hết lá trà ngâm đến vô vị trong cốc ra, thì cửa phòng bảo vệ đã bị một nguồn sức mạnh từ bên ngoài xông tới bật mở.

Một cơn gió dữ dội tanh nồng bao trùm lấy anh.

Anh bị nhốt trong vòng tay tràn ngập mùi mồ hôi nóng bỏng.

Thiếu niên chạy một mạch tới, tim đập như sấm, đinh tai nhức óc.

Trần Vụ vẫn giơ chiếc cốc trên tay ở giữa không trung: “Bạn học Yến sao cậu…”

“Anh có phải là đồ ngốc không hả?” Yến Vi Sí thở hồng hộc, cơ mặt banh cứng, khớp hàm cắn chặt, giọng cực kỳ khàn, “Anh chính là đồ ngốc.”

Một tên khốn khiếp giả đồng tính khiến anh đào vét ra hết tới tận đáy, anh thiếu não hay là ngốc nghếch dễ lừa?

Đồng phục của Trần Vụ dính đầy mồ hôi trên người Yến Vi Sí: “Bạn Yến, cậu buông tôi ra trước đã.”

Yến Vi Sí buông lỏng cánh tay cứng ngắc, hàng lông mày đoan chính rủ xuống, hơi thở vẫn chưa ổn định phất qua lớp lông tơ trên mặt Trần Vụ: “Sau này đừng ngốc nữa.”

Dứt lời, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn trẻ con nằm nhoài người vùi đầu vào bàn, không cho Trần Vụ nhìn thấy hắn rốt cuộc không đè nén nổi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Trần Vụ đứng hình mấy giây rồi đặt chiếc cốc trong tay lên máy lọc nước. Anh nhỏ nhẹ thăm dò: “Sao cậu lại tới đây tìm tôi nói vậy, có phải bạn cậu lo lắng cho em gái mình rồi đi điều tra người bên bạn ấy, tra ra vài thứ có liên quan tới tôi không?”

Yến Vi Sí nằm sấp bất động.

“Rất nhiều chuyện… Tôi nghĩ thế nào thì làm thế đó…” Trần Vụ ôn hòa nói, “Không muốn làm thì không làm, rất đơn giản.”

Anh do dự chốc lát, vỗ vỗ sau lưng Yến Vi Sí, “Bạn Yến, cậu đừng để trong lòng, giờ tôi tốt lắm.”

Lưng Yến Vi Sí cứng đờ, theo đó hạ xuống thấp hơn.

“Muốn uống chút nước không, tôi đi lấy cho cậu…” Phát hiện trên áo thun của hắn có vài vết máu, Trần Vụ giật mình hỏi, “Cậu bị thương ở đâu à?”

Không hỏi tại sao lại đánh nhau với người ta, mà hỏi bị thương ở đâu.

Yến Vi Sí vẫn đang vùi đầu, hắn rút ra một tay, mở bàn tay đặt trên mép bàn.

Vài ngón tay và lòng bàn tay có vết bầm tím rất nghiêm trọng.

Siết chặt cờ lê gây ra.

“Bị kiểu gì thế?” Trần Vụ nói, “Hộp thuốc của tôi không ở trường học, cậu chỉ có thể trước tiên…” Anh nhớ tới một chuyện, “Chỗ tôi có một cậu xương rồng, cậu chờ tôi một lát.”

Yến Vi Sí vừa nghe đến hộp thuốc là lại thấy chua, còn đau lòng. Hắn thả tay ra sau gáy: “Đừng quan tâm.”

Trong phòng bảo vệ rất yên tĩnh. Yến Vi Sí nằm bò một lúc rồi nghiêng đầu liếc ra ngoài, Trần Vụ ngồi cách đó không xa, đang nhổ những chiếc gai nhỏ trên cây xương rồng. Anh quay đầu nhìn như có cảm ứng.

Hắn lập tức vùi đầu trở lại.

Trần Vụ dùng thìa xắn xương rồng đã bỏ hết gai thành nhiều mảnh rồi cho vào một chiếc bát nhựa, ấn mạnh nghiền nát. Anh nhích lại gần, nói: “Bạn Yến, cậu đưa tay ra, tôi đắp thịt xương rồng cho cậu.”

“Đã bảo anh đừng quan tâm.” Yến Vi Sí không chịu phối hợp, “Chẳng phải chỉ là máu bầm sao, cũng không chết được.”

Bên cạnh có tiếng thì thầm, “Thế cũng đau mà.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim tích tụ buồn bực của Yến Vi Sí như được hôn phớt một cái.

Hắn dùng bàn tay không bị thương che mắt chống bàn, tay kia duỗi về hướng Trần Vụ.

Trần Vụ nâng bát nhựa, lấy chiếc thìa vét xương rồng nát nhừ bên trong, đắp từng chút một lên trên vết bầm tím của hắn: “Cậu sớm về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi tan tầm trở về lại đắp cho cậu thêm lần nữa.”

“Tôi không về, chỉ ở đây.” Yến Vi Sí nói, “Sáng mai tôi đi cùng anh.”

Trần Vụ kinh ngạc: “Cậu muốn ở phòng bảo vệ suốt đêm à? Nhưng mai cậu thi rồi, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đấy.”

Yến Vi Sí không nói lời nào, thoạt trông cảm xúc vô cùng sa sút.

Trần Vụ không nói thêm gì nữa. Anh lấy cốc giấy dùng một lần rót đầy nửa cốc nước, đặt trong tầm tay Yến Vi Sí, sau đó anh lẳng lặng đi ra ngoài tuần tra.

Khi Trần Vụ tuần tra trở về, Yến Vi Sí đã đi rồi, không động vào một giọt nước nào trong cốc giấy.

Trần Vụ uống hết nước, cổng trường đột nhiên truyền đến tiếng hét to: “Trần Vụ!”

Anh từ cửa sổ nhìn sang, Khương Hi thoắt cái bắt được vị trí của anh, nổi giận đùng đùng chạy vội tới, dưới bộ nhu quần(1) thêu hoa văn trang nhã đang tung bay là một đôi giày thêu thủ công, hai bím tóc dài xù ra tóc tơ cũng không có lòng dạ chỉnh lý, trang điểm mắt chỉ vẽ một bên, trạng thái toàn thân sụp đổ hỗn loạn, không lý trí, tới tìm người để tính sổ.

(1) Nhu quần 襦裙: là một loại Hán phục, bao gồm thân trên là một chiếc áo khoác ngắn thường được gọi là “nhu”, bên dưới một chiếc váy dài gọi là “quần”.

“Anh Sí của tôi có ở chỗ anh không?” Khương Hi vừa mở miệng liền hung hăng chất vấn.

Trần Vụ đáp: “Không có.”

“Thế anh ấy ở đâu?” Khương Hi chống tay lên cửa sổ nhìn vào trong phòng bảo vệ, không thấy ai, cô bé hét lên bốn phía: “Anh Sí!”

Gọi điện hay nhắn tin đều không trả lời, tìm anh cô cũng vô dụng, cô bèn tới Tây Đức tìm Trần Vụ.

Tìm Trần Vụ hẳn là hữu dụng.

Dù anh Sí không ở đây, cũng có thể thông qua Trần Vụ gặp được hắn.

Khương Hi chạy vào phòng bảo vệ túm lấy đồng phục của Trần Vụ, kiễng chân ra lệnh: “Anh mau gọi anh Sí đến đây cho tôi!”

Trần Vụ còn chưa lên tiếng, ngoài cửa đã có tiếng bước chân tới gần.

“Gọi anh làm gì?” Yến Vi Sí xách theo cơm tối trở lại.

Nhìn thấy vết máu khô trên người hắn, Khương Hi trợn tròn mắt há hốc mồm.

Yến Vi Sí đưa cơm cho Trần Vụ: “Anh ăn trước đi, đừng chờ tôi.”

Hắn xoay người ra khỏi phòng bảo vệ, đằng sau là Khương Hi loạng choạng đuổi theo.

Yến Vi Sí vòng đến lề đường bên trái trường học, cúi đầu xem tin nhắn điện thoại.

Khương Hi nắm chặt tay vào thẳng chủ đề: “Anh Sí, tại sao anh lại đánh Quý Minh Xuyên?”

Yến Vi Sí để ngoài tai.

“Anh ấy vẫn đang được cấp cứu. Nếu không phải em nghe xong những người đưa anh ấy đến bệnh viện miêu tả, em cũng không biết là do anh đánh.” Khương Hi ngẩng đầu nhìn người mình đã ngưỡng mộ rất nhiều năm, “Anh ấy đã làm gì anh mà anh đánh anh ấy ác như thế? Anh đánh vào đầu anh ấy, đánh vào chỗ kia của anh ấy, anh ra tay tàn nhẫn, nếu không phải có người bắt gặp, có phải là anh sẽ đánh chết anh ấy rồi không?!”

Yến Vi Sí nhướng mi: “Anh chưa bao giờ vô duyên vô cớ đánh người, em không biết à?”

Khương Hi biết, cô bé còn biết nguyên nhân hắn đánh Quý Minh Xuyên. Sở dĩ cô hỏi hắn, là muốn chính hắn thừa nhận, dễ chọc thủng ảo tưởng của hắn về Trần Vụ.

Nếu hắn đã hỏi lại cô, vậy cô cứ việc nói thẳng.

“Anh thích Trần Vụ, cảm thấy Quý Minh Xuyên thương tổn anh ta.” Khương Hi ầng ậc nước mắt, “Đúng thế, Trần Vụ không được đi học trong khi Quý Minh Xuyên đi, cũng được anh ta chăm sóc nhiều năm, nhưng Quý Minh Xuyên đã tận tình tận nghĩa với anh ta rồi.”

“Tình cảm không thể cưỡng cầu, dựa vào báo ân vốn dĩ không thể lâu dài. Quý Minh Xuyên không có cách nào thích đàn ông thì có thể làm gì đây. Lúc nói ra điều này, anh ấy còn khóc. Anh ấy biết mình đã phụ sự trả giá của Trần Vụ với anh ấy với nhà anh ấy. Anh ấy tự trách như thế… Nếu không phải vì gặp được em, anh ấy vẫn đang báo đáp Trần Vụ… Đó không phải là tình yêu, mà là đồng cảm thương hại…”

Nói chốc lát, nước mắt lăn dọc gương mặt chưa hết trẻ con của Khương Hi, “Đêm đó anh ấy thẳng thắn với em xong liền phát sốt, kêu đau đầu, kêu có lỗi với anh trai mình, cũng có lỗi với em, trong lòng anh ấy không dễ chịu mà.”

Yến Vi Sí cười: “Tưởng có thể nghe em nói thêm cái gì chứ, chỉ thế? Lãng phí thời gian.”

Khương Hi bị phản ứng của hắn kích thích, bàn tay nắm chặt run run: “Có phải là anh nghe được một phiên bản khác từ Trần Vụ không, là anh ta lừa gạt anh đó!”

Yến Vi Sí thờ ơ xì một tiếng, nhấc chân xoay người trở về.

Khương Hi không thích người này nữa, chán ghét rồi: “Anh tin những lời dối trá của Trần Vụ, muốn đòi nợ thay anh ta thì cứ đòi. Anh muốn chèn ép một học sinh không có bối cảnh mà dựa vào chính mình đi từng bước một ra từ núi lớn, có rất nhiều cách, vì sao phải tàn bạo đến vậy? Trước khi tới Xuân Quế, anh không như thế, anh đã thay đổi rồi.”

Thấy thiếu niên trước mặt hờ hững không ngừng bước, Khương Hi cảm thấy bản thân bị coi như trò cười. Cô bé cảm thấy bị nhục nhã miệt thị, bất giác cắn chặt môi dưới bật máu: “Anh Sí, vì tên Trần Vụ kia mà anh suýt nữa giết người, đầu óc anh hồ đồ rồi! Anh ta là gì chứ, một thằng nhà quê còn chưa học hết cấp hai. Anh tỉnh táo lại đi, đừng để bị lừa nữa!”

Yến Vi Sí không chút biểu cảm mà nghiêng đầu: “Em đang nói chuyện với ai đấy?”

Đầu óc Khương Hi mụ mị, cô buột miệng thốt ra: “Nhà họ Yến có căn cơ lớn hơn nhà chúng em, nhưng từ lâu anh đã không còn là…”

“Khương Hi!”

Khương Lương Chiêu chạy tới, lần đầu tiên mất đi phong thái tao nhã, hét lên tên đầy đủ của em gái mình.

Khương Hi rùng mình dữ dội, sau đó là nỗi sợ hãi ập đến, khuôn mặt tái nhợt, cô không ngừng run rẩy.

Bày ra tính tình đại tiểu thư thì cũng phải tùy người, không phải ai cũng có thể cho cô chơi trò đó.

Yến Vi Sí quay lưng lại với cây cổ thụ cao lớn bên ngoài bức tường của trường trung học, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc dao động dừng trên người Khương Hi.

Khương Hi không biết phải làm sao, nước mắt đứt đoạn: “Em, em… Anh Sí, em không… Không phải Quý Minh Xuyên muốn thương tổn Trần Vụ đâu, bọn họ chia tay là vì anh ấy thích em. Em, em cho Trần Vụ tiền, trả lại anh ta tất cả số tiền kiếm được từ việc nông trong mấy năm qua.”

Dứt lời, cô kéo khóa chiếc túi nhỏ đeo trước bộ Hán phục của mình, lục lọi bên trong, “Em không mang theo, lát nữa, lát nữa em trở về lấy. Em cho Trần Vụ rất nhiều rất nhiều tiền, trả lại cho anh ta gấp trăm lần. Vậy anh Sí, anh buông tha Quý Minh Xuyên đi, đừng trách anh ấy chia tay với Trần Vụ nữa… Với lại nếu bọn họ không chia tay, anh cũng không có cơ hội…”

Phát hiện sắc mặt anh Sí ngày càng khủng bố, Khương Hi bị dọa sợ hôn mê bất tỉnh luôn.

Khương Lương Chiêu bế em gái lên, lưng áo sơmi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc ấy nghe cô nhóc khóc lóc trong điện thoại, nói muốn tìm anh Sí tính sổ, hắn ta đã đau đầu không làm người trung gian.

Nào ngờ cô chưa từ bỏ ý định, chạy tới Tây Đức.

Nếu hắn ta đến chậm một bước, không biết cô sẽ nói ra những lời to gan lớn mật thế nào.

Khương Lương Chiêu nuốt nước miếng, hơi mất tự nhiên vì nửa câu kia của em gái: “Anh Sí, tao…”

Yến Vi Sí xua tay, Khương Lương Chiêu nhìn ra tâm trạng hiện tại của hắn rất xấu, không phải là thời điểm tốt nhất để nói chuyện. Hắn ta đành phải ôm đứa em gái bất tỉnh của mình đi trước.

Bên bức tường khôi phục lại sự yên tĩnh, Yến Vi Sí vừa bước vào trường học liền nhìn thấy Trần Vụ ngồi xổm bên cánh cửa nhỏ của phòng bảo vệ. Hắn bình tĩnh đi qua: “Hôm nay tôi đánh Quý Minh Xuyên, vết máu trên quần áo rơi ra từ trên đầu cậu ta, giờ cậu ta đang ở bệnh viện.”

Trần Vụ từ từ ngẩng lên.

Yến Vi Sí nhìn anh chằm chằm hồi lâu: “Muốn đi bệnh viện thì tự đi, tôi sẽ không đưa anh đi đâu.”

Trần Vụ chớp mắt nghi hoặc.

Giống như đang nói, tại sao tôi phải tới bệnh viện?

Sự nóng nảy âm trầm giữa đôi mày Yến Vi Sí tiêu tán mất tăm, hắn hừ nặng nề: “Tôi không có gì để giải thích.”

“Tôi không bảo cậu giải thích.” Trần Vụ nhìn người thiếu niên đứng trước mặt mình, sau đó lại rũ đầu, góc nhìn dừng trên quần thể thao của hắn, “Vũ lực không phải là cách giải quyết vấn đề đúng đắn.”

Yến Vi Sí khom người nắm lấy khuỷu tay anh, kéo anh đứng lên: “Không lo được nhiều như vậy.”

Trần Vụ lúng ta lúng túng: “Vẫn đừng nên kích động.”

“Phải xem tình huống thế nào.” Yến Vi Sí hơi thiếu kiên nhẫn.

Trần Vụ mím môi: “Thôi được rồi.”

Yến Vi Sí không rút tay về, vẫn nắm khuỷu tay của anh, thản nhiên vuốt ve: “Anh ăn tối chưa?”

“Chưa.” Trần Vụ nói.

“Chờ tôi à?” Yến Vi Sí thuận miệng hỏi.

Trần Vụ gật đầu.

Yến Vi Sí sửng sốt, khói mù nơi đáy lòng bị quét sạch. Hắn cười biếng nhác, dẫn Trần Vụ vào phòng bảo vệ: “Thế ăn cùng nhau đi.”

Cơm chiều là hai món xào, một mặn một chay, cùng hai món nguội nhỏ.

Yến Vi Sí thậm chí còn không ăn hết một bát cơm. Thấy bát Trần Vụ sắp đến đáy, hắn gạt hết phần dính thức ăn mà mình vừa nếm trong bát mình qua một bên, sau đó đổ nửa sạch sẽ sang cho Trần Vụ.

“Cậu không ăn à?” Trần Vụ lúng búng hỏi.

“Không ăn.” Yến Vi Sí nói, “Anh cơm nước xong thì đắp xương rồng cho tôi đi, tay tôi đau.”

Trần Vụ nhìn tay hắn.

“Đừng nhìn, dù sao cũng rất đau.” Yến Vi Sí hơi khép lại năm ngón tay, “Đau lắm.”

Trong mắt Trần Vụ tức khắc lộ vẻ lo âu, anh đặt đũa xuống.

“Anh ăn đi.” Yến Vi Sí đứng dậy đi ra ngoài, hắn sợ trễ chút sẽ không giấu được ý cười bên môi.

Điện thoại trong túi rung lên một hồi lâu, Yến Vi Sí dựa vào tấm biển đá địa chỉ “Trường Dạy nghề và kỹ thuật Tây Đức”, nhàn nhã bắt máy.

Khương Lương Chiêu châm chước nói: “Anh Sí, mày đừng so đo với đứa con gái yêu vào ngu người.”

Yến Vi Sí không trách mắng, chỉ nói sự thật: “Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, bảo mày quản nó cho tốt, mày đã làm thế nào?”

“Tao đã nhận ra là không quản được.” Thái độ của Khương Lương Chiêu khác với trước đây, không còn che chở nuông chiều một cách mù quáng nữa. Hắn ta nói, “Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Trong tương lai, nếu nó bị lừa gạt rồi chạy đến trước mặt mày quấy rối, hoặc làm chuyện gì đó tổn thương Trần Vụ, mày cứ xem xét xử lý, không cần để ý tới giao tình của chúng ta.”

“Được.” Yến Vi Sí cúp máy.

Khương Lương Chiêu ngồi trên băng ghế trong hành lang, day day thái dương với cơn đau đầu như búa bổ.

Không bao lâu sau, Hoàng Ngộ lại đây tìm hắn ta, chia sẻ với hắn ta chuyện đại khái mà mình hỏi thăm được.

“Lúc ấy anh Sí đang sửa xe máy của mình, Quý Minh Xuyên chọc ổng, cũng không biết nói gì mà bị ổng lấy cờ lê đập vào đầu.”

Hoàng Ngộ đã nhờ người gỡ bỏ đoạn video giám sát này, tuy không ảnh hưởng đến anh Sí, nhưng y cứ nhất quyết phải làm gì đó để thể hiện cảm giác tồn tại.

Tiếp theo, Hoàng Ngộ kể chuyện Quý Minh Xuyên bị kéo vào ngõ nhỏ, đây là chuyện gã hỏi từ các nhân chứng.

“Mày nói xem có trùng hợp không, anh Sí mới đập gãy một chân của cậu ta, người qua đường trượng nghĩa đã xuất hiện, còn là một nhóm bác trai bác gái không sợ bạo lực. Họ nói mình vỗ đùi vừa quát vừa hét, mới dọa chạy kẻ đánh người. Tao đoán anh Sí phát phiền vì bị các cụ già kêu, nên không động thủ nữa.”

Lúc nghe được những chuyện này, Hoàng Ngộ nhịn cười đến độ gương mặt co giật. Trùm trường Tây Đức cũng không phải là linh vật, phải vung gãy biết bao nhiêu ống thép mới có thể ngồi ở vị trí kia.

Năm ấy, tên đại ca cũ dẫn theo một đám đàn em chuẩn bị đánh chết anh Sí, ra oai phủ đầu nhóm học sinh mới khối Mười. Giờ anh Sí sắp sửa tốt nghiệp, người nọ vẫn dăm ba bữa phải chạy đến bệnh viện khám bệnh đấy.

Người trong giới họ ai nấy đều nhút nhát khi chứng kiến cảnh anh Sí đánh người.

Nhóm bác trai bác gái tài giỏi như vậy từ bao giờ?

Bọn họ ở Tây Đức ba năm, phần lớn đánh nhau bên ngoài trường học đều bị người qua đường bắt gặp, không thấy ai báo cảnh sát, càng đừng nói tới xông vào ngăn cản.

Đừng chọc người ta chết cười chứ.

Các bác không sợ gặp rắc rối, vội vàng rước họa vào thân, một nhóm người lòng dạ Bồ Tát thậm chí không gọi 120 mà đưa thẳng bệnh nhân tới bệnh viện.

Ngay cả khi tăng thêm can đảm cho nhau, vậy cũng phải dựa trên tiền đề là được trả nhiều tiền.

Khương Lương Chiêu nói một câu vạch trần điểm then chốt: “Chỉ thanh toán tiền đặt cọc, vẫn còn một nửa chờ cậu ta trả.”

“Ai biết được.” Hoàng Ngộ nói, “Dù sao trong chuyện này rất rõ ràng là vấn đề khắp nơi.”

Chỉ cần gã đổi sắc mặt hỏi đám bác trai bác gái kia là sẽ biết tất cả, nhưng gã không có thời gian, phải đi về, gã đang lục tục gánh vác việc gia đình, bận muốn chết.

Cũng chỉ tiểu công chúa Khương Hi trong tháp ngà mắc mưu thôi.

Nhưng cũng chỉ cần cô nhóc mắc mưu là được.

Hơn nữa, cho dù móc ra chân tướng từ trong miệng bác trai bác gái, bẻ nát đút cho Khương Hi, Quý Minh Xuyên cũng có đường lui.

Y có thể nói là mình muốn tâm sự với anh Sí, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tiêu tiền tìm người hỗ trợ trước, nếu y gặp chuyện thì để họ đưa y đi bệnh viện, không có gì thì số tiền đó coi như cho bọn họ mua thức ăn.

Khương Hi sẽ chỉ lo lắng hơn về y.

Chung quy chân bị gãy thật, đầu cũng bị vỡ thật.

Hoàng Ngộ cà lơ phất phơ nhếch miệng cười. Theo điều tra của gã, khoảng thời gian trước sức khỏe của Quý Minh Xuyên có vấn đề, cho tới hôm nay vẫn chưa khỏi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi vào đại học.

Đến lúc đó thi trượt, danh tiếng học sinh hàng đầu bị tổn hại, chưa biết chừng sẽ bị người ngưỡng mộ kẻ mạnh trong lĩnh vực này là Khương Hi đá văng ra.

Quý Minh Xuyên dứt khoát đập nồi dìm thuyền sống mái một trận, và y đã thắng.

Bàn cờ này bày lâu như vậy, khi nước cờ cuối cùng hạ xuống, Khương Hi đã hoàn toàn ngã về phía y.

Một màn khổ nhục kế hay thật.

“Anh Sí đánh cậu ta, hợp ý cậu ta.” Hoàng Ngộ thâm ý nói, “Cậu ta không tham gia được kỳ thi đại học, nhưng lại đạt điểm tuyệt đối ở một bài thi khác.”

Đối với Hoàng Ngộ từ nhỏ được bồi dưỡng như một người thừa kế gia tộc, chuyện này có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khi nhìn thấy anh Sí đang cầm cờ lê sửa xe, chắc chắn Quý Minh Xuyên đã đoán trước được mình sẽ bị đánh. Y tàn nhẫn đến độ đánh cược cả mạng sống của mình.

Chỉ cần gia thế bối cảnh có thể theo kịp, loại người này sẽ rất lợi hại.

Hoàng Ngộ có điểm chưa thông suốt: “Cũng không biết Quý Minh Xuyên đã nói điều gì, khiến anh Sí vẫn ra tay dù nhìn thấu.”

Khương Lương Chiêu tung ra quả bom hạng nặng: “Quý Minh Xuyên và Trần Vụ từng yêu đương.”

Hoàng Ngộ: “…”

Móa nó.

“Song tính luyến ái?” Hoàng Ngộ trầm ngâm, “Nhìn không ra nha.”

Khương Lương Chiêu: “Không phải.”

“Thẳng giả gay?” Hoàng Ngộ khinh thường.

Lúc này Khương Lương Chiêu thật sự không lòng dạ kể nguyên si vướng mắc giữa hai người kia, huống hồ hắn ta chỉ nghe được vài lời nhận xét phiến diện từ em gái mình.

Hoàng Ngộ nhếch miệng nhiều chuyện, anh Sí không thèm bàn tán sau lưng người khác chứ đừng nói đến chuyện liên quan tới Trần Vụ.

Bằng không cũng không đến mức giờ họ mới biết được.

Xét theo tình hình hiện tại, chắc chắn Quý Minh Xuyên đã khiêu khích anh Sí bằng cách chửi bới Trần Vụ, xé rách toạc trái tim hắn hoặc là liên tục cào xé, nên anh Sí biết rõ mình bị tính kế mà vẫn ra tay đập không chút do dự.

Hơn nữa, mục đích của Quý Minh Xuyên không phải là bạn trai cũ của y mà là bạn gái hiện tại, anh Sí cũng không để bụng.

Đáng thương Chiêu Nhi, có đứa em gái yêu mụ người.

Có điều anh Sí và Tiểu Hi rất xứng về mặt này, hai người đều là đội viên của đại đội yêu đương mù quáng.

Tiểu Hi là đại đội trưởng, còn anh Sí vừa nhập hội.

“Quý Minh Xuyên!”

Khương Hi trong phòng bệnh kêu lên một tiếng hoảng hốt tỉnh lại. Cô chạy thẳng ra ngoài đi tìm Quý Minh Xuyên, không nhìn anh trai và Hoàng Ngộ trông chừng ở hành lang.

“Anh, anh cũng cản em, em mơ thấy anh ấy chết, rất nhiều máu, trên mặt đắp kín vải bố trắng… Em muốn đi tìm anh ấy ——”

Hành lang tràn ngập tiếng khóc cầu xin rời rạc của Khương Hi.

Khương Lương Chiêu tái mét mặt mày, Hoàng Ngộ ôm vai hắn ta: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”

Mười mấy phút sau, Khương Hi xuất hiện ở bệnh viện nơi Quý Minh Xuyên đang nằm. Biết được đã ra thông báo bệnh tình nguy kịch, chân cô nhóc như nhũn ra, không đứng được mà tựa vào anh trai.

Khương Lương Chiêu kéo cô lên một chút: “Chuyện Quý Minh Xuyên và Trần Vụ còn có mối quan hệ khác, em biết từ bao giờ, tại sao không nói cho anh?”

Ánh mắt Khương Hi thiếu tập trung.

Hoàng Ngộ đứng phía sau cách một khoảng, dùng di động vẽ vòng tròn trên tường. Không nói cũng là chuyện bình thường, người trong lòng cong rồi thích đàn ông, người đàn ông đó là bạn trai cũ của bạn trai mình.

Làm sao có thể nói điều này ra khỏi miệng chứ, Khương tiểu thư cần thể diện.

“Tuần trước anh ấy kể, anh ấy vì em mới trở thành tiểu nhân. Trần Vụ không tha thứ cho anh ấy… Em có thể hiểu được. Đổi thành em là Trần Vụ, em cũng sẽ không tha thứ, nhưng trái tim không nghe lời, điều đó không liên quan trực tiếp đến việc có cùng nhau lớn lên hay không. Không cần biết là nấu bao nhiêu bữa cơm, giặt bao nhiêu bộ quần áo, không thích là không thích, thích là thích. Bọn họ cũng không tính là người yêu thực sự, anh ấy cũng chưa bao giờ chạm vào Trần Vụ, chứ đừng nói tới phản bội.” Khương Hi sửa sang lại vạt áo ngang ngực rơi trước người. Phát hiện xung quanh chìm vào tĩnh mịch, cô giống bị như người khác giẫm lên đuôi, trừng anh mình rồi lại trừng Hoàng Ngộ, “Các anh đừng nhìn em như thế, em tự biết mà!”

Khương Lương Chiêu nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.

Hoàng Ngộ thì không thấy phiền, Khương Hi không phải em gái gã, không ảnh hưởng đến tâm trạng của gã. Gã vừa chờ anh Sí trả lời vừa ngẫm nghĩ, nhất định Quý Minh Xuyên và Trần Vụ không nói giống nhau. Gã nắm giữ rất ít thông tin, nhất thời không rõ ai nói dối, hoặc là đều bịa đặt, có một người bịa nhiều hơn.

Quý Minh Xuyên không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình, Trần Vụ có thể nước chảy mây trôi làm anh Sí cong queo, hai người đều thâm tàng bất lộ, xếp hạng chưa được xác định.

Nói tóm lại, đối với người nghe hai bên, anh Sí cảm động, Tiểu Hi cũng cảm động.

Hoàng Ngộ lại phỏng đoán về khả năng Quý Minh Xuyên thẳng giả gay, nếu thật sự như vậy, đó chính là một bãi phân chó.

Thứ đồ đáng ghê tởm.

Hoàng Ngộ chờ rồi chờ, nhưng anh Sí là không trả lời tin nhắn của gã. Gã vào nhà vệ sinh gọi điện thoại. Được kết nối, song người nhận không phải anh Sí.

“Trên tay cậu ấy đắp thuốc, không tiện bắt máy.” Trần Vụ nói.

Sắc mặt Hoàng Ngộ chợt thay đổi, anh Sí cũng bị thương? Sao Chiêu Nhi không nhắc tới? Gã căng thẳng nói: “Bây giờ tôi qua đó nhé, là ở nhà thuê của anh hay hồ chứa nước?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng hỏi của Yến Vi Sí: “A Ngộ, mày học y từ bao giờ?”

Hoàng Ngộ ngơ ngác: “Không có.”

“Vậy mày tới đây làm gì?” Yến Vi Sí nghiêm khắc nói, “Ngày mai thi rồi, không biết đi ngủ sớm chút à?”

Hoàng Ngộ: “…”

Đừng đùa chứ, những thứ cấp ba đó đã học xong từ tám trăm năm trước rồi, còn để ý hai ngày nữa thi sao?

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Quý Minh Xuyên bị đẩy ra ngoài, Khương Hi che miệng lảo đảo chạy tới.

Hoàng Ngộ vươn tay kéo cô: “Tiểu Hi em…”

Khương Lương Chiêu túm lại tay Hoàng Ngộ: “Để nó đi.”

“Đừng ở đây tức giận nữa.” Hoàng Ngộ gọi hắn ta theo mình xuống tầng hút thuốc.

Khương Lương Chiêu đi vào thang máy, thở ra một hơi dài: “Chờ Quý Minh Xuyên để lộ sơ hở.”

“Sơ hở gì?” Hoàng Ngộ nói, “Cậu ta muốn bước một bước vào xã hội thượng lưu thông qua lối tắt Tiểu Hi là thật, thích nó cũng là thật.”

Khương Lương Chiêu không nói gì.

Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, hắn ta mới lên tiếng: “Thân phận của Trần Vụ có chút vi diệu. Anh ta tiến vào vòng tròn của chúng ta với tư cách là bạn trai cũ của bạn trai Tiểu Hi…”

“Còn quản Trần Vụ gì nữa, đến em gái mày mà mày còn không lo nổi.” Hoàng Ngộ liếc mắt, “Cha già nhà mày chưa phát nhiệm vụ cho mày à?”

Khương Lương Chiêu thở dài: “Đã phát một đống.”

Hoàng Ngộ cũng than thở đồng bệnh tương liên: “Vẫn là anh Sí thoải mái.”

Sau khi nhận ra mình đã nói điều không nên nói, gã im lặng.

Đêm nay, có người vượt qua giai đoạn nguy hiểm, mở ra bước ngoặt lớn trong số phận, cũng có người số được nuông chiều lần đầu tiên vụng về chăm sóc người khác.

Cũng có người cảm thấy mãn nguyện hạnh phúc trong căn phòng bảo vệ nho nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Vụ đánh thức Yến Vi Sí đang ngủ gục trên bàn. Anh đã miễn nhiễm với chứng gắt ngủ của hắn, nghiêm túc thúc giục hắn đi chỗ ao nước nhỏ rửa mặt.

Yến Vi Sí sử dụng bộ đồ vệ sinh cá nhân dự phòng mà Trần Vụ mang đến, mới nguyên chưa bóc. Hắn mở bọc đến bật ra tiếng chửi bậy.

Gắt ngủ thật sự rất nhiều.

Không ai dỗ dành, bạn học Yến cáu kỉnh xong liền đi rửa mặt.

Trần Vụ đưa cho hắn trứng luộc và bánh nướng mua ở con đường đối diện: “Bạn Yến, hôm nay cố gắng thi nhé.”

Yến Vi Sí không thể tắm, toàn thân khó chịu. Hắn nắm lấy mái tóc vàng hơi xoăn trên trán, dựa vào lưng ghế với khuôn mặt xị ra: “Anh vẫn còn kỳ vọng vào điểm số của tôi à?”

Trần Vụ: “… Dù sao cũng cố lên.” Anh nói, “Cậu đừng nộp giấy trắng, viết kín trang luôn được điểm, thi hết rồi đi.”

Yến Vi Sí sắp phiền chết mất.

“Bạn Yến…”

“Biết rồi biết rồi.” Yến Vi Sí bỗng ngồi thẳng dậy, “Tôi mà viết kín, liệu có phần thưởng gì không?”

Trần Vụ tỏ vẻ khó hiểu: “Bài thi cậu viết là của cậu, cũng không liên quan gì tới tôi, sao lại tìm tôi đòi quà? Hơn nữa tôi cũng không biết cậu có viết kín hay không.”

“Tôi nói kín là chắc chắn sẽ kín.” Yến Vi Sí quyết định không cần mặt mũi, “Anh có tặng thưởng không?”

Trần Vụ cắn mở chiếc túi vẫn hơi bỏng tay, sữa đậu nành ngọt lành nhàn nhạt theo khe hở tràn vào miệng, yết hầu anh chuyển động nuốt xuống.

“Có cho không?” Yến Vi Sí không nhịn được mà nắm lấy vành tai bị tóc che nửa của anh, dùng sức rất nhẹ.

Trần Vụ đẩy đẩy kính, khẽ gật đầu: “Vậy cậu cũng đừng muốn nhiều quá.”
Bình Luận (0)
Comment