Trần Vụ mua một đôi khuyên tai cho Yến Vi Sí, Triệu Tiềm chưa yêu bao giờ cũng biết cái gì gọi là niềm vui bất ngờ, nên cô không tiết lộ trước cho anh Sí.
Đồng thời chờ mong vòng bạn bè của anh Sí.
Người khoe khoang nhiều nhất, khoe khoang lâu như vậy mà vẫn tốt đẹp cũng chỉ mỗi anh Sí.
Cuối tuần Trần Vụ và Triệu Tiềm đi xem kịch nói, lúc đến nơi đã có người đang chờ sẵn, bọn họ được dẫn vào rạp hát, sắp xếp ở hàng ghế đầu tiên.
“Ở vị trí này, nếu xảy ra sự cố trên sân khấu, chúng ta sẽ phải ăn chút bụi đấy.” Triệu Tiềm nhìn bối cảnh sân khấu gần như sát vào mặt.
Sau đó nó đã thật sự xảy ra.
Lúc ấy Yến nhị gia dẫn dắt những người trẻ tuổi trình diễn cuộc đoàn tụ ly biệt của thanh niên trí thức, Trần Vụ đang mải mê xem thì đột nhiên xuất hiện một tiếng vang rất lớn.
Trần sân khấu bung ra, các mảnh vỡ bay tứ tung.
Triệu Tiềm phản ứng nhanh nhẹn, một tay đè Trần Vụ xuống, dùng cơ thể của mình che chắn cho anh.
Trong sự hỗn loạn vang lên tiếng kêu lớn kinh hoảng: “Nhị gia ——”
Rạp hát lớn nhất Thủ Thành, người thường tới xem đều thuộc tầng lớp thượng lưu không có khái niệm về tiền bạc, mất đi ý nghĩa phấn đấu trong cuộc sống và chỉ muốn theo đuổi nghệ thuật, cũng là một trong những con đường để một số doanh nhân giàu có lấp đầy sân sau của mình, ấy thế mà kiểm tra chất lượng còn có thể kém đến vậy.
Người bị thương nghiêm trọng trong tai nạn lần này là Yến nhị gia, trải qua vụ việc ở độ tuổi này, e rằng sẽ phải nằm trên giường bệnh cả đời.
Tối nay là buổi biểu diễn cuối cùng của Yến nhị gia trước khi nghỉ hưu, rất nhiều phương tiện truyền thông hàng đầu đã đến, rạp hát còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ thì hiện trường vụ việc đã bị rò rỉ ra ngoài.
Yến nhị gia vì cứu một diễn viên trẻ nên mới bị đè. Trên các nền tảng lớn xuất hiện rất nhiều lời cầu nguyện cho Yến nhị gia bình an.
Triệu Tiềm ở quán cà phê đối diện rạp hát nhắn tin cho anh Sí: [Rạp hát xảy ra sự cố sân khấu, anh của tôi không sao, Yến nhị gia bị đè hộc máu.]
Yến Vi Sí không hỏi chi tiết cũng không quan tâm, hắn gọi điện cho Trần Vụ trước: “Có bị dọa sợ không?”
Trần Vụ nói: “Không có, Tiềm Tiềm đã che cho anh.”
Triệu Tiềm phía đối diện bưng cốc cà phê nhấp một hớp rồi đặt xuống, sau đó hai tay dang rộng gác trên lưng sô pha, tầm mắt hướng ra ngoài cửa kính.
Một số phương tiện truyền thông hạng hai hạng ba vội vàng chạy tới, muốn giành một miếng bánh.
Triệu Tiềm cho rằng Trần Vụ muốn nấu cháo điện thoại với anh Sí trong chốc lát, không ngờ chỉ nói vài câu đã kết thúc.
Còn là Trần Vụ cúp máy.
Triệu Tiềm đọc tin nhắn mới, dùng ba chữ để trả lời câu cảm ơn của anh Sí: Khách khí rồi.
“Tiềm Tiềm, tuổi của anh hai nhà A Sí còn lớn hơn anh tưởng, có thể làm cha em ấy luôn.” Trần Vụ lướt tin tức.
“Đâu chỉ thế, có thể làm ông nội ấy chứ.” Triệu Tiềm chậc lưỡi.
“Danh tiếng tốt thật.” Trần Vụ đọc lướt một bài báo, “Yến thị cũng làm từ thiện, một năm bốn mùa quyên góp rất nhiều tiền, nhưng không nhận được nhiều lời khen ngợi như thế này.”
Triệu Tiềm nhún vai: “Người ngoài cảm thấy Yến thị quyên tiền là vì ích lợi, còn ông ta giữ kín không công khai, toàn là bị đào ra.”
Trần Vụ nhỏ giọng nói câu: “Dễ dàng đào ra ghê ấy.”
Triệu Tiềm cười ha ha.
Trần Vụ khó hiểu, dùng ánh mắt dò hỏi.
“Không sao không sao, em dễ bị chọc cười thôi.” Triệu Tiềm dùng kẹp gắp thêm hai viên đường vuông, “Anh cần không?”
Trần Vụ lắc đầu.
Triệu Tiềm thả chiếc gắp và viên đường về chỗ cũ: “Còn một nguyên nhân khác Yến nhị gia có thanh danh tốt như vậy, ông ta không có quyền cổ đông ở Yến thị, chỉ có cổ phần, nên có thể nói là không có sự xảo trá nham hiểm của thương nhân.”
Trần Vụ bưng tách cà phê: “Cổ phần là chỉ có thể nhận cổ tức à?”
“Đúng vậy.” Triệu Tiềm gõ ngón tay trên mặt bàn một cách đứt quãng, “Cổ phần Yến thị cũng là chân voi đấy, bằng không ông ta lấy từ đâu ra tiền để làm từ thiện mấy chục năm chứ. Diễn kịch nói không thu được bao nhiêu, thu nhập một năm còn không đủ để con gái ông ta mua túi xách.”
Trần Vụ nói: “Nhưng cô em gái thứ ba có cổ quyền, nằm trong top mười, là một trong những thành viên Hội đồng quản trị.”
Triệu Tiềm thoáng dừng gõ tay, còn biết không ít.
“Những gì mắt thấy chưa chắc đã là tất cả.” Triệu Tiềm vuốt mái tóc ngắn ra sau, “Dù có là tất cả, cũng không nhất định là của ai.”
Trần Vụ nghe xong tỏ ra hoang mang.
Triệu Tiềm nghiêng đầu sang một bên. Năm ấy khi tốt nghiệp trung học dạy nghề, cô cho rằng Anh Sí về Thủ Thành là trở về nhà họ Yến, sẽ bị cười nhạo chửi bới, giẫm đạp tự tôn, song thực tế chuyện đó đã không xảy ra, vì hắn không quay lại.
Vẫn chưa xuất hiện tiết mục phế Thái Tử trẻ tuổi nóng máu không chịu thua, sử dụng tình bạn thân với hai nhà Khương Hoàng, nhận được sự tha thứ từ mẹ mình và một lần nữa hàn gắn mối quan hệ gia đình, hòng giành lại vị trí thừa kế, làm trò cười, mua dây buộc mình.
Anh Sí trưởng thành thêm vài tuổi nhờ yêu đương, chứ không phải nhờ những toan tính bẩn thỉu ngấm ngầm.
Vì thế Trần Vụ cũng có thể tự do tự tại trưởng thành thêm vài tuổi mà không mất đi sự đơn thuần.
Triệu Tiềm ấn mở điện thoại, người cha già vốn thường chỉ có động tĩnh vào lúc chuyển khoản đã nhắn cho cô: [Có chết không?]
Triệu Tiềm: [Chưa đọc tin tức ạ?]
Lão Triệu không trả lời.
Triệu Tiềm nhìn Trần Vụ – từ một nhân viên bảo vệ ở một trường trung học dạy nghề trở thành một sinh viên Đại học Lâm nghiệp kiêm đệ tử cuối cùng của viện trưởng Viện Khoa học Lâm nghiệp, thời gian trôi qua để lại dấu vết rõ ràng và chói sáng nhất trên người anh.
Một nước cờ của ông già đi ba năm mở rộng cho tới hôm nay, nhất định cũng chẳng ngờ tới, hiện tại còn đang kéo dài, có kiên nhẫn này thì sao không chỉnh đốn hoàn cảnh ở Tây Đức nhỉ?
Nhưng không, suốt ngày chỉ biết câu cá.
Trước khi rời đi, cả hai cùng đi đến nhà vệ sinh, Trần Vụ tránh né những người khách đối diện, đi sát tường: “Tiềm Tiềm, em tìm được công việc thực tập chưa?”
Triệu Tiềm học năm tư, hầu hết các sinh viên cùng khóa đã đi rồi, chàng trai theo đuổi cô chết đi sống lại cũng đã đi du học. Cô hệt cây đinh cắm tại Gia Thược, sang năm cả lớp chỉ có mỗi mình cô bảo vệ tốt nghiệp.
“Không tìm ạ.” Triệu Tiềm đút hai tay vào túi, “Em đã nhận làm phiên dịch bán thời gian.”
Trần Vụ nói: “Sang năm em sẽ tốt nghiệp.”
Triệu Tiềm bày vẻ mặt không hề gì: “Chuyện năm sau thì để năm sau nói.”
Trần Vụ nhìn cô: “Em đã có kế hoạch rồi.”
Triệu Tiềm ha ha: “Không đâu, em sống qua ngày thôi.”
“A Sí cũng nói là kiếm sống qua ngày, các em đều kiếm sống qua ngày.” Trần Vụ thở dài.
Triệu Tiềm cười nói: “Em thật sự sống qua ngày đấy, sau khi giao việc, em sẽ vào nhà máy.”
Trần Vụ không hỏi giao việc gì, chỉ nghiêm túc lên tiếng: “Ở nhà máy ổn định, an tâm, không phải suy nghĩ nhiều.”
“Thế hả, hai ta nghĩ giống nhau ghê.” Triệu Tiềm đi vào nhà vệ sinh bên cạnh anh.
Có nhóm các cô gái đang trang điểm bên trong.
Triệu Tiềm vào một buồng riêng.
Trong các cô gái có công chúa nhỏ nhà họ Triệu, cô nàng cầm một bình xịt nhỏ tinh tế xịt nước dưỡng ẩm lên mặt, kể từ khi anh cả qua đời, gia đình trở nên không yên ổn.
Số lần cha về nhà càng ngày càng ít đi, mẹ chỉ tập trung vào việc làm sao để xử lý tình nhân của ông, quan tâm đến những đứa con ngoài giá thú còn hơn cả đứa con gái này.
Một điều làm cô nàng không vui là con riêng, điều khác chính là trưởng nữ họ Triệu, con gái nhà bác cả – Triệu Tiềm.
Mẹ nói bọn họ đã không còn đứng cùng bậc thang từ lâu, bảo cô nàng đừng tự hạ thấp giá trị bản thân để đáp lại Triệu Tiềm, cha cũng bảo cô nàng phớt lờ.
Triệu Tiềm đã học mấy năm ở Gia Thược, song cô nàng chưa bao giờ nhắc đến đối phương với vòng xã giao của mình.
Tuy nhiên, năm nay gia đình lại lấy “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” ra để ổn định tình hình.
Vẻ Đẹp Mùa Xuân…
Tối nay công chúa nhỏ bực bội, máu dồn lên não, đùa giỡn bằng âm lượng không lớn không nhỏ, “Các cậu biết chị cả của tôi không?”
“Cậu còn có chị cả?”
“Thật hay giả? Chúng tôi không hề hay biết, cũng chưa từng gặp ở nhà cậu.”
“Không cùng cha mẹ, mà là con gái của bác cả nhà tôi, cả gia đình đều low, người này thấp hèn hơn người kia…”
Cửa buồng vệ sinh bên cạnh mở ra, Triệu Tiềm bước ra ngoài. Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác denim chần bông màu xanh có họa tiết hoa hồng phun sơn sau lưng, phối với chiếc quần đen trơn rộng thùng thình và một đôi giày thể thao đế bằng.
Đường nét cơ bắp toàn thân được che kín, trông rất bình thường.
Song sự hung ác và quyết liệt chảy quanh trong mắt cô tiết lộ một điều: không dễ chọc.
Bầu không khí kỳ quái.
Những người đang trang điểm bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhất là công chúa nhỏ đã nhẫn nhịn rất lâu nhưng ban nãy không nhịn xuống được, buồn nôn như ăn phải ruồi bọ. Mơ hồ phát hiện Triệu Tiềm đang liếc nhìn mình, cô nàng nảy lòng sợ hãi với dân côn đồ ở trường dạy nghề, co rúm lại và ôm chặt chiếc túi bé.
Triệu Tiềm không làm gì khác mà chỉ đi rửa tay, đám người kia vội vã ra ngoài. Họ nhìn thấy một người đứng quay lưng bên bức tường hành lang, bàn tay buông thõng bên quần hơi cong lại.
Ở đây có người cuồng tay đẹp, tác phong thường ngày là thích cái gì có cái nấy, nhìn thấy bàn tay thượng phẩm này thì trực tiếp tiến lên bắt lấy.
Đúng lúc đó, một bàn tay từ phía sau vươn ra kẹp chặt cổ tay cô ả, đáng sợ như một chiếc kìm sắt, cô ả hét lên đau đớn.
Triệu Tiềm giữ chặt cô ả không buông.
Công chúa nhỏ giơ túi trên tay toan đánh lên đầu Triệu Tiềm, nhưng cổ áo đột nhiên bị kéo lại, cô nàng ngoái đầu thấy rõ vai chính dẫn tới sự việc này trông thế nào.
Sau đó nhìn vào chuỗi tràng hạt của anh, cô nàng hít một hơi thật sâu.
“Tiềm Tiềm, chúng ta đi thôi.” Trần Vụ buông cổ áo của cô gái ra.
Triệu Tiềm còn chưa kịp lên tiếng, công chúa đã kiêu căng ngạo mạn ra lệnh trước: “Cậu ấy là bạn của tôi, chị buông cậu ấy ra!”
Triệu Tiềm hoang mang: “Cô là ai?”
Công chúa nhỏ biến sắc liên tục: “Chị chờ đấy cho tôi!”
Tối nay, công chúa nhỏ nhà họ Triệu nuốt không trôi cơn giận này bèn kể lại cho mẹ, bỏ qua chủ nhân của tràng hạt.
Mẹ cô nàng không muốn quan tâm cũng thấy không cần thiết. So với gia đình bác cả đã suy tàn hạ thấp địa vị từ lâu, những kẻ bên ngoài tranh giành đàn ông và có khả năng sinh đẻ hơn bà mới là mục tiêu của bà. Bà chiếu lệ với con gái vài câu rồi ra ngoài làm đẹp.
Công chúa nhỏ đi tìm cha ruột với ý định làm Triệu Tiềm khó chịu, quỳ xuống xin lỗi mình.
“Con rảnh rỗi chọc nó làm gì, những nơi khác còn chưa đủ cho con nhảy nhót à?” Chủ tịch Triệu đang phê duyệt giấy tờ, không có nhiều kiên nhẫn.
“Là chị ta chọc con trước, chị ta gần như vặn gãy tay của bạn con.”
“Cũng đâu có vặn tay con.”
“…”
“Ra ngoài.”
Công chúa nhỏ không cam lòng mà ra khỏi thư phòng.
Chủ tịch Triệu ném giấy tờ lên bàn, lời con gái nói phải hiểu ngược lại.
Dù sao đứa cháu gái chưa gặp mặt bao giờ của ông đã sớm trở về Thủ Thành, chưa từng xuất hiện gần nhà họ Triệu, sao có thể chạy đến gây chuyện trước mặt con gái ông được?
Nghe con gái kể xong, chủ tịch Triệu không còn tâm trí để xử lý công việc nữa. Sau khi bị phế truất, người thừa kế nhà họ Yến đến Tây Đức, sau đó anh cả nhiều năm không điều tra ra tin tức của ông đã tự động lộ diện, thay thế hiệu trưởng tiền nhiệm.
Cháu gái còn cùng lớp với tiểu thiếu gia kia, bạn bè thân thiết.
Lần lượt trước sau tiến vào Gia Thược.
Anh cả của ông còn chưa từ bỏ ý định, đặt cược hết lên vị nọ, cố gắng xây dựng mối quan hệ, chờ đối phương đắc thế là mình có thể trở về dòng tộc.
Chủ tịch Triệu muốn xem xem hai cha con này có thể làm nên trò trống gì. Nhưng sau đó con trai ông qua đời, gây ra một vài sự cố ngoài ý muốn, tạo thành những rạn nứt trong hoạt động kinh doanh của công ty, ông bận khắc phục nên không còn chú ý đến họ nữa.
Tối nay con gái đề cập đến, chủ tịch Triệu mới nhớ ra hai người này. Ông trầm ngâm liên lạc với nhóm người mà mình đã phái ra giám thị từ lâu.
Người già vẫn câu cá, người trẻ vẫn chơi ở trường, không có gì bất thường.
Có lẽ những người theo dõi bọn họ cũng đã nhàm chán cả, không còn chú tâm nữa.
Điện thoại di động cá nhân của chủ tịch Triệu có cuộc gọi đến, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng hỏi tối nay ông có thể qua được không.
Cô gái nhỏ quá bám người.
Vẫn là người nào đó họ Khương giỏi ăn chay.
Triệu Tiềm về Xuân Quế tham gia sinh nhật Lý Tiêu. Cô bước xuyên qua khói thuốc mù mịt ngột ngạt của các cô gái chàng trai nổi loạn, vừa đi vừa đá bay những quả bóng bay đủ mọi màu sắc: “Lý Tiêu, chết ở đâu rồi, ra đây!”
Nơi này lập tức bắt đầu xôn xao, không ít người cầm đồ đạc lên làm vũ khí.
Có người cũ vỗ người mới lỗ mãng: “Tìm chết à, chị ấy là chị đại ở Tây Đức chúng ta trước kia đấy.”
“Thế thì sao? Hảo hán không khoe khoang cái dũng năm đó, đã thay đổi nhiệm kỳ mới từ lâu, còn coi mình là cọng hành chắc?”
“Mày dám động vào chị ấy, chị Tiêu sẽ đánh mày rụng răng đầy đất.” Lão tiền bối nhận thấy tầm mắt của Triệu Tiềm, khuôn mặt dán một đống sticker lập tức nở nụ cười, “Chị Tiềm, đã lâu không gặp, ngọn gió nào đã thổi chị tới đây vậy?”
Triệu Tiềm giật giật miệng: “Lý Tiêu ở đâu?”
“Trên gác.”
Triệu Tiềm lên gác: “Lý Tiêu, tôi tới đây, cậu không có gì bất tiện chứ?”
“Bất tiện cái gì, chẳng lẽ tôi còn có thể đang làm tình với người ta chắc?” Cùng với thanh âm khàn khàn do hút thuốc quá nhiều, một cánh cửa trên tầng hai được mở ra từ bên trong.
Triệu Tiềm đi vào.
Lý Tiêu đang nằm giữa những hộp quà lớn lớn bé bé, tự sơn móng tay cho mình, Triệu Tiềm ném hai cái hộp lên chiếc váy ngắn có tua rua màu đỏ hồng của cô nàng.
“Không phải chỉ có một thôi à, mua một tặng một hả?” Lý Tiêu nhét cây cọ nhỏ vào lọ sơn móng tay. Cô nàng cong ngón tay vừa mới sơn một lớp màu xanh bạc mở từng hộp ra, kẹp tóc và vòng tay lần lượt rơi xuống người cô.
“Phong cách của cậu thật là…”
Không nói hết câu, đủ để biểu lộ sự chê bai của cô nàng.
Triệu Tiềm ngửi mùi hăng mũi của sơn móng tay, sắc mặt khó chịu: “Không cần thì trả lại cho tôi, tôi vẫn còn giữ hóa đơn đấy, trở về sẽ hoàn lại.”
Lý Tiêu: “…” Cô nàng ném một bao thuốc lá cho Triệu Tiềm, “Làm sao càng sống lâu càng trở nên đơn giản tự nhiên thế?”
Triệu Tiềm ngồi xuống cách đó không xa, thành thạo châm một điếu thuốc.
Hồi còn ở trung học nghề, Triệu Tiềm để tóc đuôi ngựa dài, còn Lý Tiêu là tóc ngắn bồng bồng, bây giờ cả hai hoán đổi cho nhau.
Điều không thay đổi là Lý Tiêu vẫn trông như một học sinh trung học dạy nghề, khuôn mặt tròn trịa trẻ con.
Nhưng những gì Lý Tiêu làm lại chẳng trẻ con chút nào. Trong khi Triệu Tiềm nghiện tập gym và chờ lấy bằng tốt nghiệp ở trường quý tộc xếp đáy Thủ Thành, cô nàng ở Xuân Quế chinh chiến khắp nơi, dẫn người đi náo động các khu phố hỗn loạn nhất.
Toàn bộ dân du côn Xuân Quế đều trở thành thủ hạ của cô nàng. Tuy nhiên, cô nàng cũng không mở rộng lãnh thổ sang khu vực bên cạnh, chỉ xưng vương xưng bá tại Xuân Quế.
Biết mình phù hợp với môi trường nào, không thay đổi, sống và kiên trì với bản thân.
“Quà cũng tặng xong rồi, tôi đi đây.” Triệu Tiềm kẹp điếu thuốc đứng dậy.
Lý Tiêu thổi móng tay còn chưa khô: “Có ai mừng sinh nhật người khác mà không ăn bánh kem đã về rồi không?”
Triệu Tiềm không buồn để ý.
Thuốc lá cho nữ có mùi nhạt nhẽo không nặng mấy, không hiểu sao Lý Tiêu thích loại này.
“Tôi đã chụp ảnh màn hình chiến tích lần trước của cậu, cần tôi tìm nó để nhắc nhở cậu không?” Những lọn tóc nâu gợn sóng của Lý Tiêu trải dài trên hộp quà, đôi mắt đánh một lớp phấn màu hồng sáng hơi nheo lại, “Cậu trở về vì cậu thua cuộc, không những phải mua quà cho tôi mà còn phải cùng tôi đón sinh nhật, bây giờ tính toán chết cũng không nhận nợ à?”
Triệu Tiềm: “…”
Thời niên thiếu, các cô giật tóc đánh lộn, hiện tại thỉnh thoảng các cô sẽ lên mạng chơi bài tiến lên.
Cô còn thua sạch.
Triệu Tiềm ăn bánh xong quay về, đằng trước có một người đi tới. Cô đang lướt di động định tránh đường, con dao găm trong tay áo người nọ đâm vào bụng cô.
“Phập…” một cái rồi rút ra, sau đó định đâm lần thứ hai.
Triệu Tiềm đập khuỷu tay lên cằm gã, thừa dịp động tác của gã khựng lại vài giây, cô chống đầu gối lên bụng gã và quăng gã sấp xuống, giẫm mạnh bàn tay cầm dao găm, túm chặt tóc gã và đập đầu gã xuống đất gần mười lần.
Thấy kẻ nọ không có tiếng động, Triệu Tiềm mới nằm vật bên cạnh, cơ bắp toàn thân vừa bùng nổ trong nháy mắt đang co rút không ngừng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng hai ba giây.
Triệu Tiềm gọi điện thoại với bàn tay bê bết máu: “Lý Tiêu, có kẻ ám hại tôi, đến đón tôi.”
Ngay sau đó, Lý Tiêu phóng motor tốc độ cao tìm tới. Cô nàng băng bó đơn giản cho Triệu Tiềm rồi nâng khuôn mặt nát bươm nhơ nhớp lên: “Mẹ kiếp, thằng nhãi này là ai, từ nơi khác?”
Triệu Tiềm ôm bụng: “Đi bệnh viện trước đã, máu tôi chảy đầy đất rồi chị hai ơi.”
“Xe máy không chở cậu được, người của tôi ở phía sau, chờ một lát.” Lý Tiêu thúc giục thuộc hạ.
Thấy cô nàng hưng phấn nhìn chằm chằm kẻ không rõ sống chết trên mặt đất, Triệu Tiềm nói: “Đừng động vào tên này, cứ để nó trở về báo cáo công việc.”
“Thế có khác gì giết người?” Lý Tiêu tới vội vàng gấp gáp, móng tay mới sơn bị va quẹt hỏng vài chỗ, cô nàng cậy ra vứt đi, “Được lắm chị Tiềm, ở Thủ Thành kết thù với người ta nên bị truy đuổi tới tận Xuân Quế hả?”
Triệu Tiềm lười trả lời.
Lý Tiêu liếc vết thương trên bụng Triệu Tiềm, sau đó cầm dao găm của người nọ đâm hai cái lên người gã.
Triệu Tiềm không nhập viện, cô xử lý tốt vết thương rồi về nhà.
Trong bếp có mùi tanh tanh, lão Triệu đang ở cạnh chậu cá, có chậu đầy nội tạng và bong bóng cá. Ông nghe thấy động tĩnh bèn ló đầu: “Tiềm Tiềm, không phải con đang tổ chức sinh nhật cho con gái nhà họ Lý à, sao giờ đã….”
Nhìn thấy trên người cô có máu, Lão Triệu cầm dao phay bước ra: “Ăn sinh nhật còn đánh nhau?” Đánh nhau còn chịu thiệt?
“Đã khi nào con đánh nhau để người khác dao trắng đâm vào dao đỏ đi ra chứ?” Sắc mặt Triệu Tiềm không chút hồng hào, vết máu loang lổ giữa kẽ ngón tay.
Lão Triệu không cần suy nghĩ nhiều đã hiểu ý cô: “Bao nhiêu người?”
Triệu Tiềm trợn trắng mắt: “Một người.”
Lão Triệu đổi dao phay từ tay trái sang tay phải, bộ râu lộn xộn rung lên giận dữ: “Thế chính là tới thăm dò, xem xem chúng ta có người bảo vệ hay không.”
“Được rồi, cha làm cá đi.” Triệu Tiềm bước về phía cầu thang một cách khó khăn.
“Cứ nằm ở tầng một không được à, cũng không phải tầng một không có phòng.” Lão Triệu gọi một tiếng, nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Bập.” Lão Triệu đập con dao phay dính vẩy và máu cá lên bàn trà. Ông chịu uất ức ở Xuân Quế bao nhiêu năm nay, phải giữ bình tĩnh, đã tới lúc này rồi.
Tự mình an ủi một lúc vẫn thấy tức, lão Triệu đến thư phòng không biết gọi điện cho ai, thêm mắm dặm muối kể chuyện con gái bị thương.
Triệu Tiềm cởi áo khoác nằm trên giường, lộ ra áo thun rách một lỗ, bên trong là vết thương quấn băng gạc. Gò má cô run rẩy, răng hàm cắn chặt.
Vốn dĩ chỉ muốn lấy lại “Vẻ Đẹp Mùa Xuân”.
Khinh người quá đáng.
Vậy đừng trách tôi lấy nhiều hơn thế.
Triệu Tiềm ở nhà hơn một tuần rồi không ở nữa. Trước khi rời khỏi Xuân Quế, cô đến nhà họ Đinh một chuyến.
Vợ chồng nhà họ Đinh đã bán quán cơm và mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Vào giờ này, ông Đinh đang bận rộn trong cửa hàng, bà Đinh ở nhà giặt chăn màn.
Triệu Tiềm mang trái cây và hoa bách hợp đi vào tầm nhìn của bà, mùi hương nước giặt lan tỏa trong không khí: “Chào cô, vẫn chưa có tin tức về lão Đinh ạ?”
Bà Đinh đáp: “Chưa có gì cả.”
“Tiềm Tiềm, cháu tới là được, sao luôn mang thêm quà thế? Vẫn đang đi học thì đừng tốn kém.” Bà Đinh kéo Triệu Tiềm vào trong nhà.
Vết thương của Triệu Tiềm chưa lành, cô đi chậm, nói chuyện hít thở cũng chậm.
Bà Đinh không phát hiện ra Triệu Tiềm không ổn, vẫn nói chuyện với cô nhiều như trước.
Con trai bà bỏ trốn không biết đi đâu, nhà cửa vắng tanh, mỗi khi nhìn thấy con cái nhà ai, bà đều ôm lấy chút hơi ấm đó không buông.
Triệu Tiềm ngồi cùng bà Đinh một lúc rồi nói: “Cháu đến phòng nó xem xem.”
“Đi đi, đi đi.” Bà Đinh vui vẻ vuốt mái tóc gần như bạc trắng hết, “Để cô cắt bưởi cho cháu, nướng thêm ít bánh quy nữa, loại có hạt vừng mà cháu thích ăn ấy.”
Triệu Tiềm đáp lời rồi đến phòng của Đinh Huy Tuyền. Cô quen cửa quen nẻo đẩy cửa ra, đi vòng quanh không gian có giá sách lớn hơn giường.
Đây không phải lần đầu tiên cô tới, cô thường vào ngồi chốc lát rồi rời đi.
Hôm nay không hiểu sao cô bước đến trước chiếc kệ chất đầy sách, ánh mắt tìm kiếm cuốn album ảnh kẹp bên trong.
Lão Đinh nói phải tiếp quản quán cơm của gia đình nên sẽ không rời khỏi Xuân Quế, kết quả cậu ta lại rời đi vào một tháng sau khi cô khởi hành đến Thủ Thành, cũng không liên lạc với gia đình.
Lúc tìm album, Triệu Tiềm vô tình đánh rơi một quyển sách, sách luyện viết bút lông. Cô nhặt sách lên giũ giũ phủi bụi, vừa định nhét lại thì liếc thấy một mảnh giấy nhỏ thò ra từ giữa trang giấy.
Không nghĩ ngợi nhiều, Triệu Tiềm rút ra mảnh giấy nhỏ ảnh hưởng đến độ chỉnh tề. Cô sẽ không tự ý dọn dẹp đồ của lão Đinh, vì thế định bỏ lại vào trong lần nữa, nhưng chỉ một cái nhìn cô đã phát hiện mảnh giấy nhỏ giống như một tờ hướng dẫn gì đó.
Xung quanh còn có những vết cháy không đều.
Triệu Tiềm ma xui quỷ khiến mà nhập vài từ trên mảnh giấy nhỏ vào trang web tra cứu, cô tìm thấy thứ gì đó, nét mặt ngơ ngẩn, bên tai dường như văng vẳng câu “Tôi và cậu ta không làm đến cuối” của Đinh Huy Tuyền.
Thế đây là cái gì?
Tại sao lại có mảnh giấy hướng dẫn sử dụng thuốc Zidovudine(1)?
(1) Zidovudine (hay có tên gọi khác là Azidothymidine hay AZT) là thuốc ức chế HIV.Triệu Tiềm không dám nghĩ tới. Khi đứng trước mặt bà Đinh, mồ hôi lạnh ướt nhẹp lưng cô: “Cô ơi, lão Đinh nó, có phải nó…”
Mẹ Đinh phản ứng rất lớn: “Không! Không phải!”
Đây tương đương với việc đưa ra câu trả lời.
Cảm xúc của Triệu Tiềm dao động nhanh chóng, vết thương rỉ máu ra ngoài, mảnh giấy nhỏ thiêu đốt trong lòng bàn tay cô, niềm vui mừng năm ấy đã sụp đổ trong khoảnh khắc này.
“Nó giấu cháu, cô chú cũng giấu cháu.” Đầu óc Triệu Tiềm trống rỗng, cô không thể đối mặt cũng không thể giải thoát.
Thật ra việc lão Đinh đơn phương cắt đứt liên lạc, rời đi mà không chào hỏi một câu, đã gieo mầm mống nghi ngờ trong lòng cô, nhưng khi chân tướng thực sự được phơi bày trước mắt, cả thế giới sụp đổ.
Mẹ Đinh im lặng nhào bột, rồi chợt nghẹn ngào bật khóc nức nở.
Gia đình không giàu có như những nhà ở thành phố lớn hạng một, song cơm ăn áo mặc cũng không có vấn đề gì. Nhưng vì một lần lầm lỡ thời niên thiếu mà con trai đánh đổi bằng cả cuộc đời.
Bà và chồng cũng bí mật phát hiện ra, họ từ bỏ việc kinh doanh quán cơm, hỏi con trai tại sao lại như vậy.
Nghe xong lời kể của con trai, họ đưa cậu ta đi khắp nơi gặp bác sĩ để điều trị.
Một đêm nọ, con trai rời đi.
Bọn họ tìm kiếm suốt một năm rồi không tiếp tục tìm nữa.
Rời xa nơi này, rời xa họ hàng bạn bè lúc nào cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, rời xa sự bất an và khó chịu hữu hình vô hình của cha mẹ, chắc chắn con trai sống thoải mái hơn.
Triệu Tiềm lảo đảo bước đến chiếc ghế trong phòng khách và ngồi xuống, trên bàn là quả bưởi cắt sẵn, múi căng mọng như những bông hoa vàng nhạt.
Nỗi lòng chao đảo, Triệu Tiềm hơi buồn nôn, sợ bà Đinh hiểu lầm nên cô khó khăn kiềm chế cảm giác nôn khan.
Bà Đinh che khăn giấy lau nước mắt: “Tiềm Tiềm, thật ra Huy Tuyền có để lại lời nhắn cho cháu, viết ở trên hộp giấy, để cô đi tìm cho cháu.”
Vì đó là hộp đựng thuốc mà con trai đã dùng, bà Đinh mới không bao giờ lấy ra.
Lần này, biết Triệu Tiềm phát hiện ra chân tướng, bà giao nó cho cô.
Triệu Tiềm nhận lấy hộp giấy từ trong tay bà Đinh.
Chữ viết sắc nét hằn sâu, lúc hạ bút đang chịu đựng điều gì đó rất khó chịu.
Tổng cộng sáu chữ, tính cả xưng hô.
[Tiềm Tiềm, chúc cậu tốt lành.]
Triệu Tiềm nhếch bờ môi trắng bệch, tôi không cần lời chúc phúc của cậu cũng sẽ tốt lành, còn sẽ ngày càng tốt hơn. Cô miết hộp giấy và bỏ vào trong túi.
Mẹ kiếp ngu xuẩn, tại sao không biết làm biện pháp an toàn, tại sao không làm?
Triệu Tiềm nhìn bức ảnh trên tường với đôi mắt đỏ hoe. Khuôn mặt người thiếu niên hướng về ống kính, nở nụ cười trên môi, tràn đầy dáng vẻ học trò trong sáng và sạch sẽ.
Không bao giờ gặp lại cũng không sao, sống lâu chút đi, đồ ngốc.
Trong tháng này, chuỗi vốn của nhà họ Triệu đứt đoạn khắp nơi, các gia tộc giao hảo ngày xưa không một ai vươn tay giúp đỡ.
Ngoài nhà họ Yến dẫn đầu, thế vạc bốn chân Khương Triệu Dư Hoàng xuất hiện lỗ hổng, nhà họ Khương đã rời đi, nhà họ Triệu tụt dốc, các gia tộc khác tạm thời chưa đủ tư cách để lấp đầy chỗ trống.
Tình hình tiếp tục biến động.
Chuyện trong giới kinh doanh giàu có không ảnh hưởng tới một ngày ba bữa của Trần Vụ. Yến Vi Sí vừa về nước, anh đã tặng khuyên tai.
—— hai ngôi sao bằng vàng nguyên chất.
Yến Vi Sí cấp tốc ra ngoài bấm lỗ tai, đeo sao lên rồi chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Đám người nịnh nọt tâng bốc về cơ bản chưa bao giờ tương tác với hắn, cũng chưa bao giờ hẹn đi ăn hay đánh bóng với hắn, họ chỉ duy trì mối quan hệ dưới hình thức bấm thích và bình luận.
Chứng kiến hắn đích thân đội cho mình vương miện yêu đương mù quáng, ngồi trên ngôi báu không xuống nữa.
Lúc này Hoàng Ngộ không muốn bấm thích, khuyên tai không vượt qua mười nghìn tệ, còn là vàng, Trần Vụ muốn làm gì?
Gã nhắn tin cho Trần Vụ: [Có phải là anh cố ý không? Anh bắt anh Sí của tôi đeo khuyên tai xấu xí như vậy, chỉ để chúng tôi biết anh ấy có thể làm đến mức nào vì anh!”
Trần Vụ: [Hoàng Ngộ, nếu có một ngày anh ấy cãi nhau với tao, tao sẽ là người đầu tiên chém mày.]
Hoàng Ngộ: “…”
Đệt, sao anh Sí lại dùng điện thoại của Trần Vụ? Gã còn xui xẻo nhắn tin vào đúng thời điểm này nữa.
Hoàng Ngộ sợ tới mức gỡ bỏ wechat.
Buổi sáng khi sương mù dần tan, Trần Vụ lái xe BYD của anh chở bạn trai về quê.
Yến Vi Sí đã mua riêng một chiếc camera cho chuyến đi này, còn là hãng được Khương Lương Chiêu lành nghề đề cử. Hắn ghi lại phong cảnh suốt dọc đường đi.
Sau khi vào núi thay pin mới, Yến Vi Sí ngắm cảnh núi non qua ống kính: “Trước đây lúc con đường chưa được sửa chữa, anh đã đi thế nào?”
“Không đi qua đây, mà phải vượt sông leo thang.” Trần Vụ lái xe, trong mắt là núi sâu vừa quen thuộc vừa xa lạ, “Đường sửa tốt thật.”
Không bao lâu sau, bánh xe nghiền qua con đường sỏi đá, thuận lợi một mạch đến cửa thôn.
Hai cây hoa quế thấp lùn mập mạp một trái một phải, như thần giữ cửa chào đón từng người về nhà.
“Tới rồi.” Trần Vụ nói, “A Sí, anh ra cốp xe lấy đồ, em mặc áo khoác vào đi, ngoài trời lạnh lắm.”
Người trên ghế phụ không có phản ứng.
Trần Vụ thấy hắn hoàn toàn không còn sự háo hức mong đợi như lúc trên đường, vẫn không nhúc nhích không biết đang làm gì, anh nghi hoặc gọi: “A Sí?”
Sắc mặt Yến Vi Sí mất tự nhiên, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Em hút điếu thuốc.”
Trần Vụ chớp mắt: “… Em hồi hộp à?”
Hai tay Yến Vi Sí mò mẫm trong túi quần như thể có suy nghĩ của riêng chúng: “Đừng để ý.”
“Thế em ở trong xe bình tĩnh một chút đi.” Trần Vụ mở cửa xe, nói với những thôn dân ồn ào đang liên tục chạy đến, “Bạn trai cháu hồi hộp, chờ một lát đã.”
Yến Vi Sí: “…”
Mẹ kiếp, này thì xuống xe thế nào?
Với sự giúp đỡ của dân làng, Trần Vụ lấy đồ ra khỏi cốp sau. Anh gõ vào cửa xe bên ghế phụ: “A Sí, được chưa?”
Yến Vi Sí mở hé cửa xe: “Đã nói với họ là em tóc vàng bẩm sinh, xoăn tự nhiên, chứ không phải là thiếu niên hư hỏng vô công rồi nghề chưa?”
“…” Trần Vụ nói, “Mọi người sẽ không nghĩ như vậy đâu.”
Yến Vi Sí ngã ra lưng ghế, nhắm mắt phát sầu, người bên ngoài quá đông, không phải là núi lớn à, không phải thanh niên đều đi ra ngoài hết rồi sao, sao vẫn còn nhiều người như thế?
“Để em hút thêm điếu thuốc nữa.” Yến Vi Sí trầm giọng nói.
Trần Vụ nhỏ giọng nhắc nhở: “Em hút nhiều, mùi thuốc lá sẽ không biến mất trong thời gian ngắn đâu.”
Yến Vi Sí lập tức nhét điếu thuốc lại trong bao. Hắn vuốt vuốt tóc mái gọn gàng, nhấc chân xuống xe, thẳng người đứng cạnh Trần Vụ với vẻ mặt nghiêm túc, tiếp nhận sự đánh giá từ những người lớn tuổi ăn lượng muối còn nhiều hơn cả số gạo hắn ăn.
Vóc dáng rất cao, không còng lưng, không run chân, trông đẹp trai, ánh mắt không vẩn đục, khí chất tốt, không có chân vòng kiềng hay chân chữ X.
Áo khoác đen không hề sặc sỡ loè loẹt mở ra, bên trong là chiếc áo len do Tiểu Vụ đan.
Quanh cổ là khăn quàng do Tiểu Vụ đan.
Nhìn xuống chân.
Là đôi giày vải do Tiểu Vụ làm.
Đây là người mà Tiểu Vụ đặt trong tim.
Trưởng thôn một tay cầm chiếc chiêng đồng sáng bóng sạch sẽ, tay kia giơ dùi gõ đánh vào chiếc chiêng một tiếng “Đoang”: “Bắn!”
Tiếng pháo nổ vang rền.
Dây pháo dài chưa từng thấy, chưa có nhà ai cưới dâu mà có dây pháo dài như vậy.
Tiếng động lớn làm xôn xao một đàn gà vịt ngỗng đang tản bộ xung quanh, chúng xao động bay nhảy loạn xạ, kêu cục cục quác quác.
Yến Vi Sí cứng đờ nhìn cảnh tượng này, xác pháo nổ bắn lên cằm hắn, hắn run rẩy.
Trần Vụ sờ cằm hắn: “Không sao đâu, đừng sợ, mọi người đang chào đón em đấy.”