Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 65

Tịnh Dương không đồng ý ngủ chung với Trần Vụ, y đi vào một phòng ngủ phụ.

Trần Vụ đang chép kinh thư ở thư phòng.

“Đêm giao thừa em đã sưởi ấm giường cho anh, nhưng anh lại không đi ngủ mà chép cái thứ này.” Yến Vi Sí giống một oán phụ phòng không gối chiếc, “Có phải ngày mai định bỏ em, cõng tay nải vào miếu xuất gia không?”

Trần Vụ viết xong hai dòng cuối cùng trên trang giấy mình đang đè lên: “Anh đang cầu phúc cho em.”

Yến Vi Sí sửng sốt, đến gần cầm lấy quyển kinh thư mở rộng trên bàn xem xem, là quyển “Phật kinh”.

Trần Vụ lật giấy chép tiếp, tất cả đều ở sẵn trong đầu. Anh không mặc tăng bào của hòa thượng, mà là áo ngủ quần ngủ màu lam nhạt có thêu hình mèo, chuỗi tràng hạt xưa cũ trên cổ tay tản ra sắc óng ánh.

Trong giây phút tĩnh lặng khi đặt bút xuống, cả người anh như được bao phủ bởi một lớp Phật quang.

Có một loại cảm giác thong dong muốn thoát khỏi thế tục, lướt qua hồng trần.

Mí mắt Yến Vi Sí khẽ giật, hắn bỗng lên tiếng, nghiêm nghị mà lạnh lùng: “Trần Vụ, nhẫn của anh đâu?”

Trần Vụ giật mình: “Cởi ra lúc tắm, ở phòng tắm…”

Âm cuối chưa dứt, Yến Vi Sí đã rời khỏi thư phòng. Hắn vội vã đi lấy chiếc nhẫn kia đeo lên cho Trần Vụ, đẩy đến khớp xương trong cùng: “Đừng chép nữa, anh chính là may mắn của em, em có anh mới có thể bình an khỏe mạnh hạnh phúc.”

Trần Vụ nói: “Không được, anh muốn chép cho xong.”

Yến Vi Sí xoa thái dương ngồi xổm xuống, nắm lấy cái tay anh đè trên trang giấy rồi hôn lên lòng bàn tay anh, miệng dính mùi nước mực: “Vậy anh đừng bày ra dáng vẻ muốn đá em đi nương tựa Phật Tổ nữa, em sợ.”

Trần Vụ: “…”

Chép kinh Phật đến 0 giờ, Yến Vi Sí ngồi bên cạnh Trần Vụ, buồn ngủ đến mức gập người, dùng một tư thế không mấy thoải mái nằm trên đùi anh ngủ thiếp.

“Đùng —— đùng —— “

Tiếng pháo hoa nổ trên bầu trời đêm đánh thức hắn dậy. Một ngôi nhà gần đó đã bắt đầu bắn pháo hoa vào thời điểm này, âm thanh rất lớn.

Yến Vi Sí không ngủ ngon, cơ bắp toàn thân đau nhức. Hắn cởi cúc áo ngủ của Trần Vụ, chui đầu vào dùng vải áo che kín tai, sống mũi thẳng tắp áp vào cái bụng mềm mại đang lên xuống nhẹ nhàng theo hơi thở của Trần Vụ.

Trần Vụ không bị phân tâm bởi điều này. Anh tập trung hoàn thành sao chép kinh Phật, gác bút lông lên thành nghiên mực: “A Sí, anh chép xong rồi.”

“Ừ.” Đuôi mắt Yến Vi Sí rũ xuống, hai bọng mắt hơi lớn mang vẻ u buồn, hắn thậm chí còn chưa chống được mí mắt lên, cứ thế khép hờ đứng dậy, để Trần Vụ dắt về phòng ngủ.

Yến Vi Sí nằm xuống giường, cảm thấy tràn đầy năng lượng trở lại, vỏ đại não không chịu khống chế mà bắt đầu hoạt động. Hắn mân mê ngón tay của Trần Vụ: “Sao lâu như thế có mỏi không?”

Trần Vụ ngáp: “Không mỏi.”

Eo bị siết chặt, tiếp theo là một cái chân thon dài gác lên người anh, sau đó là một cánh tay phủ lớp cơ bắp mỏng, cuối cùng là cả cơ thể. Hơi thở trở nên khó khăn của anh bị nuốt chửng bởi nụ hôn nóng bỏng.

Chiếc chăn bông mới nặng hai cân trượt xuống, Trần Vụ lại hít thở oxy, Yến Vi Sí chống mũi lên chóp mũi của anh: “Về năm ngoái, em có chỗ nào thiếu sót không?”

Trần Vụ liếm liếm đôi môi có chút sưng tấy: “Để anh nghĩ xem…”

Suy nghĩ mất vài phút.

Cánh tay chống hai bên của Yến Vi Sí nắm lấy bả vai Trần Vụ, đè anh xuống, cười trầm thấp không ngừng: “Em thiếu sót đến mức nào, có cần chuẩn bị sổ và bút cho anh không?”

Trần Vụ đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Không phải, không có, chỉ là anh không nghĩ ra thôi.”

“Vẫn phải nói một hai điểm.” Yến Vi Sí nghiêm túc, “Tránh làm em kiêu ngạo.”

Trần Vụ rất cố gắng nghĩ đi nghĩ lại: “Thật sự không có.”

“Chậc.” Một chân Yến Vi Sí đẩy mở chân anh ra, để anh vùi sâu trong lòng mình, “Thế em sẽ tự mãn đấy.”

Trần Vụ hở hổn hển mấy tiếng: “Em xuống khỏi người anh trước đã, anh không làm được nữa. “

“Không xuống.” Yến Vi Sí chống người cao hơn chút, không để mình đè lên Trần Vụ, vẫn tràn đầy tinh lực, mạnh mẽ nhiệt huyết.

Trần Vụ ấp úng: “Có sư huynh.”

“Em không biết có anh ta ở đây chắc? “Yến Vi Sí thì thầm bên tai Trần Vụ, “Trong nhà cách âm tốt, nhưng nếu anh rên…”

Hắn chưa dứt lời, phần thịt sau lưng đã bị véo một cái.

Trần Vụ thích véo lưng hắn.

Làm một lần có ít nhất mười dấu vết trở lên.

“A Sí, anh thấy em rất khó chịu, hay chúng ta đừng giữ tư thế này nữa. “Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí cố chấp nói: “Mặc kệ em.”

Trần Vụ nằm đó một lúc, hai tay giơ lên đầu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên. Anh ấp a ấp úng: “Vậy em như thế… Cứ như thế… Anh cũng sẽ…”

Yến Vi Sí thấp giọng: “Nhẫn nhịn.”

Da thịt lộ ra ngoài của Trần Vụ ửng hồng: “Nhưng, nhưng…”

Yến Vi Sí nghiêm mặt: “Nhưng gì mà nhưng, em có thể nhẫn, chẳng lẽ anh không thể?”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn ngang ngược áp sát đòi hôn.

Trần Vụ quay mặt đi không cho hắn hôn. Vô dụng, anh vẫn bị giữ cằm, môi răng quấn quít triền miên.

Giữa hai người chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ, trong khe hở hẹp đó có tiếng bọt nước bắn tung tóe, hương vị ngọt ngào tràn ra phủ lên nhau.

Yến Vi Sí nhắm mắt hít sâu, yết hầu bám một lớp mồ hôi mỏng giật giật, hắn khàn giọng hỏi: “Tổ tông ơi, năm mới rồi, có kỳ vọng gì không? “

Trần Vụ mơ màng nhìn: “”Hy vọng việc học trao đổi của anh sẽ thuận lợi, chúng ta ở nước ngoài mọi việc đều tốt lành, mọi người bình an. “

Yến Vi Sí: “Hết rồi à?”

Thanh âm của Trần Vụ đè nén giữa hai hàm răng: “Còn có… Cũng hy vọng…”

Cũng hy vọng cái gì, không biết, ngủ mất rồi.

Yến Vi Sí bổ sung nửa câu sau: “Cũng hy vọng đám chướng mắt đều cút xéo, ai cũng đừng hòng ngăn cản anh dẫn em về quê gặt lúa mì.”

Tiếng pháo hoa dừng lại một lúc rồi tiếp tục cho đến nửa đêm.

Trần Vụ chìm vào giấc ngủ sâu, Yến Vi Sí duỗi một tay ra sau đầu anh, nâng đầu anh lên, tay còn lại đẩy chiếc gối bên dưới ra.

Hai bao lì xì, một cái là Yến Vi Sí tặng, một cái là của Tịnh Dương.

Nói chính xác hơn là Tịnh Dương chuyển giao.

Yến Vi Sí mở phong bao lì xì, số tiền bên trong là sáu trăm sáu mươi sáu, hắn cười hai tiếng.

Muốn trải nghiệm cảm giác người lớn tuổi trong gia đình bình thường lì xì cho thế hệ trẻ?

Yến Vi Sí đặt bao lì xì lại dưới gối của Trần Vụ, sau đó mặc áo khoác vào định ra ngoài dắt chó đi dạo.

Đậu Đậu ôm lấy con gấu nhỏ của mình, không muốn rời khỏi ổ.

Yến Vi Sí đóng chốt sợi dây cho nó: “Tao xuống tầng hút thuốc, mày tập thể dục, nhanh nhẹn chút, ok?”

Đậu Đậu: “Gâu ~”.

Vừa xuống dưới tầng, Đậu Đậu bắt đầu hưng phấn, hoàn toàn không còn dáng vẻ già nua uể oải như khi ở trong nhà.

Yến Vi Sí dắt nó rời khỏi dinh thự.

Đường phố tối tăm không bóng người, một người một chó yên tĩnh tản bộ. Điếu thuốc bên môi lập lòe lúc sáng lúc tối, khói vẽ thành từng làn tản đi theo gió.

“Có tao ở nhà thì tao sẽ dắt mày đi dạo, để anh ấy ngủ nhiều thêm một chút.” Yến Vi Sí hờ hững cắn thuốc lá dạo bước.

Chó vàng vẫy đuôi ngửi ngửi hít hít khắp nơi.

Yến Vi Sí đứng bên hồ, híp mắt ngắm nước trời một sắc. Hắn giữ tư thế này rất lâu không cử động, tàn thuốc tích tụ thành một nhúm, khói mù che mờ khuôn mặt, cũng che khuất những thứ dưới đáy mắt hắn.

Lúc trở về bằng con đường cũ, chó vàng không hề làm mình làm mẩy, không lăn lộn sủa loạn không chịu về nhà như ngày thường Trần Vụ dẫn nó đi dạo. Nó hầu như luôn chạy đằng trước, tích cực khỏi nói.

Yến Vi Sí về đến nhà liền cởi dây xích của con chó, tiện tay vứt trên tủ giày. Hắn kéo khóa áo khoác ra, thay giày đi phòng ngủ.

Trần Vụ vẫn đang ngủ, chăn đắp ngay ngắn trên ngực, trông rất ngoan ngoãn.

Yến Vi Sí hôn một lượt lên trán, mắt, mũi, môi, cằm và hai bên má anh, dém góc chăn cho anh rồi xoay người đến nhà bếp làm bữa sáng.

Không bao lâu sau, Tịnh Dương ở phòng ngủ phụ tỉnh dậy, chuẩn bị về chùa. Y đi theo tiếng động vào bếp.

Yến Vi Sí đang gói bánh trôi, vỏ rực rỡ sắc màu nhân mè đen.

Tịnh Dương nhìn hai hàng bánh đã được gói xong: “Tiểu Yến, tôi muốn mang một ít bánh trôi về.”

Yến Vi Sí thuần thục nhào bột cán vỏ, sau đó lấy thìa múc một thìa mè đen cho vào. Thời niên thiếu, cánh tay thô ráp này từng cầm súng từng lật những cuốn sách tài chính phức tạp và báo cáo với số liệu khổng lồ, cũng từng chuyển hàng hóa, lái xe ba bánh và làm cháy đáy nồi, mà nay đã trưởng thành thành thanh niên có thể nấu món chính cũng có thể nướng các món tráng miệng.

“Chùa Thiền Mính không có à?” Hắn hỏi.

Tịnh Dương nói: “Chỉ năm cái thôi.”

Yến Vi Sí liếc mắt: “Cho mèo hoang?”

Tịnh Dương hắng giọng, tự tìm túi đựng trong bếp.

Yến Vi Sí sắp xếp những chiếc bánh trôi đã được bao gọn ghẽ, không nhanh không chậm nói: “Ra ngoài sẽ nát đấy.”

Trụ trì chùa Thiền Mính là một người đức cao vọng trọng, không dính khói lửa phàm tục, không lo nghĩ nhiều như vậy, y trầm ngâm: “Vậy tôi mang cả nước dùng vừa nấu xong đi nhé?”

Yến Vi Sí không kiên nhẫn: “Thời buổi này ai mà chưa ăn bánh trôi chứ, hà tất phải phiền toái như vậy.”

Tịnh Dương cầm tràng hạt trước người đi lòng vòng: “Phật tổ từ bi.”

Yến Vi Sí im lặng cười khẩy, đang lúc hắn định trào phúng thì nghe thấy Tịnh Dương nói: “Dù sao tôi cũng phải tính toán cho sư đệ.”

Không khí xung quanh ngưng đọng trong chớp mắt, Yến Vi Sí ném nồi đựng nước lên bếp gas rồi bật lửa.

Thấy hắn thỏa hiệp, Tịnh Dương niệm: “A Di Đà Phật.”

Có nhiều nơi kiêng ra ngoài vào ngày đầu năm mới, cũng có nơi không để ý đến điều này. Các trung tâm mua sắm lớn ở Thủ Thành đông kín người, toàn đổ ra mua sắm ăn uống bằng tiền mừng tuổi.

Trần Vụ và Yến Vi Sí đi xem phim.

Tuy trong nhà có rạp chiếu phim, nhưng bầu không khí không giống. Bọn họ mua vé xem phim Tết, hài kịch.

Đầu phim đã có chi tiết gây cười, những tràng cười vỡ òa rất vui vẻ.

Trần Vụ ngồi trong cùng, ôm một phần bỏng ngô lớn trong tay, đầu ngón tay và miệng đầy mùi bơ. Anh nắm một nắm nhỏ đưa cho Yến Vi Sí, đôi mắt vẫn chú ý diễn biến tình tiết.

Yến Vi Sí cúi đầu kề sát vào ăn, Trần Vụ ở bên phải hắn, không biết bên trái của hắn là ai mà chân như có như không cọ lên bắp chân của hắn.

“…”

Yến Vi Sí đá mạnh một cú.

Xui xẻo.

Bên trái là một gã bóng lộ, còn có xu hướng khổ dâm, hưng phấn thở gấp như một con chó, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.

Ánh đèn trong rạp chiếu phim không sáng lắm, vừa khéo có thể để kẻ bỉ ổi hành động thỏa thích.

Gã bóng lộ không sợ chết, cho dù khí chất xung quanh anh chàng đẹp trai đáng sợ đến mức khiến người ta run sợ, cũng không thể ngăn cản gã lén lút quấy rối bằng ánh mắt.

Yến Vi Sí không nổi bắp ăn rang bơ nữa.

Bộ phim này còn xem cái quần què gì.

Ngay khi Yến Vi Sí sắp mất kiểm soát, Trần Vụ đột nhiên vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang kìm nén nổi gân xanh của hắn: “A Sí, đổi chỗ đi.”

Yến Vi Sí bỗng cảm thấy mới lạ, Trần Vụ muốn ra mặt thay hắn? Lúc này đổi thành hắn phấn khích.

Bộ phim chuyển đổi hai cảnh, Trần Vụ ngồi vào chỗ của Yến Vi Sí, vẫn ăn bỏng ngô xem điện ảnh.

Gã bóng lộ chưa từ bỏ ý định mà trộm ngó bên trong.

Tầm mắt Trần Vụ dán chặt vào bộ phim: “Tại sao anh lại dụ dỗ bạn trai của tôi?”

Gã bóng lộ: “…”

Trực tiếp vậy sao?

Gã nói một cách không biết xấu hổ: “Vì bạn trai của anh hoàn hảo chuẩn gu, một mình vui vẻ không bằng cả đám vui vẻ. Tôi có thể cho anh biết cái gì là thiên đường, đảm bảo anh sẽ không hối hận.”

Trần Vụ nói: “Ngày đầu năm anh chạy đến rạp chiếu phim làm phiền người khác.”

Theo sát cơn giận không phải là lời lăng mạ chửi bới, mà là một câu, “Trong cuộc sống có điều gì không như ý à?”

Gã bóng lộ: “…”

Gã không còn nhìn anh chàng đẹp trai bên trong nữa, mà nhìn thẳng vào cục cưng đáng yêu đang ăn bỏng ngô, “Thực ra tôi có thể làm 0 có thể làm 1, cầu xin anh hãy sưởi ấm tôi.”

Nghe động tĩnh, Yến Vi Sí sa sầm mặt.

Cái con mẹ nó, còn xem phim làm quái gì, không xem nữa!

Ngày đầu tiên của năm mới, có người thể hiện tình cảm, có người vui vẻ, có người thất tình, có người cô đơn.

Ví dụ như gã bóng lộ tùy tiện đưa thẻ phòng cho người lạ trong rạp chiếu phim, lại ví dụ như Đới Kha mà Trần Vụ gặp ở ven đường.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, Đới Kha giống một con chó Bắc Kinh bị người khác bóp cổ gần như sắp chết. Cậu ta ôm tay nhìn con đường đầy xe cộ với đôi mắt đờ đẫn, từ đầu đến chân đều ỉu xìu.

Người đi đường lần lượt đi ngang qua, cũng không ai lại gần hỏi một câu.

Trần Vụ ăn hết viên bạch tuộc trong miệng rồi đi tới: “Đới Kha.”

Đới Kha nghe thấy giọng nói quen thuộc, dần dần có tri giác của người sống, cậu ta ngẩng đầu: “Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.” Trần Vụ nói, “Cậu đi một mình à?”

“Ừ nha.” Đới Kha chuyển mắt nhìn thanh niên cao lớn bên cạnh anh, một giây sau trở lại trên khuôn mặt anh, “Ra ngoài chơi.”

Trần Vụ giơ tay chỉ: “Chúng tôi từ bên kia tới.”

“Ồ ồ.” Đới Kha lại tiếp tục nhìn đường phố và bánh xe ô tô.

Ánh mắt cậu ta có vẻ kỳ lạ khó tả, như thể cậu ta đang tò mò về điều gì đó.

“Đới Kha, cổ của cậu làm sao vậy?” Trần Vụ thoáng thấy vết bầm, cúi người hỏi thăm.

Đới Kha kéo mạnh cổ chiếc áo khoác trắng mới toanh của mình: “Tối hôm qua tôi và bạn chơi Thật Hay Thách, thua nên bị siết đó.”

Lời nói tràn ngập ý thuận miệng bịa đặt, nghĩ kỹ là nhận ra vấn đề.

Yến Vi Sí đút Trần Vụ ăn viên bạch tuộc, thì thầm: “Trùng hợp để anh bắt gặp?”

Trần Vụ nhỏ giọng: “Cậu ta thường xuyên bị thương, thường xuyên bị bắt nạt.”

Vào khoảnh khắc này, Đới Kha đón nhận ánh mắt lo lắng của Trần Vụ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười lấy lòng và dè dặt: “Bạn tôi ơi, tôi có thể đến nhà anh ăn đồ Tết được không?”

Giống như không có người nhà, khao khát muốn cảm nhận một chút không khí năm mới.

Trần Vụ đồng ý.

Tam thể và chó vàng đều không chào đón người lạ, lại còn nhát, chỉ sủa inh ỏi ở đài quan sát.

Đới Kha đến gần chào hỏi: “Hello.”

Mèo chó sủa càng hung dữ hơn.

Trần Vụ trấn an một lúc rồi đóng cửa kính lại.

Đới Kha sờ sờ mũi lui về phòng khách. Cậu ta không ở lại nhà Trần Vụ lâu, cũng không đụng chạm linh tinh, không di chuyển khắp nơi, không kinh ngạc ồn ào, thật sự chỉ đến ăn một ít đồ Tết.

Ăn xong thì nói phải đi về.

“Không ở lại ăn tối à?” Trần Vụ nhìn mặt bàn đã được Đới Kha dọn dẹp.

“Không được không được.” Đới Kha xua tay, cậu ta dùng tay làm động tác chúc mừng rồi lại chúc Trần Vụ năm mới lần nữa, “Sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi, học tập thành công, hạnh phúc viên mãn, tài nguyên cuồn cuộn, đại cát đại lợi, vạn sự như ý nhé Trần Vụ.”

Đưa ra tất cả những lời hay ý đẹp mà cậu ta có thể nghĩ được.

Trong suốt quá trình ấy, Yến Vi Sí không quan tâm không chú ý, cho tới khi Đới Kha đóng cửa lại, hắn mới chậm rãi liếc nhìn.

Đới Kha cúi đầu đóng cửa, sau đó lấy ra một viên kẹo trộm từ nhà Trần Vụ, bóc vỏ kẹo liếm vị ngọt bên trên, sau đó dùng lưỡi cuốn viên kẹo vào miệng.

Đi ra khỏi dinh thự, cậu ta bắt một chiếc xe buýt và xuống ở một trong những trạm dừng.

Lên một chiếc ô tô đã đậu sẵn ở góc đường từ lâu.

Cậu ta ngồi sát cửa xe, cung kính nói với người bên cạnh: “Ngài Quý.”

Quý Minh Xuyên nhìn tài liệu trong tay, bộ vest và giày da tràn đầy vẻ tao nhã và cấm dục. Y nói bằng giọng điệu thản nhiên bình thường: “Tới rồi à?”

Đới Kha: “Vâng.”

Quý Minh Xuyên ký tên rồi đóng tài liệu lại, sau đó mở điện thoại lấy ra một tấm ảnh: “Ở chỗ anh ấy có loại cây này không?”
Bình Luận (0)
Comment